Edit: boringrain

Hai người Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi song song đứng tại phòng khách vương phủ, thoạt trông vô cùng điềm tĩnh, dáng người nở nang cao lớn, sắc mặt già dặn trầm ổn, không còn vẻ nhỏ gầy đói ăn như ngày đầu vào phủ.

Thủy Băng Tuyền nhàn nhã tựa lưng vào ghế đệm, thờ ơ liếc mắt sang hai người: “Sao vậy? Lo lắng ư?” Rõ ràng khẩn trương lại ra vẻ bình tĩnh, lẽ nào bọn họ không có lòng tin?

Hoàng Tử Thành cúi gằm đáp: “Bẩm vương phi, xin người bắt đầu đi ạ!” Hắn quả thực khẩn trương muốn chết, nhưng là sợ không đạt được yêu cầu của người. Dẫu tự đáy lòng xem người là chủ tử, hắn cũng tự hiểu mình vẫn chưa đủ khả năng! Đánh mắt qua Đồng Nhi, đoan chắc lúc này cũng đang hồi hộp không yên!

Thủy Băng Tuyền nhìn điệu bộ của hai người, khóe môi hài lòng mỉm cười.

“Hoàng Tử Thành!”

“Có!” Hoàng Tử Thành giật mình một cái, dợm bước tiến lên!

“Ta cho ngươi một nghìn lượng bạc, mỏi mắt chờ xem năng lực ngươi đến đâu.” Thủy Băng Tuyền chậm rãi thả từng chữ.

Hoàng Tử Thành kinh ngạc ngẩng đầu, ý là?

“Một nghìn lượng là tiền vốn, ngươi muốn làm gì tùy ý, đã hiểu chưa?” Thủy Băng Tuyền thờ ơ giải thích! Vốn muốn để Hoàng Tử Thành giúp nàng vài việc, nhưng nghĩ lại, hắn dù thông minh lanh trí, lại chưa đủ sành sỏi trãi đời. Trước tiên phải trau dồi kinh nghiệm, sau mới tính chuyện trợ giúp đảm đương.

Hoàng Tử Thành cẩn trọng cân nhắc, sắc mặt chần chờ, bối rối…

“Sao vậy? Không muốn? Không có tự tin? Hay là không dám?” Thủy Băng Tuyền nhướng cao mày liễu, giọng nói tuy ôn hòa lại sắc lạnh lạ thường.

“Tử Thành nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương Phi.” Hoàng Tử Thành hít sâu một hơi, chém đinh chặt sắt, cương quyết trả lời.

Nhìn đôi mắt kiên định của Hoàng Tử Thành, Thủy Băng Tuyền mỉm cười nhắc nhở: “Phàm việc gì cũng phải suy trước tính sau, quyết không được sốt ruột vội vàng. Muốn thành công, trước là trầm ổn, sau là quyết đoán.”

“Hoàng Tử Thành sẽ nhớ kỹ lời dạy của Vương phi!” Hoàng Tử Thành khẩn trương đáp lời!

“Tới chỗ Cảnh An lĩnh bạc đi.”

“Dạ” Hắn cung kính thi lễ đặng lui xuống.

…..

Thủy Băng Tuyền nhận chén trà từ tay Thu Nhi, thong thả nhấp một ngụm, đoạn ngước nhìn Đồng Nhi, đáy mắt thoáng qua tia bí hiểm.

“Thu Nhi, gọi một thân binh lên đây!”

“Dạ, Vương phi.” Thu Nhi nhận lệnh ra ngoài, lúc vào dẫn theo một thân binh trẻ tuổi.

“Tham kiến Vương phi!” Gã thân binh ấy cung kính hành lễ với Thủy Băng Tuyền.

“Đứng lên đi, ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi, tòng quân mấy năm rồi?” Thủy Băng Tuyền từ tốn hỏi.

“Hồi bẩm Vương phi, thuộc hạ tên gọi Trần Minh, năm nay 21, tòng quân đã 6 năm!”

Thủy Băng Tuyền đậy nắp chén trà, rồi ung dung nói: “Hai người các ngươi đấu thử xem.”

Trần Minh nghe vậy, lòng khó hiểu đánh mắt qua bên, vừa nhìn tới Đồng Nhi đã choáng váng ngây người, chuyện này…

“Đồng Nhi, ý ngươi thế nào?” Thủy Băng Tuyền nhìn Đồng Nhi biểu cảm không rõ, hỏi.

Đồng Nhi thẳng đón ánh mắt của Thủy Băng Tuyền, miệng phun đúng một chữ: “Được”

“Tốt, bắt đầu đi.” Đôi đồng tử Thủy Băng Tuyền chớp động, khóe môi uốn cong lộ nụ cười nhạt.

Hầu như ngay lúc Thủy Băng Tuyền hô bắt đầu, đáy mắt Đồng Nhi đã tràn lên sát khí ngập trời, cánh tay nhỏ nhắn lại cực kỳ nhanh nhẹn lao bổ vào Trần Minh bên cạnh…

Trần Minh hốt hoảng né tránh, may mắn thoát được đòn công kích hiểm, nhưng chưa kịp trụ vững thân người, Đồng Nhi đã tức tốc tung chiêu nhằm thẳng tay mặt, trực tiếp đánh vào yếu điểm của Trần Minh.

Vốn thấy đối phương chỉ là đứa trẻ, Trần Minh xuống tay chẳng dám dùng sức. Dè đâu Đồng Nhi sát khí tràn đầy, ra tay tàn nhẫn, nào giống trẻ ranh hỉ mũi chưa sạch? Hắn thận trọng tung chiêu, nhưng Đồng Nhi ỷ vào dáng người bé nhỏ, đu dính không rời, khiến hắn thất thủ không làm gì được…

Trần Minh đột nhiên rụt hai tay lại, đôi tay to lớn rút về kiềm chặt hai vai Đồng Nhi, định dứt khoát ném nó ra ngoài…

Nhưng ngay lúc Trầm Minh vừa nhấc thân thể Đồng Nhi lên, hai ngón tay nhỏ nhắn của Đồng Nhi đã vận lực nắm vào động mạch cổ của Trần Minh, tay kia không biết tự bao giờ đã rút ra một thanh đoản kiếm, nương sức lớn giơ lên khỏi đỉnh đầu, dụng hết sức khiến hắn đau đớn …

Ngay lúc Trần Minh nhấc thân thể Đồng Nhi lên, hai ngón tay nhỏ nhắn của Đồng Nhi đã linh hoạt nắm vào động mạch cổ của Trần Minh, tay kia không biết tự bao giờ đã rút ra thanh đoản kiếm, vòng ra sau gáy.

“Ngừng!” Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Thủy Băng Tuyền vang lên, khiến hai người lập tức buông ra.

Trần Minh kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng! Lúc nãy chỉ cần tên nhóc đó mạnh tay thêm một chút, vừa lúc hắn đẩy nó ra, thì cái mạng của hắn coi như xong rồi!

Vòng cung nơi khóe miệng Thủy Băng Tuyền lại càng nhếch cao, ánh mắt lấp lánh sáng rỡ, thầm nghĩ Đồng Nhi này quả có thiên phú hơn người.

“Trần Minh, ngươi ra ngoài đi!” Thủy Băng Tuyền phân phó.

“Dạ” Trần Minh lúc này mồ hôi đầy trán, chưa kịp hoàn hồn, không tin nổi mình bại dưới tay tên nít ranh.

Thủy Băng Tuyền nhìn Đồng Nhi dáng vẻ quật cường, ương ngạnh, lại cười nói: “Từ giờ ngươi ở lại Vương phủ, tối đến theo Hương Hàn học võ. Đến khi ngươi có thể đánh bại Hương Hàn, ta lại tìm một sư phụ khác cho ngươi, đồng ý không?”

Đôi con ngươi rực cháy, lấp lánh trên gương mặt trắng nõn trẻ thơ, Đồng Nhi dán mắt nhìn Thủy Băng Tuyền, giọng nói thanh lãnh vang vọng khắp sảnh đường: “Đồng ý.”

“Được, Thu Nhi, an bài cho Đồng Nhi ở một hậu viện yên tĩnh.”

“Dạ” Thu Nhi hoàn hồn, cố xua đi vẻ khiếp sợ đọng nơi đáy mắt. Đồng Nhi có thể đánh bại một thân binh ư? Vừa nãy nghe Vương phi lệnh cho hai người giao đấu, máu trong người nàng phút chốc như ngừng chảy, lòng run rẩy không yên, nhưng thật không thể ngờ… Đồng Nhi lại là người chiến thắng!

……………

Trên đường lớn Bắc Thành, một chiếc xe ngựa chậm rãi thả bộ…

“Cho hỏi, Bắc vương phủ đi hướng nào vậy?” Người đánh xe ghé hỏi người qua đường.

Người qua đường nọ liền chỉ tay hướng Bắc vương phủ, đáp: “Phía trước rẽ trái, đi thẳng là tới.”

“Cảm ơn!” Lễ độ nói lời cảm tạ, người đánh xe liền quay vào thùng xe phía sau cung kính báo: “Lão gia, Bắc vương phủ đã ở phía trước rồi.”

“Ừ.” Người vén màn bước ra chính là Thủy lão gia, phụ thân Thủy Băng Tuyền!

……..

“Khởi bẩm Vương phi, có Thủy lão gia cầu kiến!” Cảnh An vội vội vàng vàng bôn chạy vào đại sảnh báo. Phụ thân của Vương phi tới, phận nô tài hắn chẳng dám tiếp đón chậm trễ, thế nhưng Vương phi đã dặn kỹ, khách vào phủ, phải được sự đồng ý của người, không có ngoại lệ!

Thủy Băng Tuyền nhíu mày, Thủy lão gia đến rồi ư? Chợt nhớ lại vẻ mặt của ông ấy ngày rời đi mà thất thần…

“Cho mời vào, đến Từ Tể Đường báo với đại thiếu gia.” Tính thời gian, cũng là lúc ông ta nên tới. Đại hôn của Thủy Băng Ngọc và Trữ Thiên Khang đã qua, hôn sự của đại ca cần người chủ trì, ông ta tới cũng chẳng có gì lạ…

“Tuyền Nhi!” Thủy lão gia thấy Thủy Băng Tuyền, lòng bỗng ngổn ngang phức tạp, não nề thở than trong dạ…

Thấy Thủy lão gia đi vào khách phòng, Thủy Băng Tuyền cũng đứng lên, gọi một tiếng: “Cha!”

Thủy lão gia trên dưới ngắm nghía Thủy Băng Tuyền một hồi, nhìn tới mặt nàng, vẻ tươi cười liền biến mất tăm: “Tuyền Nhi…” Chuyện qua lâu rồi, ông giờ mới đến, con bé, có oán trách chăng?

“Cha, mau ngồi đi, con đã cho người mời đại ca rồi!” Thủy Băng Tuyền rũ mi che mắt, nhàn nhạt nói. Nàng không biết làm sao hòa hợp với Thủy lão gia này. Ngoại trừ bữa cuối ở kinh thành, ông ta đột nhiên tỏ vẻ chân thành hòa ái, còn đâu giữa họ, chẳng qua chỉ là kẻ lạ người dưng.

Thủy lão gia run môi hồi lâu, mới nhẹ than một tiếng: “Tuyền Nhi… Con…” Con bé còn trẻ như vậy, tính làm sao đây?

Thủy Băng Tuyền cúi mắt nói: “Cha lặn lội đường xa mệt nhọc, trước uống trà nghỉ ngơi đi đã.” Chẳng thà Thủy lão gia này cứ lạnh lùng hờ hững, nàng có thể ứng phó gọn ghẽ trơn tru, đằng này, trong mắt ông ta lại thấm đượm nỗi lo âu buồn bã, khiến nàng cũng thấy ngượng ngùng khó chịu, không biết nên dùng vẻ mặt nào đối mặt với cái người đột nhiên thức tỉnh lương tâm này.

Ánh mắt dừng lại chỗ cái bụng nhô lên lấp lửng của Thủy Băng Tuyền, lại thở dài một phen. Đứa con gái này… Ông ngày ngóng đêm trông, mong nó mau lập gia đình cho khuất mắt, nhưng đến khi nó phải thực sự theo chồng đi xa, lại mới biết tiếc thương đau xót. Những mong đến nơi Bắc cảnh khỉ ho cò gáy, cũng đường đường xứng vai Vương phi chí cao, nào ngờ… Bắc vương gia đột ngột qua đời, giờ lại gánh thêm đứa bé mồ côi từ bụng mẹ! Mẹ góa con côi biết phải sao đây?

Lúc nghe tin Bắc Vương dùng di chiếu của tiên hoàng, giao Bắc cảnh lại cho con bé, lòng dạ ông ta cũng trĩu nặng rối bời, thà rằng Bắc vương cho quách một tờ hưu thư (thư bỏ chồng/ vợ), để con bé được trở về nhà. Thủy gia dẫu chẳng tài cán gì, cũng đảm bảo cho Tuyền Nhi một đời bình an sung túc! Chứ khư khư giữ mãi Bắc cảnh hoang vu tàn phế, lợi lộc gì chăng?

Không khí trong sảnh lâm vào vẻ ngượng ngịu trầm mặc. Thủy lão gia tư tưởng xa xăm trôi dạt phương nào, Thủy Băng Tuyền lặng im không nói…

Một khắc trôi qua… Rốt cuộc Thủy Hoằng Văn cũng về tới!

“Cha!” Thủy Hoằng Văn kích động lớn tiếng khiến Thủy lão gia đang xuất thần và Thủy Băng Tuyền ngồi lặng lẽ đều giật mình ngẩng lên.

Không hiểu sao thấy Thủy Hoằng Văn về, Thủy Băng Tuyền lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lòng thầm trào phúng, vẻ mặt mình so với Thủy Hoằng Văn chắc hẳn một trời một vực.

Thủy Hoằng Văn vốn người trầm ổn, nhưng dẫu sao cũng là nam nhân, nhác thấy người thân đã xao động tâm tình…

Còn nàng? Chẳng thể quá lạnh lùng đoạn tuyệt, bởi dẫu không cùng người gần gũi, thì dòng huyết thống tình thâm vẫn cứ rạo rực không ngừng. Nhưng bảo nàng cố sức lấy lòng, nói cười giả dối, cũng chẳng đặng làm! Thực đúng là hao trí tổn óc…

“Hoằng Văn!” Thủy lão gia vui cười đứng dậy đón Thủy Hoằng Văn, đứa con trưởng ông hết lòng coi trọng. Tuyền Nhi xảy ra chuyện đau lòng, cũng may còn có đại ca bên cạnh.

“Cha, hôn lễ của tứ muội đâu vào đấy cả rồi chứ?” Thủy Hoằng Văn ngồi đối diện Thủy lão gia, sắc mặt hưng phấn, hào hứng nói cười. Tứ muội gả cho Khang Vương, hắn cũng yên dạ vững lòng.

Thủy lão gia đảo mắt qua Thủy Băng Tuyền, thấy nàng lặng lẽ đăm chiêu, vẻ mặt đạm mạc, bèn gật đầu nói: “Cha vốn muốn đi Bắc thành từ sớm, nhưng ngặt nỗi…” Đến đây lại ngừng, ngặt nỗi gì đây? Ngọc Nhi đại hôn, Tuyền Nhi tang phu, đều là nữ nhi của ông, biết làm sao cho vẹn?

Thực ra, Thủy Băng Tuyền chẳng hề để ý thấy vẻ mặt hổ thẹn của Thủy lão gia. Bởi tới giờ, nàng chưa hề xem Thủy phủ là nhà, Thủy lão gia là cha. Lão ở kinh thành lo cho hôn lễ Thủy Băng Ngọc hay làm gì thì nàng cũng chẳng bận tâm.

Nếu nói đến tình thân, chắc chỉ mỗi Thủy Hoằng Văn cho nàng cảm giác ấm áp của người huynh trưởng…

Thủy Hoằng Văn thấy sắc mặt cha không ổn, biết người hẳn đang hổ thẹn không thể đến Bắc thành lúc ấy. Lại ngó qua Tuyền Nhi, thấy nàng chẳng có vẻ gì là phiền lòng cả.

Nghĩ kỹ lại, dường như từ nhỏ đến lớn, ngoài trừ đại nương yêu thương, còn đâu chẳng thấy Tuyền Nhi gần gũi với ai. Ngay đến cha, con bé cũng chẳng thèm ngó đến… Hắn đương thiếu thời hồn nhiên không hiểu, thấy vậy thì né tránh như tà, kể chi tới hỏi han chăm sóc?

Có lẽ Ngọc Nhi nói không sai, Tuyền Nhi từ nhỏ cô đơn, tịch mịch… Mọi người oán trách con bé tùy hứng bạo hành, ngông cuồng, thô bỉ, nhưng ai hiểu cho nỗi lòng kẻ bơ vơ?

……………

“Đại thiếu gia và lão gia đã đến Vương phủ rồi ư?” Thủy Băng Tuyền dợm hỏi Cảnh Trúc kế bên. Nghe đâu hôm qua Thủy lão gia đã chính thức chào hỏi Vương gia, Thủy Hoằng Văn được thể tươi cười hớn hở. Thủy Băng Tuyền mỉm cười thầm nghĩ, ngày đó chỉ là ngẫu hứng chọc phá, thật không ngờ kết mối lương duyên, giúp đại ca rước người đẹp về dinh.

Thủy lão gia có muốn phản đối cũng khó nói nên lời, huống chi ông ta trọng coi vinh lợi, lại được tài lợi dụng mối thông gia, tính trước suy sau lợi lộc đủ đường, há chi chẳng chịu?

“Dạ phải, thưa vương phi!” Cảnh Trúc gật đầu.

Thủy Băng Tuyền thong dong thả bộ trên hành lang, thầm mong sao Hương Hàn và Trữ Hy cũng sớm kết đôi thành cặp.

Gió miên man thổi, hương quế thoảng bay, Thủy Băng Tuyền nương theo mùi hương, đánh mắt trông ra: “Hoa quế…”

Cảnh Trúc nhìn theo ánh mắt của Vương phi, thấy cây hoa quế trong hậu viên đã nở hoa thơm ngát, liền vui vẻ mở lời: “Hoa quế nở rồi, có thể làm bánh hoa quế.”

Vương phi từ dạo mang thai đã khó ăn kén uống. Dẫu nhà bếp nghĩ suy nát óc, vận dụng tài năng, đổi món liên tục, người cũng chẳng hứng thú ăn nhiều. Nhưng biết đâu chừng người thích ăn bánh hoa quế cũng nên?

………..

Mới đó Thủy lão gia đến Bắc thành đã ba ngày.

Hôn sự này, đã mối mai đâu đó, lại tình ý tương thông, Thủy Toa Lâm ông không còn lời nào để nói, chỉ đành tới chỗ Vương lão gia thương lượng cho xong…

Ngồi chăm chú lắng nghe Thủy Hoằng Văn phân tích tình hình Bắc Thành, tận mắt nhìn trông Bắc thành chấn động, từng ngày đổi thay, lại nghe Tuyền Nhi là người đầu tàu chỉ đạo, Thủy lão gia chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc một phen.

“Tuyền Nhi, xem này, đến cha cũng phải kinh ngạc tài năng tuyệt thế của muội đó!” Thủy Hoằng Văn cố gắng làm dịu đi bầu không khí ngượng ngập căng thẳng giữa hai người, thầm nghĩ, chí ít lúc này họ cũng không còn mỉa mai châm biếm, xung đột như trước nữa… Vậy là tốt lắm rồi!

“Ừ.” Thủy Băng Tuyền lên tiếng chừng như mình vẫn đang nghe.

“… Tuyền Nhi… Cha… Cha trước đây đã bỏ bê con.” Thủy lão gia ngượng ngịu, lóng ngóng nói.

Thủy Băng Tuyền rũ mắt, suy tư. Giả như khi xưa Thủy lão gia đối tốt với Thủy Băng Tuyền một chút, hoặc giả Thủy Băng Tuyền không hồn xiêu phách tán, còn nàng không vô duyên vô cớ chạy vào thân thể này, thì… nàng lúc này sẽ ra sao đây?

Thủy lão gia thấy Thủy Băng Tuyền lặng im không nói, những tưởng rằng nàng oán trách giận hờn, bèn nhẹ giọng than thở: “Cha sai rồi…”

Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, ưu nhã nói: “Chuyện đã qua con vốn không để trong lòng.” Trải qua rồi chuyện đời biến đổi, kinh qua rồi chính biến mệnh dời, đượm qua rồi tình đầu mộng đẹp, nếm qua rồi cay đắng chia ly. Còn gì oán trách nữa đây?

Được lời như cởi tấm lòng, Thủy lão gia mừng vui khôn xiết. Cảm giác Tuyền Nhi thực đã khác xưa, tuy đối bản thân vẫn lạnh nhạt kiệm lời, nhưng chẳng còn mặt nặng mày nhẹ, lời tuôn bất kính.

“Vậy, chuyện hôn sự hai người lo đến đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền lên tiếng đổi đề tài. Lúc này xét lại chuyện xưa còn nghĩa lý ư? Huống chi Thủy Băng Tuyền ngày đã ngọc nát hương tàn từ lâu.

Thủy lão gia nhíu mày khó xử: “Ý Vương lão gia muốn sớm ngày tổ chức hôn lễ!” Vương gia cũng coi như đại gia tộc Bắc thành, hôn sự này lại do Tuyền Nhi và Khang Vương làm chủ, vốn ông ta cũng không có ý kiến gì! Ngặt nỗi Thủy phủ ở mãi tận kinh thành…

Thủy Hoằng Văn dáng vẻ muốn nói lại thôi, Thủy lão gia ngần ngừ khó xử, Thủy Băng Tuyền thu cả vào mắt, trầm tư nửa ngày lại lên tiếng: “Thừa dịp cha đến Bắc thành, chi bằng cử hành hôn lễ luôn? Như vậy cũng coi như cho Vương gia công đạo, đến cuối năm cho đại ca đưa đại tẩu trở lại kinh thành, lại tổ chức tiệc mừng lần nữa, dù sao đôi bên cách trở, nhất định phải làm lễ hai lần.”

Nhìn dáng vẻ Thủy Hoằng Văn ngập ngừng không nói, Thủy lão gia chần chừ nhăn nhó, Thủy Băng Tuyền trầm tư nửa ngày bèn lên tiếng: “Nhân lúc cha có ở đây, chi bằng cử hành hôn lễ luôn đi? Coi như ăn nói phải đạo với Vương lão gia. Đợi đến cuối năm đại ca và đại tẩu trở về kinh thành, lại tổ chức tiệc mừng lần nữa. Dẫu sao đôi bên ngàn dặm cách trở, lễ làm hai lần chẳng phải khó coi.

Nghe thế, Thủy Hoằng Văn càng đăm chiêu tư lự: “Nhưng tân phủ vẫn chưa cất xong.” Hắn vốn muốn đợi tân phủ xây xong mới tính chuyện thành hôn.

“Vậy trước mắt cứ ở tạm Vương phủ, dù sao Thủy phủ đang xây, cũng là hợp tình hợp lý.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt đế thêm.

“Nhưng… Như vậy có gấp lắm không?” Thủy Hoằng Văn thoáng cái hớn hở ra mặt, mắt lấp lánh chờ mong.

Thủy lão gia ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Thủy Hoằng Văn, hít vào một hơi, quyết định: “Vậy để cha thương lượng thêm với Vương lão gia, đi một chuyến đến Bắc thành cũng không dễ dầu gì, thành thân lúc này, rồi đợi cuối năm về kinh thành đãi tiệc cũng tốt.” Biện pháp của Tuyền Nhi không có gì không tốt, có điều thời gian gấp gáp, e lo chẳng xuể.

Thủy Hoằng Văn vui vẻ nhìn Thủy lão gia: “Cha đồng ý ạ?” Nghĩ đến mau chóng rước Yên Nhi về nhà, lòng hắn lại chộn rộn không yên.

Thủy Hoằng Văn tươi cười hớn hở nhìn Thủy lão gia: “Cha đồng ý rồi ạ?” Nghĩ đến chuyện mau chóng rước Yên Nhi về nhà, lòng dạ hắn lại chộn rộn không yên.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười trêu chọc: “Cha xem, đại ca muốn thành thân đến phát điên rồi!”

Nhìn nét mặt con bé cười vui rạng rỡ, nghe những lời chọc phá vui đùa, Thủy lão gia hài lòng ra mặt. Tuyền Nhi như vậy, khiến ông thấy như cả nhà đoàn tụ gắn bó keo sơn. Luống tuổi rồi mới thấu nỗi tình thân, biết yêu thương đứa con gái nhiều năm lơ là.

Nghe Thủy lão gia bàn tính, trước tổ chức Bắc thành, sau về kinh thành mời tiệc, ai nấy đều vui mừng hài lòng. Dẫu sao Thủy phủ không phải hạng nghèo khó tầm thường, Thủy lão gia tự mình tới Bắc thành, càng hiện rõ thành ý… Vương lão gia đương nhiên là giơ tay tán thành…

Thế là bàn tính một hồi, mọi người cuối cùng đã chọn xong ngày lạnh.

Dựa vào thực lực của Vương gia, tổ chức hôn lễ chẳng có gì khó. Nhoáng cái, ngày mai đã đến đại hôn. Tiệc cưới đương nhiên là ở Vương gia, khách mời đều là thân bằng bạn hữu của Vương lão gia.

Họ Vương kết thông gia với họ Thủy – một trong ngũ đại thế gia kinh thành. Lại sắp trở thành người nhà với Bắc vương phi – người nắm quyền lực tối cao nơi Bắc thành. Chẳ thế mà ai ai cũng tranh nhau nịnh bợ, đương bận bịu cất nhà xây phủ, cũng hao tốn tâm tư so đo lễ vật.

Từ dạo Bắc vương phi mang thai, Vương phủ phong tỏa trong ngoài, con kiến cũng không chui lọt, chẳng mấy ai thấy được người. Thế mà nghe đâu ngài mai vương phi đích thân dự lễ cưới…Kể cũng phải, dù sao nhà họ Vương địa vị không nhỏ, Bắc vương phi lại là bà mối tác hợp lương duyên, không đến coi sao đặng?!

Vì vậy, trên dưới Bắc thành đang vì lễ cưới này mà chộn rộn vạn phần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play