Ngay lúc Thủy Băng Tuyền mở miệng định nói, thì giọng của Thu nhi từ bên ngoài vang đến: “Khởi bẩm Vương phi, Tri phủ đại nhân đang đợi tại phòng khách nói có chuyện gấp cần gặp Vương gia.”
Đôi con ngươi của Trữ Thiên Hợp ánh lên một tia nghi hoặc, trong mắt nàng vừa rồi có biến hóa, hắn đều nhìn thấy, Tưởng Tri phủ gấp gáp tìm hắn là vì nàng sao?
Bên trong sảnh chính của Vương phủ, Tưởng tri phủ đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại không ngừng…
“Tưởng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Trữ Thiên Hợp sải bước đến đại sảnh, vừa lúc thấy thần tình lo lắng bất an của Tưởng Nguyên.
“Tham kiến Vương gia!” Nhìn Trữ Thiên Hợp đã tới, sắc mặt Tưởng Nguyên hơi bình tĩnh trở lại, tiến lên phía trước hành lễ, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Vương Phi cũng tới, mặt mày liền biến sắc. “Tham Kiến Vương phi.”
Thu hết biến hóa của Tưởng Nguyên vào nơi đáy mắt, Trữ Thiên Hợp đột nhiên đưa tay ra đỡ lấy Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế, rồi chính mình mới ngồi lên ghế bên cạnh, ngước nhìn Tưởng Nguyên, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Nguyên thấy Vương gia ôn nhu săn sóc Vương phi như vây, đôi con ngươi nhíu chặt, sắc mặt có chút chuyển biến, đôi mắt lõi đời vòng vo xoay chuyển, giọng nói rõ ràng: “Khởi bẩm Vương gia, Triệu lão gia ở phố Đông bị người ta đâm bị thương.” Nói xong còn đặc biệt chú ý tới thần sắc của Vương phi. Nhưng mà hắn chẳng thể nhìn ra được chút biến hóa nào trên mặt nàng…
“Có bắt được hung thủ không?” Trữ Thiên Hợp thoáng nhìn qua Thủy Băng Tuyền, lòng khẽ thở dài một hơi.
“Hồi bẩm Vương gia, thật ra không bắt được hung thủ, nhưng mà…” Tưởng Nguyên đang nói lại chần chờ tựa như không dám nói tiếp.
Thủy Băng Tuyền cầm lấy chén trà Hương Hàn đưa qua, khẽ nhấp một ngụm, thần sắc lạnh lùng không một biểu hiện… Lại càng khiến cho Tưởng Nguyên bất an.
“Nhưng mà cái gì?” Trữ Thiên Hợp hạ ánh mắt hỏi.
Lần thứ hai nhìn thoáng qua thần sắc tự nhiên của Vương phi, Tưởng tri phu hít sâu một hơi hết lấy can đảm nói: “Hồi bẩm Vương gia, tuy không bắt được hung thủ, nhưng Triệu lão gia đã thấy được bộ dạng của hung thủ, chính là Đồng Nhi nô bộc lúc trước trong phủ Triệu lão gia gây nên!” Triệu lão gia sém chút nữa đi tới quỷ môn quan, tức giận không gì sánh được, chạy đến chỗ hắn đòi lý lẽ, hắn nhất thời chưa kịp suy nghĩ đã chạy đến Vương phủ bẩm báo. Bây giờ nghĩ kĩ lại, hắn thật là ngu dại, mồ hôi lạnh túa chảy ròng ròng trên trán…
Đồng Nhi kia bây giờ đã là người của Vương phủ, … có Vương phi làm chỗ dựa, đã không còn là đứa trẻ ăn mày rách rưới không nơi nương tựa trước kia rồi.
Nhưng mà, ở trong thành, Triệu lão gia cũng có tiếng nói không nhỏ, việc này ầm ĩ đến phủ nha, mọi người đều khó xử! Đây không phải là làm khó cho Tri phủ hắn sao?
“Đồng Nhi, hắn cùng Triệu lão gia có mâu thuẫn gì, vì sao lại muốn giết ông ta?” Trữ Thiên Hợp hơi nhíu mày hỏi, Tưởng Nguyên nhìn không thấu tâm tình của hắn nên tâm tư cũng trầm xuống.
“Chuyện này…” Tri phủ nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào, hắn không thể nói toạt ra là vị Triệu lão gia này là một kẻ luyến đồng, còn đứa trẻ Đồng Nhi kia lại bị hắn cưỡng chế mua… à không… bắt vào phủ? Nếu mà nói ra, cái mũ ô sa trên đầu tri phủ hắn cũng giữ không được!
“Ty chức đáng chết, một việc nhỏ này mà lại tìm đến Vương gia, ty chức sẽ tận lực giải quyết việc này.” Tưởng tri phủ một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi đầu óc hắn bị Triệu lão gia làm chấn động, còn thật sự chạy đến chỗ Vương phi tìm công đạo, bây giờ thì hay rồi, thiếu chút nữa bị hắn kéo xuống chết chùm.
“Ừm, bản vương tin tưởng Tri phủ đại nhân nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt nói, lại khiến Tưởng Nguyên thầm mắng chính mình, hắn thực sự là càng ngày càng hồ đồ rồi! Sao lại chạy theo Triệu lão gia mê muội chứ?
“Vương gia, lời ấy sai rồi.” Thủy Băng Tuyền nãy giờ im lặng, nay lại lên tiếng: “Bắc cảnh là đất phong của Vương gia, Vương gia vừa đến, đã xảy ra một vụ ám sát, người hẳn là nên cho bách tính một lời giải thích chứ.” Thủy Băng Tuyền vừa dứt lời, chân Tưởng tri phủ cũng muốn nhũn ra, Vương phi nói vậy là có ý gì đây?
“Vậy theo ý của Vương phi thì nên làm thế nào?”
“Tưởng đại nhân, phân phó xuống dưới, sáng ngày mai sẽ thăng đường, Vương gia tự mình đến làm chủ thẩm.”
“Chuyện này…” Tưởng Tri phủ lại nhìn về phía Vương gia. Vương phi tính đũa giỡn gì đây? Đồng nhi kia là do nàng ta mang đi, bây giờ Đồng Nhi ám sát Triệu lão gia không thành, Vương phi trái lại còn hỏi ngược lại Triệu lão gia?
“Cứ y lời Vương phi mà làm, Tưởng đại nhân, ngươi đi báo cho những người có liên quan đến lúc đó phải có mặt.”
“Dạ.” Tưởng Nguyên miễn cưỡng đáp lời, trong lòng đột nhiên có dự cảm tai họa đang đến gần.
“Phải rồi, nhớ ra bố cáo nói rằng ta sẽ thẩm vấn công khai, cho phép bách tính tới nghe xét xử.” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nói thêm.
“Dạ…” Hiện tại đã không còn là dự cảm, mà ông ta mười phần chắc chắn Triệu lão gia kia sắp có đại họa xuống đầu rồi. Bây giờ ông ta mơ hồ đã đoán ra được ý định của Vương phi.
Nhìn Tưởng Tri phủ đi ra ngoài, khóe môi Thủy Băng Tuyền lại nhếch lên một nụ cười châm biếm…
“Vương phi, đến thư phòng đi, ta có việc thương lượng với nàng.” Ném lại một câu, rồi Trữ Thiên Hợp cứ như vậy đi thẳng vào bên trong.
Thủy Băng Tuyền khẽ nâng hàng mi, nhìn thoáng qua bóng dáng Trữ Thiên Hợp, trong mắt có ý cười! Tâm tư của hắn nàng cũng thấu hiểu, nhưng mà… Triệu lão gia kia, dù hắn không đến tìm nàng gây chuyện, nàng nhất định cũng sẽ tìm tới hắn! Không giết một con gà, sao có thể dọa được bầy khỉ đây?
Nhẹ nhàng dời gót sen, thong thả bước đi, thâm tình vui vẻ khiến cho thần thái nàng lại càng ung dung thanh thoát…
Bên trong thư phòng
“Nàng muốn giết Triệu lão gia?”
“Thông minh!” Thủy Băng Tuyền cũng rất thẳng thắn thừa nhận.
Trữ Thiên Hợp xoay người lại, đầu lông mày nhíu chặt giữa trán: “Thế lực của Triệu lão gia tuy rằng không phải là nhất nhì Bắc thành, thế nhưng ảnh hưởng cũng không hề nhỏ. Nàng có nắm chắc không?” Dù hắn không hỏi tới, nhưng không phải cái gì cũng không biết, nàng cho Trữ Hy đến tìm Tri phủ rồi mang Đồng Nhi từ chỗ Triệu lão gia về. Bây giờ Đồng nhi lại chạy đi ám sát Triệu lão gia, nếu không được nàng cho phép, Đồng Nhi dù có tâm tư cũng không có can đảm mà làm!
Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Hợp lúc này, lòng lại cảm thấy chua xót, năng lực của hắn, hoàn toàn có thể ở nơi cao nhất mà bao quát cả thiên hạ…
“Chính bởi vì hắn không phải kẻ nhất nhì Bắc thành, nên mới mượn hắn để kính những kẻ nhất nhì kia.” Ánh mắt xoay chuyển, nàng không muốn cho hắn thấy những tâm tư dao động trong đáy mắt mình.
Trữ Thiên Hợp trầm mặc một lát rồi mới nhẹ than một tiếng: “Được!” Hắn tin tưởng vào ánh mắt của mình, tuy rằng nàng không phải là một người thiện lương nhân từ, nhưng cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội! Quan trọng nhất là, hắn nhất định sẽ dùng những ngày còn lại chống lưng cho nàng, để nàng có thể đứng vững nơi Bắc thành này, sau đó… Dù hắn đã ra đi, nơi đây sẽ vẫn là thiên hạ của nàng.
Thủy Băng Tuyền đột nhiên có cảm giác sống mũi cay cay, trong mắt cũng hơi đau xót, vì nam nhân này hoàn toàn tin tưởng nàng!
“Thiên Hợp…” Nàng tiến tới trước, dựa vào lòng hắn.
Trữ Thiên Hợp thân thể khẽ run, mi mắt rũ xuống, để mặc nàng ôm hắn! Trãi qua ngày hôm qua, tâm hắn vì nàng mà đau đớn khôn nguôi. Hắn sợ, hắn sợ sẽ không còn được nhìn thấy nàng nữa!
Quay người lại, ôm nàng vào lòng, để cho nàng tựa vào người hắn, hai người lúc này đây không ai lên tiếng, chỉ một mực tận hưởng cảm giác ấm áp, ôn nhu trong giây phút này!
“Nàng trở về phòng nghỉ trưa một lát đi!” Nhìn người con gái trong lòng, Trữ Thiên Hợp mới phát hiện ra thì ra tự chủ của hắn chẳng qua cũng chỉ đến đó mà thôi.
Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn Trữ Thiên Hợp ẩn hiện tia dịu dàng, trong lòng thở dài một tiếng, chỉ vào chiếc giường bên trong thư phòng, thanh âm kiều mị, nỉ non: “Chàng cùng ta.” Nàng không muốn rời vòng tay ấm áp của hắn.
Trữ Thiên Hợp nhìn theo ngón tay nàng chỉ, thấy cái giường hắn thường dùng nghỉ ngơi, khẽ lắc đầu thầm nghĩ, bây giờ nàng sao lại giống như một đứa trẻ vậy?
“Vậy nàng ngủ đi, ta ở đây cùng nàng.” Vỗ vỗ vào lưng nàng, nhẹ nhàng ôn nhu như đang dỗ dành một đứa trẻ. Lúc này đây, hắn thật sự muốn yêu thương nàng, chiều chuộng nàng! Cũng muốn đem lý trí của mình vất bỏ.
“Không muốn, chàng bế ta đi.” Ngửi thấy mùi dược liệu nhàn nhạt trên người hắn, tâm Thủy Băng Tuyền như thắt lại. Mùi hương này rất nhạt, nhạt đến nỗi chỉ có thể dựa vào người hắn như bây giờ nàng mới có thể ngửi thấy!
Nhìn người trong lòng làm nũng, Trữ Thiên Hợp sửng sốt không thôi! Nàng làm nũng trong lòng hắn ư? Loại cảm giác này quả thật kỳ diệu làm sao, ngọt ngào làm sao…
Thủy Băng Tuyền rũ mi, che khuất đáy mắt vừa lóe lên một tia không có ý tốt, nàng muốn mê hoặc nam nhân này! Nhìn xem hắn có còn dám dùng đôi mắt bình tĩnh thản nhiên để đối diện với nàng?
Trữ Thiên Hợp nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng, đi đến bên giường rồi đặt nàng xuống, cầm lấy cái chăn mỏng đắp ngang người nàng: “Nàng ngủ một chút đi.” Nói xong thả tấm rèm hai bên xuống…
Khóe miệng Thủy Băng Tuyền hơi co giật một chút, hắn đúng là hoàn toàn không thèm nhìn nàng đến một chút sao? Nàng liền bắt lấy tay hắn: “Chàng giúp ta ngủ.” Đôi mắt phượng rạng ngời không gì sánh được chăm chú nhìn Trữ Thiên Hợp.
Trữ Thiên Hợp lúc đầu còn rất ôn nhu nhìn nàng, nhưng đột nhiên lại hắn lại tránh né tay nàng tựa như tránh lửa phỏng tay, nhưng vì Thủy Băng Tuyền cứng rắn giữ lấy, hắn lại sợ làm nàng bị thương nên không dám cố sức giãy ra, lại dường như có chút không khống chế được mình, nhìn thoáng qua người con gái nằm trên giường, tim đập loạn nhịp.
Thủy Băng Tuyền nhìn vẻ không được tự nhiên trong mắt hắn, lòng cũng vui vẻ hẳn lên, hắn đối với nàng cũng không phải là không hề động lòng. Trong mắt liền hiện ý cười: “Chàng cùng ta nói chuyện, đợi đến khi ta mệt, tự khắc sẽ ngủ!” Đối với hắn, nàng hiện tại phải thay đổi phương pháp, bằng không sẽ chỉ là càng đẩy hắn ra xa mà thôi.
“Được.” Thu hồi tâm tư, Trữ Thiên Hợp tự nói với chính mình phải giữ bình tĩnh.
Hành động này của hắn lại khiến cho Thủy Băng Tuyền tức giận, đuôi mày của nàng cũng khẽ nhướng lên, tự chủ của hắn đúng là không phải loại bình thường.
“Tiên hoàng ban thưởng cho chàng đạo thánh chỉ cuối cùng, hoàng thượn phái Khang Vương đến đây tuyên chỉ, chàng có ý kiến gì không?” Kéo hắn ngồi xuống giường, thân thể lại nhích gần tới hắn.
Trữ Thiên Hợp lúc này bị những lời của nàng thu hút toàn bộ sự chú ý, trong mắt có tia buồn bã, một lúc sau mới lo lắng nói: “Bát đệ đến Bắc cảnh truyền chỉ, ta thật sự rất lo lắng.” Phụ hoàng cho Bát đệ một phần ba binh quyền, chuyện này với tân đế mà nói, chính là một khối ung nhọt gây nhức nhối, không loại bỏ, hắn làm sao có thể an tâm?
Thủy Băng Tuyền hiển nhiên vô cùng hiểu rõ: “Đúng là có hiểm nguy trùng trùng, một phần ba binh quyền, cũng chính là gai trong mắt hoàng đế, không sớm ngày nhổ ra, làm sao có thể ăn ngon ngủ yên?” Miệng thì nói như vậy, nhưng mà người lại giống như con mèo nhỏ cuộn vào lòng hắn nằm thoải mái, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ tận hưởng cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Lúc Trữ Thiên Hợp phục hồi lại tinh thần, nàng đã cuộn tròn trong lòng hắn, đáy mắt hắn ánh lên tia phức tạp, lòng cười khổ, định đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng, hắn lại để mặc nàng nằm trong lòng mình.
“Tính thời gian, theo lộ trình có lẽ qua hai ngày nữa, hắn sẽ tới Bắc Thành.” Thủy Băng Tuyền nhẹ nhàng an ủi hắn.
Trên đường đi, hoàng đế tuyệt đối không phái người giết hắn, nhưng mà đến khi trở về, việc bị chặn giết giữa đường là không thể tránh khỏi.
“Nàng vì sao cho rằng Bát đệ tuyệt đối sẽ tới đây an toàn?” Trữ Thiên Hợp cúi đầu nhìn Thủy Băng Tuyền hỏi.
“Bởi vì đạo thánh chỉ này nhất định phải đến được tay chàng, bằng không hắn sẽ không thể tránh khỏi bị hiềm nghi! Nếu như qua một thời gian dài, ta nghĩ hắn cũng sẽ không lo lắng những chuyện thế này, nhưng mà hắn chỉ mới đăng cơ không lâu, ngôi vị hoàng đế còn chưa thật vững chắc, tự nhiên không thể trắng trợn như vậy.” Mà một phần ba binh quyền kia, cũng khiến hắn không dám hành động khinh suất.
Trữ Thiên Hợp gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy! Chỉ là trên đường trở về, hy vọng Bát đệ tự có chừng mực, chú ý phòng bị…
“Được rồi, đừng nghĩ tới những thứ đó nữa, chàng hẳn sẽ rất vui vẻ nhỉ, qua hai ngày nữa Khang Vương đã tới Bắc thành, chàng cũng có thể gặp hắn.” Thủy Băng Tuyền đột nhiên nắm chặt tay lại, giọng điệu có chút không rõ ràng. Trữ Thiên Khang hẳn phải biết ai là người hạ độc Trữ Thiên Hợp? Hắn là người thân cận nhất với Trữ Thiên Hợp, hẳn là phải biết chút gì đó! Mà hắn đến, nàng sẽ có cơ hội đi Độc Cốc!
“Được rồi, ta vẫn muốn hỏi chàng, chàng chơi cờ với ta luôn luôn tạo thành thế không phân thắng bại, là chàng nhường ta có phải không?” Thủy Băng Tuyền lại bỏ qua những tạp niệm trong lòng, mở lời đổi đề tài.
Trữ Thiên Hợp có chút kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên ý cười, nhưng cũng không nói gì.
“Là chàng cố ý.” Nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, Thủy Băng Tuyền khẽ chớp hàng mi.
“Là không thua không kém.” Dù hắn thắng nàng, cũng chỉ thắng một hai quân cờ mà thôi.
“Thiên Hợp…” Thân thể tựa như biếng nhác động đậy, tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn.
“Ừ?” Theo nàng điều chỉnh tư thế, lưng của hắn cũng tự nhiên dựa vào thành giường, tạo thành vẻ nửa nằm nửa ngồi mờ ám.
Thủy Băng Tuyền khóe môi lộ ra một tia quỷ bí, hắn hiện tại nhất định không phát hiện ra hắn cùng nàng đang thân mật đến mức nào!
“Là ai dạy chàng đánh cờ?”
“Liễu Nhiên đại sư!” Ngoại trừ hoàng cung, nơi hắn thường lui tới chỉ có Ngọa Phật Tự mà thôi.
“Liễu Nhiên đại sư, là hòa thượng sao?”
“Là một cao tăng đắc đạo ở Ngọa Phật Tự.” Trữ Thiên Hợp nheo mắt lại, nhớ tới lần đầu tiên hắn tới Ngọa Phật Tự…. Hình ảnh đó hắn đã khắc sâu trong trí nhớ, bởi vì hắn lần đầu tiên có thể ở cùng người, có thể gặp người mỗi ngày! Hắn nhớ rõ mình đã vui vẻ nhường nào…
Còn có, người tự mình làm đồ ăn chay, rồi hắn và người từ từ thưởng thức… Đó là lần đầu tiên, hắn có thể nhìn người gần như vậy, an tĩnh ăn cơm, nhưng thật ra hắn vẫn len lén liếc mắt nhìn người, rồi khi nhìn thấy hắn khẩn trương lùa cơm vào miệng thì người khóe mắt người lại rơi một giọt lệ vào trong chén cơm…
Thủy Băng Tuyền nhẹ nhàng mở mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, trong nháy mắt, tâm tư nàng bỗng chốc giật mình, vì lúc này đây, trên gương mặt hắn đầy ắp đau thương cùng hoài niệm… Hắn đang nhớ tới chuyện gì, và nhớ tới ai?
Lẳng lặng nhìn người tựa hồ đang chìm vào trong ký ức, tâm của Thủy Băng Tuyền tựa như chua xót, cổ họng cũng khô khốc, nàng muốn vuốt lên đôi mắt kia, che đi những bi ai cùng đau thương…
Ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn…
Trữ Thiên Hợp nhất thời giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì đôi môi mềm mại kia đã nhẹ nhàng lướt trên mặt hắn… khiến tâm tư hắn trở nên kinh loạn, nàng…
Đôi tay đặt lên vai nàng, muốn đẩy nàng ra: “Tuyền!” Hắn không thể…
Thủy Băng Tuyền hơi lùi ra một chút, khóe môi hơi mở, đầu lưỡi khẽ đưa ra, đôi mắt như nước hồ thu, tư thái mông lung mị hoặc…
Đôi tay mềm mại quấn lên gáy hắn, hôm nay nàng nhất định phải đánh vỡ phòng phủ lý trí của hắn. Nàng không muốn nhìn thấy gương mặt hắn chìm trong đau khổ của quá khứ. Nàng muốn hắn từng thời từng khắc chỉ nghĩ đến nàng, nghĩ tới những hạnh phúc vui vẻ khi ở bên nàng!
“Thiên Hợp… Hôn ta!” Thân thể mềm mại tựa như không xương, tiến sát vào lòng hắn. Đôi mắt chứa vạn loại nhu tình, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch… Hình ảnh này, dù là nam nhân nào cũng không có khả năng chống cự!
Trữ Thiên Hợp căng thẳng, đôi tay còn đặt trên vai nàng, nhưng mãi cũng không biết là nên đẩy nàng ra hay là nên ôm lấy nàng!
“Ta đối với chàng một chút hấp dẫn cũng không có ư?” Thủy Băng Tuyền nháy mắt mấy cái, giọng nói yêu kiều vấn vương bên tai, mê hoặc lòng người
“Tuyền… Đừng làm loạn nữa…” Lời còn chưa dứt, đã bị đôi môi của nàng làm cho im bặt!
Thời gian, như ngừng lại tại giây phút này, trong đầu Trữ Thiên Hợp bỗng nghe ‘bang’ một tiếng, tựa như sợi dây đàn kéo căng đã bị đứt, hắn nỗ lực tự khống chế mình, muốn mình bình tĩnh giống như lần trước cùng nàng ngồi trong xe ngựa, thế nhưng… Tim đã không còn như lúc trước, thì sao có thể mong lòng vẫn còn bình yên.
Từng giọt mồ hôi toát ra từ trên cái trán trắng ngần tựa bạch ngọc, lông mi dày lại run lên tựa như những cánh quạt, đôi con ngươi phóng đại gần kề của nàng, giờ phút này như khắc sâu vào ngực hắn!
Trữ Thiên Hợp nắm chặt tay, vẫn không nhúc nhích! Hắn muốn đợi mình bình tâm! Đợi bản thân giống như lần trước!
Đôi con ngươi lạnh lùng tà mị của Thủy Băng Tuyền mở lớn, nhìn những giọt mồ hồi trên trán hắn, hàng mi lại giương lên cao! Từ trong mắt nàng phát ra ánh sáng yêu mị cùng mê hoặc, lúc này đây, nàng sẽ không nhượng bộ hắn như lần trước!
Nếu nàng giam hắn vào sâu trong lưới tình này, nàng muốn xem xem hắn làm thế nào để tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đây?
Nàng hé miệng, cánh lưỡi mềm mại như nước khẽ liếm lên môi hắn, chậm rãi lướt qua lướt lại…
Theo mỗi cái liếm của nàng, tâm tư hắn lại run lên, mồ hôi trên trán càng nhiều…
Hai người họ giống như đang đấu sức vậy, Thủy Băng Tuyền nhẹ nhàng mê hoặc, cũng không hề hoàn toàn chủ động, nàng muốn hắn chủ động! Nàng đã nói muốn hắn hôn nàng, như vậy hắn nhất định phải hôn nàng. Đôi mắt lạnh nhìn hắn tâm tư giãy dụa, dựa vào cái gì chỉ mình nàng rơi vào ải tình? Còn hắn không chút lay động?
Đấu lý trí, chỉ cần nàng muốn, nàng cũng có thể làm được, dù cho người nàng đối mặt là hắn! Tuy rằng nàng lúc này cũng đang khổ cực đấu tranh với chính bản thân mình.
Bàn tay nắm chặt của Trữ Thiên Hợp không biết từ lúc nào đã buông lỏng ra, lại dùng sức ôm chặt người trong lòng, học nàng khẽ liếm lên đôi môi…
Đôi mắt Thủy Băng Tuyền cười thành một khe hẹp, nàng nhắm mắt lại, từ từ mở miệng ra, dẫn dắt đầu lưỡi ẩm ướt của hắn tiến vào khoang miệng, toàn tâm cảm nhận sự cuồng nhiệt của hắn…
Tia lý trí cuối cùng của Trữ Thiên Hợp đã tan thành hư vô khi vừa chạm vào khoang miệng ngọt ngào tươi mát của nàng, để mặc cho những cảm xúc trong lòng tuôn trào! Hay tay giữ lấy thân hình kiều nhuyễn của nàng, cũng hoàn toàn chìm đắm nơi bờ môi nàng…
Cho đến khi hô hấp hỗn loạn, hai đôi môi mới chịu rời ra, Trữ Thiên Hợp thở hổn hển, đôi mắt mông lung không còn chút thanh minh, trong suốt, kinh ngạc nhìn Thủy Băng Tuyền đôi môi vốn đỏ mọng, bị hắn mút lại càng thêm hồng nhuận kiều diễm… Vùng bụng dưới đột nhiên căng nóng, một loại cảm giác trước nay chưa từng có lưu chuyển khắp người, khiến hắn theo trực giác ôm nàng vào lòng… Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là hắn lại muốn nhiều hơn thế!
Thủy Băng Tuyền lúc này lại ánh mắt tinh quái như một con mèo thỏa mãn bám dính vào người hắn, khóe môi hài lòng tươi cười, miệng lại khẽ ngâm nga…Khiến cho Trữ Thiên Hợp lại một lần nữa mê muội đánh mất lý trí… Lực đạo nơi tay lại càng tăng thêm, hận không thể cùng nàng nhập vào thân thể hắn!
“Nhẹ tay thôi, chàng sắp bóp gãy xương ta rồi!” Hờn dỗi nhìn thoáng qua người đang ôm chặt lấy mình. Người mẹ vô lương tâm của nàng từng nói, tình dục chính là chất xúc tác của tình yêu! Đây cũng là nguyên do vì sao cả nam nhân và nữ nhân đều mê luyến ái tình, bởi vì hữu tình mới hữu dục, có muốn cầu cũng không được!
Trữ Thiên Hợp lý trí đã mê muội nhưng lại bị thanh âm kiều mị của Thủy Băng Tuyền làm cho hoàn hồn, ngực kinh hãi nhìn chính bản thân mất kiềm chế của mình! Đây là hắn sao?
Thân thể trong nháy mắt cứng ngắc lại, hắn không thể tin nổi mình lại có thể trầm luân trong ánh mắt nàng, trong bờ môi nàng, trong vẻ đẹp kiều mị của nàng…
Ánh mắt hắn rơi vào đôi môi nàng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi hắn không kìm lòng được mà bị dẫn dắt theo lời nàng, tâm như bị chấn động mạnh.
“Tuyền…” Muốn lên tiếng, nhưng lại không biết phải nói gì, rồi nghe thấy thanh âm trầm thấp của chính mình cũng khiến hắn thêm lần nữa kinh hãi. Đây là giọng của hắn sao?
“Ừ…” Thủy Băng Tuyền mềm nhẹ trả lời.
“Ta…Ta…” Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào! Trên mặt Trữ Thiên Hợp đỏ ửng lên.
“Sao vậy? Là xấu hổ hay là hổ thẹn?” Thủy Băng Tuyền dù giọng nói bình tĩnh nhưng kỳ thực nàng cũng đang có chút căng thẳng, hắn tốt nhất là đừng nói cái gì đại loại như xin lỗi, nếu không nàng sẽ cho hắn biết tay!
“Không… Không phải…” Cảm giác được những biến hóa của nàng, Trữ Thiên Hợp vốn muốn nói lời “Xin lỗi” nhưng lại nuốt trở lại, hắn không thể bởi vì bản thân thiếu kiềm chế mà khiến nàng gánh chịu kết quả.
“Chàng muốn nói cái gì?” Thủy Băng Tuyền trộm cười, chỉ cần không phải là xin lỗi, nàng đều có thể chấp nhận.
“Ở bên dưới… Tuyền… Không thể được…” Hắn lắp bắp một chút rồi im bặt, bởi vì động tác của Thủy Băng Tuyền…
“Chàng nói cái gì? Ta nghe không rõ, chàng lặp lại lần nữa đi!” Bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Băng Tuyền khẽ nắm lấy phía dưới của hắn, hung hăng bóp mạnh một cái. Thanh âm mềm nhẹ không gì sánh được.
Trữ Thiên Hợp khuôn mặt đỏ bừng tựa kẻ say rượu: “Tuyền… Bỏ tay ra!” Nàng… Nàng sao có thể như vậy?
Nhìn sắc mặt của hắn, Thủy Băng Tuyền thả lỏng tay, nhưng mà vẫn không buông vật kia của hắn ra… (đoạn này qua loa thôi nha bà con, đừng hỏi tại sao)…
Lại xem như không có việc gì nói: “Lần sau còn nói những lời khiến ta rơi lệ, thì xem ra sẽ làm gì chàng!” Đổi phương pháp, nàng cũng không tin không bắt được nam nhân này!
Sống lưng tê rần khiến tâm hắn như căng lên, toàn thân ngứa ngáy… Thân thể hắn cũng không kìm được mà khẽ run lên.
“Tuyền… Á…Ta đi rót trà cho nàng!” Vội vã đẩy người trong lòng ra, vội vàng đứng lên, rời khỏi giường…
“Chờ một lát!”
Hắn toàn thân cứng ngắc, không dám làm bừa, bởi vì nàng lại tăng lực đạo trong tay.
Thủy Băng Tuyền lại chồm tới nói nhỏ bên tai hắn một câu, khiến cho khuôn mặt trắng nhợt của Trữ Thiên Hợp phút chốc lại đỏ kè dường như sung huyết, sau đó hắn liền chạy trối chết…
Nhìn hắn bắn nhanh ra ngoài, Thủy Băng Tuyền cười thật to vang vọng khắp phòng. Nàng rốt cuộc cũng đã tìm được cách đối phó với nam nhân này rồi!
Trữ Thiên Hợp nghe được tiếng cười của người trên giường, bàn tay đang cầm chén trà khẽ giật một cái, xấu hổ muốn chui xuống đất! Nàng… Nàng là một cô nương, làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Hắn vẫn biết tính tình nàng phóng khoáng tùy ý, lại có chứa tà khí… Nhưng mà nói thế nào nàng cũng là một cô nương mà!
Hắn cùng nàng, giờ này phút này lại tựa như điên đảo…
Hai người bên nhau lần đầu tiên không bị phá vỡ trong niềm đau!
Thủy Băng Tuyền thần khí sảng khoái đi ra thư phòng, để lại một Trữ Thiên Hợp hồn vía lên mây, muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Một giấc ngủ trưa này lại khiến cho nàng tâm tình phấn chấn, thật ra cũng cần cảm ơn Đồng Nhi mới đúng!
“Hương Hàn, cho gọi Đồng Nhi và Hoàng Tử Thành đến gặp ta!”
“Dạ, tiểu thư!” Hương Hàn nhìn thần sắc của Thủy Băng Tuyền, nghi hoặc trong lòng. Vì sao hôm nay thần sắc của Tiểu thư lại tốt như vậy? Người đã hòa giải mọi vấn đề với Vương gia rồi sao?
Phòng nghị sự, Bắc Vương phủ
Thủy Băng Tuyền thần sắc không rõ, nhìn hai người Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi đang đứng bất an!
“Thế nào? Các ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Hoàng Tử Thành trầm tư một chút rồi tiến lên quỳ xuống đất nói: “Thỉnh Vương phi trách phạt.”
“Ngươi đã làm gì sai?”
Chuyện này… Hoàng Tử Thành ngước mắt nhìn thẳng lên Thủy Băng Tuyền, giọng nói đột nhiên lớn lên tựa như không thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì: “Mưu kế thất bại!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Thủy Băng Tuyền khẽ chớp một cái, nàng nhìn Hoàng Tử Thành, nhưng lại nói với Đồng Nhi: “Đồng Nhi, ngươi có muốn nói gì không?”
Đôi mắt Đồng Nhi dấy lên vẻ không cam lòng, môi mím chặt không lên tiếng.
“Ta không thể không thừa nhận các ngươi vô cùng can đảm, về điểm này ta rất hài lòng, có điều…” Nàng đổi đề tài, nhãn thần sắc bén bắn thẳng đến hai người: “Chẳng qua biện pháp của các ngươi thật khiến ta thất vọng!”
Khuôn mặt lãnh khốc trở nên hòa hoãn đôi chút, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Thứ nhất, chuyện Triệu lão gia là kẻ luyến đồng, không phải là điều bí mật gì, thứ hai, hắn lắm tiền nhiều của, ai ai cũng biết, điều này nói lên cái gì? Hoàng Tử Thành, ngươi nói xem!”
Hoàng Tử Thành cẩn trọng suy nghĩ, nhưng nhất thời, hắn không thể nghĩ ra được hai việc này có liên quan gì với nhau?
“Hương Hàn, ngươi nói thử xem?” Thủy Băng Tuyền chuyển mắt sang Hương Hàn đang đứng cạnh mình.
“Hồi bẩm tiểu thư, là năng lực!” Hương Hàn suy xét trong giây lát, trầm tĩnh nói ra.
“Đúng, là năng lực, nghiêm khắc mà nói chính là chỉ số thông minh, hay là đầu óc, hắn nếu như không có chút năng lực, thì cũng không thể tích lũy được một gia sản Triệu gia lớn như vây, các ngươi đã bỏ qua một điểm quan trọng, đó là hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Ở Bắc thành hắn có thể có được vị trí như ngày nay, các ngươi nói xem, năng lực của hắn ra sao?” Thủy Băng Tuyền hạ giọng nói. Hai người này cư nhiên dám chọn cách ám sát lộ liễu như vậy thật đúng là khinh địch!
Hoàng Tử Thành như bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt theo đó mà xấu hổ. Hắn quả là khinh địch, đừng nói là ám sát, lần này chạy thoát có thể nói vận khí bọn hắn còn tốt.
“Các ngươi có thể trốn được, cũng không thể kể là may mắn, nói đúng hơn là ông ta thả các ngươi đi.” Thủy Băng Tuyền lại trầm giọng nói. Lão già này thật ra vô cùng thông minh… Vừa đấm vừa xoa, vừa cố ý thả Đồng Nhi và Hoàng Tử Thành về, lại vừa đến chỗ Tri phủ tạo áp lực, muốn nàng nợ hắn nhân tình này? Ha hả… Đáng tiếc, nàng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hắn đã chuẩn bị kỹ như thế, nàng cũng nên đáp lễ cho thỏa đáng! Bằng không nàng sao có thể lập uy nơi Bắc thành này?
Hoàng Tử Thành khiếp sợ ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch… Hắn vốn là một người thông minh, đã được nàng chỉ điểm đến như vậy, hiển nhiên cũng nhìn ra được những thiệt hơn trong đó.
Nét mặt dịu lại đôi chút, Thủy Băng Tuyền đưa tay lên nói: “Các ngươi đứng lên đi.”
“Thu Nhi, việc ta dặn dò ngươi đã làm xong chưa?”
Thu Nhi cung kính trả lời: “Chuyện người sai bảo Thu Nhi đã làm thỏa đáng!”
“Hoàng Tử Thành, Đồng Nhi, sáng sớm mai lúc ở trên công đường, nên làm như thế nào, ta sẽ cho Hương Hàn dạy các ngươi.” Sự phẫn hận của Đồng Nhi sẽ là chứng cứ tốt nhất!
……………..
Ánh trăng mờ ảo, trời sao thưa thớt, toàn Bắc Thành đã chìm trong đêm đen tĩnh mịch. Lúc này trên con đường lớn dẫn tới Bắc Thành có một đội ngũ hàng hóa đang tiến tới với tốc độ cực nhanh, dưới ánh sáng lờ mờ của hai ngọn đuốc dẫn đầu, chỉ có thể nhìn thấy hơn trăm người đang áp tải đoàn hàng hóa trùng trùng đi đến cổng thành.
…………
“Đại ca, phía trước chính là Bắc thành, rốt cuộc cũng tới nơi rồi, đi liên tục nhiều ngày đêm không nghỉ, cuối cùng chúng ta cũng có thể hoàn thành sứ mệnh mà chủ tử giao phó.” Giọng nói thô ráp tựa như thở ra một hơi nhẹ nhõm!
“Ừ, chủ tử bảo chúng ta tốt nhất là vào thành lúc đêm khuya, ta lúc trước còn suy nghĩ có cần phải đợi đến sáng mai mới có thể vào thành, nhưng bây giờ xem ra chúng ta có thể vào luôn rồi.” Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.
“Vào thành bây giờ sao? Nhưng cửa thành đã sớm đóng rồi.”
“Không, cửa thành không đóng, nếu như ta đoán không lầm, cửa thành kia hiển nhiên là mở sẵn cho chúng ta.” Hắn càng ngày càng bội phục năng lực của chủ tử, chỉ là… Lòng hắn lại vô cùng nghi hoặc, chủ tử vì sao phải vận chuyển nhiều vật tư như vậy đến Bắc Thành?
“Thực đúng là cửa thành không đóng, ha ha, chúng ta đêm nay rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon rồi.” Giọng nói thô ráp hào sảng cười to.
……………………
Bên trong Thư phòng của Cung phủ, một viên dạ minh châu thắp sáng khiến cho cả căn phòng không khác gì ban ngày…
Hàng mày của Cung Thác lần này thực sự là nhíu tới thẳng tắp, đôi mắt thâm sâu không tháy đáy, khiến cho nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn lại ẩn thêm chút u ám!
“Một đại đội vật tư?” Mấy ngày nay hắn vẫn chờ động tĩnh từ chỗ Bắc Vương phủ, theo như hắn biết, số người báo danh hiện tại đã có hơn 5 vạn người, 5 vạn người cần số vật tư không hề nhỏ, ngay đến hắn cũng khó mà điều động được!
“Hồi bẩm thiếu gia, nô tài đi đến cửa thành hỏi thăm, bọn họ vừa mới vào thành, có hơn tám trăm người!”
“Là hàng hóa của ai?” Trong nháy mắt giọng nói của hắn mang theo hàn khí bức người. Hắn đã đáng giá thấp đối thủ rồi.
“Hiệu lương thực Tường Phúc.”
“Tường Phúc?” Hàn quang chợt lóe trong đáy mắt Cung Thác! Xem ra vị Bắc Vương gia này đến, cũng khiến cho toàn Bắc Thành dậy sóng!
…………
Cùng lúc đó, trong Vương phủ, trên phố Tây, Bắc Thành.
“Cung Thác có động tĩnh gì không?” Đôi mắt quắc thước, tinh tường của Vương lão gia ánh lên những suy nghĩ sâu xa. Bắc Thành quả là đất ngọa hổ tàng long, một cửa hiệu Tường Phúc nhỏ bé lại có khả năng điều động một lượng hàng hóa khổng lồ như vậy, người đứng phía sau hẳn phải là vô cùng có địa vị.
Vỗ về chòm râu già, ông ta khẽ nhẩm, vùng trời Bắc thành này cũng sắp thay đổi rồi!
“Hồi bẩm lão gia, không có, mấy ngày nay Cung Gia vẫn cực kỳ an tĩnh, Cung Thác không rời khỏi thành, vẫn luôn ở trong nhà.” Người này tuổi tác phải trên bốn mươi, vóc dáng khôi ngô cao lớn.
“Lão gia, có cần phải hành động gì không?”
“Không, trước tiên cứ từ từ quan sát đã, ngày mai bắt đầu chữa bệnh miễn phí, còn có bắc Vương gia xử lý vụ ám sát Triệu lão gia, ta muốn xem việc này sẽ đi đến đâu. Nghe nói hung thủ đâm Triệu lão gia tên là Đồng Nhi, là đứa trẻ mà Vương phi đã cứu ra từ phủ Triệu lão gia phải không?”
“Đúng vậy, lão gia.”
Nhìn lại tờ cáo thị trong tay, trong ánh mắt Vương lão gia toát lên vẻ âm trầm không rõ…
Ngày hôm sau, từ sáng sớm người ta đã vây chật cứng trước cửa phủ nha…
“Vương gia, vương phi đến!”
Đoàn người đang xao động lúc này đều nhất tề nhìn theo một hướng, chỉ thấy hai chóp kiệu đang được đoàn thân binh của Vương phủ mở đường đi thẳng tới phủ nha!
Trữ Thiên Hợp vừa bước xuống kiệu, nhìn thấy nhiều người như vậy, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt! Một nét cười ấy trên khuôn mặt bạch ngọc tựa làn gió xuân phới phới thổi vào lòng người khiến cho ai ai cũng ngây ngẩn! Nhưng cũng ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Tham kiến Vương gia!”
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi!”
Tưởng Nguyện vội vã chen lấn giữa đám đông đi tới, quỳ trên mặt đất: “Ty chức tham kiến Vương gia, Vương phi!”
“Tưởng đại nhân mời đứng lên!”
………………..
Trên công đường, Tưởng tri phủ khom người đứng bên cạnh Trữ Thiên Hợp, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng. Bên ngoài công đường người đến xem chật như nêm, họ rỉ tai nhau nghị luận ầm ĩ cả lên. Nhưng vừa nhìn tới vị Triệu lão gia bụng phệ ì ục như heo kia xuất hiện thì ánh mắt lại lộ phẫn hận! Nhìn miếng vải trắng quấn quanh tay hắn trong mắt mọi người đều hiện vẻ hả hê, lòng thầm mắng đáng đời…
Thủy Băng Tuyền quét mắt một vòng, thu hết biểu tình của tất cả mọi người, tên heo béo Triệu gia này thực sự đã làm nhiều việc ác, nàng hôm nay xem như là thay dân trừ hại!
“Yên lặng!” Tưởng tri phủ cầm kinh đường mộc* đập mạnh xuống bàn quát lớn, lập tức không gian bên trong liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động…
*Kim đường mộc: Cái miếng gỗ để gõ lên bàn trong lúc xử án, ai coi phim Trung Quốc đều sẽ biết.
Thủy Băng Tuyền nhíu mày, Tưởng tri phủ này, lúc này lại làm ra dáng ta đây đường đường là một tri phủ, là quan phụ mẫu của dân chúng Bắc thành.
Một cái vỗ kia cũng khiến cho Tưởng Nguyên toát cả mồ hôi lạnh, ông ta vừa rồi hoàn toàn đã quên mất ở đây Vương gia mới là to nhất: “Chuyện này…Vương gia…Ty chức…”
“Bắt đầu đi!” Giọng nói bình thản của Trữ Thiên Hợp lại vang lên khiến không ai biết được tâm tình của hắn tốt xấu ra sao.
“Triệu lão… Á, không, Triệu Phú Hữu, ngươi đã gặp phải chuyện gì, nói lại một lần nữa xem.” Tưởng tri phủ lớn tiếng nói.
Triệu lão gia quỳ xuống trước công đường: “Tiểu dân tham kiến Vương gia, buổi sáng hôm qua, khi tiểu nhân đang uống trà ở Trà Hương Lâu thì có một đứa trẻ ăn xin chạy đến nói với tiểu nhân, trong sương phòng chữ thiên của quán trọ Duyệt Nhạc có người đang chờ tiểu dân, nhưng khi tiểu dân vừa vào gian phòng thì liền có cảm giác choáng váng, tiểu dân cảm thấy có điểm bất thường, cố gắng chống đỡ, sau đó thì thấy một tên thiếu niên cầm một cây đao đâm tới trước ngực tiểu dân! Tiểu dân cả kinh, tránh được một đao chí mạng, nhưng vẫn bị chém vào cánh tay.”
Tưởng Tri phủ nhìn thoáng qua Vương gia và Vương phi, thấy hai người không có vẻ gì là muốn nói, nên chỉ đành tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có nhìn được dung mạo của kẻ đã đâm ngươi?”
Triệu lão gia cẩn thận nhìnn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu dân không thấy rõ.”
“Triệu Phú Hữu, nói như vậy có nghĩa là ngươi không biết ai đã làm ngươi bị thương?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Thủy Băng Tuyền vang lên giữa công đường, cũng khiến cho bách tính bên ngoài bàn tán xôn xao!
“Hồi bẩm vương phi, tiểu nhân lúc đó đầu óc mê man hỗn độn, cho nên không hề nhìn thấy diện mạo của hung thủ.” Triệu lão gia tràn đầy thâm ý nói. Hắn vốn định dùng việc này để đổi lấy một nhân tình của Vương phi, nhưng không ngờ Vương phi không chỉ không có lời với hắn, mà trái lại còn cho tri phủ thẩm tra làm rõ… Khiến hắn nhất thời có chút hoảng hốt, cho nên mới nghĩ ra chiêu giả bộ hồ đồ này…
Thủy Băng Tuyền vỗ vỗ tay, Hương Hàn liền dẫn Hoàng Tử Thành cùng Đồng Nhi tiến vào công đường!
“Tham kiến Vương gia, Vương phi, đại nhân!” Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi cùng quỳ xuống hành lễ.
Triệu lão gia vừa thấy hai người vào công đường thì trong mắt nhanh chóng hiện vẻ kinh hoảng, nhưng hắn cũng nhanh chóng trấn định lại. Hắn đã nói không thấy rõ người ám sát là ai, vì sao hai kẻ này còn lên công đường?
“Triệu Phú Hữu, ta hỏi lại một lần nữa, ngày hôm qua ngươi thật sự không thấy rõ người muốn giết mình là ai ư?” Thủy Băng Tuyền lại lớn tiếng hỏi.
Triệu lão gia chần chờ trong chốc lát, thoáng nhìn lại tình hình bên trong công đường, không rõ vì sao hai kẻ kia lại tự động chạy đến nạp mạng, chuyện này… Có mục đích gì? Hơn nữa Vương phi lại liên tiếp hỏi ông ta vấn đề này đến ba lần…
Trong lúc vô ý thức, ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tri phủ…
“Hãy trả lời câu hỏi của ta, Triệu Phú Hữu!” Thủy Băng Tuyền lại lần nữa thúc giục.
Biết rõ trong chuyện này có điều mờ ám, thế nhưng nhất thời, ông ta lại chẳng thể nhìn ra gì, cho nên Triệu lão gia không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Dạ, tiểu nhân không nhìn thấy rõ.” Câu trả lời này rõ ràng mang theo những lo lắng mơ hồ. Bởi vì ông ta cảm thấy chính mình đang tự đưa đầu vào một sợi dây thòng lọng được treo sẵn!
“Tốt, ngươi không thấy rõ kẻ muốn ám sát mình là ai, như vậy án ám sát này ta giao cho Tri phủ xử lý, có điều…” Ngữ khí của nàng hơi dừng lại một chút: “Có điều, trong phủ của ta có hai kẻ hầu muốn kêu oan, nhân tiện hôm nay để cho Vương gia thẩm tra luôn một thể!”
Tiếng nói của Thủy Băng Tuyền vừa dứt, trên công đường nhất thời xôn xao náo động…
Tưởng Tri phủ nheo nheo mắt, hắn biết chắc hôm nay đại họa sẽ đổ lên đầu Triệu lão gia này mà…
“Hoàng Tử Thành, Đồng Nhi, các ngươi có oan khuất gì, hôm nay ở trước công đường, cứ nói với Vương gia cùng Tri phủ đại nhân!” Ánh mắt Thủy Băng Tuyền hướng về Hoàng Tử Thành nói.
“Dạ, tiểu dân khấu kiến Vương gia, khấu kiến đại nhân!” Hoàng Tử Thành cùng Đồng Nhi dáng vẻ sợ hãi dập đầu trước công đường.
“Các ngươi có oan khuất gì cứ nói đi, đừng sợ!” Trữ Thiên Hợp thầm than một tiếng, nhưng lại vô cùng phối hợp nói.
“Tiểu dân xin được tự thú, hôm qua chính là tiểu dân cùng Đồng Nhi đâm bị thương Triệu Hữu Phú!” Lời nói của Hoàng Tử Thành lúc này giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ bình lặng tạo nên nghìn đợt sóng dâng trào, không chỉ bách tính bên ngoài bất ngờ sợ hãi, mà ngay đến Triệu Phú Hữu cũng trừng mắt kinh ngạc!
Còn Tưởng Tri phủ mồ hôi lạnh đang tuôn trào đẫm lưng áo, mí mắt chớp động liên hồi…
Trữ Thiên Hợp tựa như không thấy khắp công đường là một bầu không khí rối loạn, sắc mặt ung dung thản nhiên hỏi: “Các ngươi vì sao lại muốn giết Triệu Phú Hữu?”
“Hồi bẩm Vương gia, Triệu Phú Hữu để mắt đến Đồng Nhi, nên cường hãn bắt ép Đồng Nhi về phủ, tiểu dân may mắn gặp được Vương phi mới có thể cứu được Đồng Nhi ra. Thế nhưng…” Hoàng Tử Thành vẻ mặt buồn bã, thanh âm nghẹn ngào không thể nói tiếp, phải một lúc lâu hắn mới có thể tiếp tục: “Thế nhưng đệ đệ của tiểu dân, còn có nhiều đứa trẻ giống như đệ đệ của tiểu dân đều bị Triệu Phú Hữu dày vò chà đạp cho đến chết, tiểu dân hôm nay thay mặt cho đệ đệ đã chết thảm của mình, cũng thay mặt cho hàng trăm đứa trẻ đã chết thảm trong Triệu phủ cầu xin Vương gia trả món nợ này! Xử tử kẻ súc sinh khiến muôn người sục sôi căm hận!” Giọng nói phẫn hận cùng bi thống đã phủ lên toàn bộ trong ngoài công đường một ngọn lửa giận sôi sục thê lương! Trong số những người ở đây, có không ít người đã bị Triệu lão gia hãm hại, phá hủy! Lúc này toàn dân chúng đã nhen nhóm một loại cảm xúc phẫn nộ…
Không đợi Trữ Thiên Hợp nói ra, hàng trăm người đã tranh vào công đường kêu oan…
“Cầu xin Vương gia xử tử Triệu Phú Hữu, giải oan cho thảo dân!” Quần chúng nhất thời kích động, phẫn nộ, đủ mọi cảm xúc, cũng trình ra được đủ mọi bằng chứng xác thực…
“Triệu Phú Hữu căn bản không phải là người, hắn là loài cầm thú, Vương gia, xin người làm chủ cho chúng thảo dân!”
“Cầu xin Vương gia chủ trì công đạo!”
Từng nhóm lại từng nhóm người chạy vào công đường… Sự phẫn nộ, bao oán hận tích tụ đến lúc này đã bùng phát đến cực điểm, bọn họ đều là những người từng bị Triệu Phú Hữu áp bức, chèn ép, làm hại! Lúc này đều hận không thể xẻ da róc thịt hắn.
“Ngươi… các ngươi… các ngươi nói bậy…” Triệu Phú Hữu cảm nhận được vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng, cho nên tay chân cũng luống cuống cả lên, bản thân mình từng làm chuyện gì, hắn đương nhiên biết rõ… Thế nhưng cũng không đến mức nhiều người như vậy? Vì sao tất cả bọn chúng lại xông vào lúc này, bọn họ ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?
“Vương gia, người đừng nghe những kẻ này nói bậy, những kẻ này chắc chắn đã bị người ta xúi giục, Vương gia…” Triêu Phú Hữu đột nhiên im bặt, bởi vì hắn rốt cuộc cũng đã biết vì sao Vương gia và Vương phi lại muốn mở công đường xét xử.
Hai chân của Tri phủ đại nhân cũng mềm nhũn tựa như muốn quỳ xuống luôn, nếu như… nếu như những kẻ này cũng tố cáo hắn, thì…
Hắn nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt sợ hãi nói không nên lời… Vương phi này muốn công minh chính đại bức tử Triệu Hữu Phú.
Trữ Thiên Hợp nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Tưởng đại nhân, mau phán quyết đi!” Trong số bách tính ở đây đã có hơn bảy phần đều từng bị Triệu Hữu Phú hãm hại, hắn, tên tri phủ này đã làm cái gì vậy?
Tưởng Nguyên quỳ phịch trên mặt đất run rẩy nói: “Ty chức…ty chức tuân mệnh.”
“Người đâu, đem nhốt Triệu Phú Hữu vào đại lao, đợi mùa thu xử trảm!” Hiện tại hắn cũng chỉ có thể giữ mình. Tưởng tri phu lớn tiếng tuyên án khiến bách tính khóc thành tiếng, bởi vì bọn họ rốt cuộc cũng có thể báo thù cho người thân của mình, có người vui mừng hớn hở, bởi vì Bắc thành có thể trừ đi một kẻ hại dân hại nước, sau này con cái mình đi trên đường cũng không cần phải nơm nớp lo sợ.
Triệu Hữu Phú như một đống bùn nhão rớt phịch xuống đất…
“Khoan đã!” Thủy Băng Tuyền đột nhiên lên tiếng, khiến Trữ Phú Hữu nhất thời mừng thầm.
“A, chẳng hay Vương phi…” Tưởng Nguyên giờ phút này mới thật sự sợ hãi vị Vương phi có thể giết người không chớp mắt này.
“Vương gia, ta có một chủ ý, không biết có nên nói hay không?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Hợp nói.
“Vương phi cứ nói!”
“Đợi đến mùa thu thì lâu quá, như vậy đi, ba ngày sau chúng ta tiến hành lễ khởi công xây đập nước, vào ngày hôm đó xử trảm Triệu Hữu Phú, an ủi những người trên trời cũng như xoa dịu mối phẫn nộ của dân chúng!” Giọng nói trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, dịu dàng lại có vẻ ôn như, thế nhưng khiến mọi người nhất thời ngây ngốc, rồi lại nhiệt liệt reo hò mừng vui…
Thủy Băng Tuyền nhìn bách tính vui mừng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nàng quay đầu nhìn Trữ Thiên Hợp, mập mờ nháy mắt với hắn…
Trữ Thiên Hợp ho nhẹ một tiếng, hơi hạ ánh mắt không dám nhìn lại Thủy Băng Tuyền. Bây giờ hắn chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Hôm này vốn là ngày chữa bệnh miễn phí đầu tiên, lại thêm tin tức Vương gia cùng Vương phi đã tống tên Triệu lão gia có tiền có thế trong thành vào đại lao, ba ngày sau xử tử khiến dân chúng toàn Bắc thành ai nấy đều cười đến híp cả mắt. Trong lòng mội người cũng nhen nhóm lên ngọn lửa ham sống, và hy vọng vào tương lai!
Vốn là một hiệu thuốc vô cùng rộng lớn, thế nhưng lúc này lại chật người đến nỗi khó có thể nhích được dù chỉ nửa bước chân, thế nhưng những người đang chen lấn trong đám đông chật chội này ai ai cũng có một bộ dạng hưng phấn, ai ai cũng kiểng chân chờ đợi Vương phi đến khai biển…
Hai bên trụ chính của cửa hiệu treo hai chuỗi địa pháo thật dài, cánh cửa ở giữa sơn một màu đỏ thẫm, mái hiên lợp ngói kéo dài, những tấm lụa hồng tung bay phấp phới, tràn ngập màu sắc hân hoan vui mừng…
“Vương gia, Vương phi tới!” Không biết là ai hô to lên, nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ gối. Cái quỳ gối này là thực tâm thực lòng, tràn ngập cảm kích…
“Các vị không cần đa lễ, đứng dậy cả đi!” Trữ Thiên Hợp mặc một bộ y phục màu trắng đơn giản mộc mạc, phong thái phiêu dật mờ ảo như người trời! Ngũ quan trong suốt sáng rỡ, dưới những tia nắng chiếu rọi lại càng toát lên vẻ đẹp tuyệt thế! Chỉ có một điểm duy nhất không hợp lý đó chính là đôi môi gần như đã trắng bệch, không chút sức sống của hắn.
“Đa tạ ông trời đã phái Vương gia và Vương phi đến với Bắc cảnh, mang nước cam lộ đến cứu vớt chúng thảo dân đang chìm trong biển lửa.” Một cụ già nước mắt nước mũi tèm nhem, vừa khóc lại vừa cười nói! Ông sống ở đây đã tám mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên trong đời ông có được hy vọng vào cuộc sống!
“Lão bá, không cần đa lễ, mau đứng dậydi!” Trữ Thiên Hợp đưa tay đỡ lấy cụ già “Tất cả mọi người cũng đứng lên đi, mau đến nhờ Thủy thần y xem bệnh đi, nào, mau đứng lên đi, những ngày sau này còn phải dựa vào đôi tay mọi người để xây dựng Bắc cảnh này.”
“Tạ ơn Vương gia!”
Pháo được đốt lên, tiếng nổ rôm ram…đinh tai nhức óc…
Toàn bộ Bắc thành tựa như bị xé toạt ra trong tiếng pháo nổ mạnh liệt ấy, mùi vị thuốc pháo tràn ngập trong không khí, làn khói trắng lượn lờ bao phủ…
“Xin mời Vương phi mở bảng hiệu cho Từ Tể Đường!” Tiếng pháo đã ngưng, một giọng nói xuyên qua làn khói mờ nhạt đi tới!
Thủy Băng Tuyền chầm chậm khoan thai, quần hồng áo lụa, gót sen nhẹ nhàng thanh thoát, tựa như tiên nữ bước ra từ làn sương trắng, vẻ kiều diễm như đóa sen đang nở rộ!
Làn thu thủy, nét xuân sơn, tóc mây búi cao, trâm ngọc đong đưa theo mỗi bước nàng đi, đôi má lúm đồng tiền cao quý tựa hoa, nhưng khi nàng mỉm cười, hoa cũng thẹn không bằng, nụ cười ấy thản nhiên ưu nhã, nhưng lại khắc sâu vào lòng người…
Cả sảnh đường rộng lớn bỗng im lặng như tờ, tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của nàng…
Ở cách đó không xa, Cung Thác cũng đang trong bộ dạng chấn động như vậy, hắn chậm rãi nheo mắt, ngắm nhìn khung cảnh đẹp như mộng ảo! Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nở ra một nụ cười nhạt! Ánh mắt thâm trầm ẩn hiện tia mờ ảo… Thủy Băng Tuyền? Lại hoàn toàn không giống với tin tức mà hắn thu thập được? Một nữ nhân xuất sắc như vậy sao có thể bị hoàng đế vứt bỏ? Sự thật là gì đây? Là tin đồn bị lầm lẫn, hay bên trong còn có ẩn tình?
“Thiếu gia… Vương phi thực sự đẹp quá, tiểu nhân cho tới giờ vẫn chưa từng thấy qua một nữ nhân xinh đẹp như vậy!” Cung Trụ tâm thần vẫn còn như người chìm trong mộng.
Khóe môi Cung Thác lại hiện lên một nụ cười, dung mạo của nàng phải tính là hàng thượng đẳng, khuôn mặt phảng phất xinh đẹp, tà mị như làn gió… Một nữ nhân thú vị!
Thủy Băng Tuyền kéo mảnh vải đỏ xuống, để lộ ra tấm bảng hiệu với ba chữ: Từ Tể Đường. Đây là do Bắc Vương gia tự tay viết, trên đó còn có đóng ấn kí nữa!
“Mọi người đừng chen lấn xô đẩy, mời xếp thành hàng, không cần phải chen lấn, ai cũng sẽ được khám bệnh!”
Dưới sự cố gắng của các bộ khoái, đội ngũ bắt đầu thành hình ngay ngắn, nhưng cũng kéo dài tựa như vô tận, điều này có nghĩa là những ngày tiếp theo của Thủy Hoằng Văn cũng không được thảnh thơi rồi! Có điều mấy ngày nay hắn đã chỉnh lý số dược liệu xong xuôi, chỉ cần cho người phân chia vào trong tủ thuốc là được! Cũng tiết kiệm không ít sức lực!
Trữ Thiên Hợp đứng ở bên ngoài, nhìn tình cảnh trước mặt, trong mắt hiện vẻ phức tạp, có thể làm chút việc giúp đỡ cho bách tính, hắn thật sự vui mừng, chỉ là… Hắn đột nhiên nghĩ, nếu như… nếu như hắn có thể sống, có thể tận mắt nhìn thấy muôn dân trăm họ từng ngày đổi thay, thì thật là tốt quá!
Ánh mắt lại rơi vào người ở phía trước kia, nếu như… nếu như vẫn có thể được nhìn thấy nàng, thì tốt biết bao?
Giờ phút này hắn thật sự sợ hãi, sợ cái chết, sợ sự chia lìa, bởi vì hắn muốn được mãi mãi ôm nàng vào lòng, yêu thương nàng, người con gái đẹp nhất thế gian! Để nàng mãi mãi bầu bạn cùng hắn, để hắn nắm lấy tay nàng đi hết đoạn đường đời!
Hai tháng… hai tháng có thể làm gì đây? Hắn thậm chí không thể nhìn thấy công trình do nàng thiết kế đi tới ngày thành công mĩ mãn!
Nghĩ đến đây, một cơn đau đột nhiên ập đến, khiến hắn phải ôm lấy ngực, hô hấp không ngừng…
Vừa lúc Thủy Băng Tuyền quay đầu lại, thấy bộ dạng hắn ôm ngực, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, mồ hôi túa ra khắp trán… Một cơn khủng hoảng cũng tràn tới, nàng vội vã chạy đến bên cạnh hắn: “Thiên Hợp… Thiên Hợp… Chàng sao rồi?” Giọng nói run rẩy, đau đớn trong lòng nàng tựa như có thể hủy thiên diệt địa đang ăn mòn từng tế bào của cơ thể!
“Không …không sao… chúng ta về phủ trước đã!” Trữ Thiên Hợp nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, vội vàng mỉm cười trấn an.
“Được… Chúng ta hồi phủ!” Thủy Băng Tuyền vội vã đỡ lấy hắn đến kiệu. Cùng ngồi vào bên trong, lo lắng phân phó: “Hồi phủ, nhanh!”
“Dạ!” Bốn thân binh tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng Vương gia có vẻ kỳ lạ cho nên đều nhanh chóng nâng kiệu chạy về hướng Bắc Vương phủ.
“Thiên Hợp, chàng làm theo ta, nào, hít sâu…Đúng rồi… thở ra….hít vào… làm lại nào… đúng rồi!” Thủy Băng Tuyền mặc dù tâm tư run rẩy nhưng chính bản thân nàng lại càng trở nên lãnh tĩnh, thấy hắn tựa hồ khó thở, nàng vội vàng dạy hắn cách điều chỉnh hô hấp! Rõ ràng đường đến Bắc Vương phủ chỉ cách vài con phố nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy tựa như xa vạn dặm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT