Ngày mười sáu tháng năm, Khang Vương phát động binh biến. Hai tháng sau, đương lúc giao tranh giữa Khang Vương và quân triều đình rơi vào thế bế tắc, Nam vương dẫn đầu tam vương, đưa quân đến ủng hộ Khang Vương. Bốn mươi vạn đại quân của tứ vương đối kháng với hai mươi vạn quân triều đình, nhanh chóng chiếm được Bạch Dương Thành, thắng lợi giòn giã khích lệ lòng dân, nâng cao sĩ khí đại quân.
Sau khi xuất binh hiệp trợ Khang Vương công chiếm Bạch Dương Thành, không báo một lời, tam vương lập tức dẫn binh lui về Nam cảnh. Khang Vương nợ họ một mối ân tình, tất nhiên không thể quang minh chính đại đưa quân tới trấn áp. Triều đình còn đang bận chiến sự với Khang Vương, lo thân mình còn không xuể, cũng chẳng dư binh thừa lực chạy đến gây hấn với tam vương.
Tam Vương đóng quân ở Nam cảnh, công khai chiêu mộ tráng đinh, đến tháng mười giữa thu, binh lực đã tăng đến ba mươi vạn. Lúc này, tam vương bắt đầu tiến công chiếm đóng những trấn ven biên cảnh.
Mặt khác, Khang vương vốn có ba mươi vạn quân, lại thêm không ngừng chiêu mộ, trừ số binh tổn thất khi công đánh Bạch Dương Thành, vẫn còn đến bốn mươi vạn.
Sau một tháng nghỉ ngơi, Khang vương tiếp tục xuất binh tiến đánh Thanh Vân Thành.
Thành Thanh Vân lớn hơn nhiều so với thành Bạch Dương, binh sĩ trấn thành hùng hậu, muốn đánh hạ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Triều đình bại trận, chẳng qua là mất quyền quản hạt bách tính thành Bạch Dương, chứ binh hùng tướng hậu chẳng tổn thất là mấy. Chỉ ngặt nỗi triều đình còn phải thủ thành, số binh phái ra nghênh chiến cũng không chênh nhiều binh lực của Khang Vương.
Thật ra lúc Khang vương đánh thành Bạch Dương, triều đình vẫn chưa dốc hết toàn lực. Còn bây giờ, quân triều đình quyết định thay đổi sách lược, tăng lính trấn thủ thành Thanh Vân từ hai mươi vạn lên đến ba mươi vạn.
Chỉ trong vòng nửa năm, Thanh Lăng hoàng triều đã hình thành thế tam cực.
…….
Trữ Thiên Kỳ mặc bộ quân trang, dõi mắt nhìn đội quân trước mặt, cánh môi mỏng khẽ nhếch. Tốt lắm, đã đến lúc giải quyết hết tất cả.
Thân tướng quân đi sát bên hắn, trong lòng vẫn còn kinh hãi với chiến lược của hoàng thượng. Rút hơn phân nửa lính thủ thành, lỡ như Khang Vương thực sự mang binh công thành thì làm thế nào?
“Thân tướng quân, truyền lệnh, hành quân cấp tốc, tiến đánh Nam Cảnh!” Trữ Thiên Khang, ngươi muốn công thành hay viện trợ tam vương? Ngươi không phải được lòng dân lắm sao? Để xem lần này ngươi làm sao để thu phục nhân tâm đây?
“Tuân lệnh.” Thân tướng quân cung kính lĩnh mệnh.
…………
Hoàng đế lệnh cho trăm vạn đại quân ồ ạt tiến vào Nam cảnh, tiêu diệt tam vương có ý đồ mưu phản. Thiên hạ rối loạn, lòng người hoang mang, bách tính khổ sở. Trai tráng bị bắt đi tòng quân, còn lại người già trẻ nhỏ, tiếng khóc ai oán thê lương nổi lên khắp nơi.
………….
Bắc cảnh vào tháng mười, trời đã bắt đầu trở lạnh. Trong thư phòng Giang phủ, vợ chồng Giang Dĩ Bác đang bàn luận thời thế chính sự.
Thủy Băng Tuyền chau hàng mày thành đường thẳng tắp, chăm chú xem bản đồ địa hình của Thanh Lăng.
“Chàng thấy thế nào?”
Ngón tay thon dài của Giang Dĩ Bác vẽ một vòng tròn chỗ đánh dấu kinh thành trên bản đồ: “Nói Khang Vương không nên chiếm Bạch Dương Thành quá sớm, chi bằng nói tam vương không nên vội vàng xuất binh.”
“Triều đình ở thế hạ phong chủ yếu vì phải phân tán lực lượng thủ thành. Trữ Thiên Khang đánh hạ Bạch Dương Thành, ngoài mặt là thắng, thực ra đã thua. Ý đồ của Trữ Thiên Kỳ là dùng Bạch Dương Thành làm mồi nhử tam vương xuất binh.” Hàng mày của Thủy Băng Tuyền càng cau chặt. Trữ Thiên Khang không tính tới điểm đó ư? Hay hắn thực sự có lòng tin bản thân có thể đối phó Trữ Thiên Kỳ? Đánh Thanh Vân Thành ngót ba tháng không xong hắn cũng nên nghi ngờ gian kế của Trữ Thiên Kỳ chứ?
“Trữ Thiên Kỳ mất một Bạch Dương Thành, Tam vương xuất binh, Trữ Thiên Khang hạ thành, ai thắng ai thua cũng thật khó nói.” Giang Dĩ Bác khẽ gõ ngón tay, sắc mặt đanh lại.
Trữ Thiên Kỳ xuất đi toàn bộ binh lực, hiển nhiên là muốn đánh một trận chắc thắng.
Thủy Băng Tuyền cũng nghĩ tới điểm này, nghiêm túc nhìn Giang Dĩ Bác: “Trữ Thiên Kỳ muốn diệt tam vương khiến Khang vương lao đao ư?”
“Đúng vậy!” Giang Dĩ Bác khẽ nhướng mày, nếu quả vậy, Trữ Thiên Khang chỉ có thể hợp lực với tam vương, nhưng dù hợp lực, binh lực hai bên vẫn chênh lệch khá lớn.
Một ván định thắng thua, tiền cược nhiều, mạo hiểm lớn. Trữ Thiên Kỳ dám cược trận này, vì có thua hắn vẫn còn cố thủ được kinh thành khổng lồ, nhược bằng thắng…
Thủy Băng Tuyền gõ gõ ngón tay lên tấm bản đồ, suy tính…
Trữ Thiên Kỳ dùng Thanh Vân Thành cầm chân Trữ Thiên Khang, lại đưa đại quân đến chỗ tam vương.
“Hắn căn bản muốn giải quyết một lần!” Trận trước, tam vương đã xuất binh giúp đỡ Khang vương, nếu trận này Khang vương trơ mắt ngồi nhìn tam vương bị tiêu diệt, lòng dân sẽ không phục. Còn nếu đi, là lấy cương đối cương, với binh lực của Trữ Thiên Khang và tam vương hiện nay, đối đầu trực diện với đại quân của Trữ Thiên Kỳ là chuyện vô cùng mạo hiểm…
“Dĩ Bác, chàng có ý kiến gì không?” Thủy Băng Tuyền hướng mắt về phía Giang Dĩ Bác chờ đợi. Nàng vốn không muốn bị cuốn vào trận chiến này, chỉ hy vọng có thể giữ vững Bắc cảnh.
Con ngươi đen tuyền thoáng lạnh lẽo, Giang Dĩ Bác từ tốn nói: “Trữ Thiên Khang không thể thua!” Đạo lý môi hở răng lạnh, tam vương thua Khang vương khó thắng, Khang vương bại thì Bắc cảnh và Giang gia cũng sẽ đi tong.
Thủy Băng Tuyền trầm mặc, lặng lẽ gật đầu, đúng là không thể ngồi chờ chết.
………
Thủy Băng Tuyền uể oải ngồi vào lòng Giang Dĩ Bác, hai tay quàng qua cổ hắn, nhẹ than: “Thiếp thật mong chiến tranh mau kết thúc, để một nhà chúng ta có thể thong dong qua tháng ngày nhàn nhã.” Tuy lúc này chưa trực tiếp tham chiến, nhưng mầm họa chiến tranh vẫn âm ỉ nhức nhối trong lòng nàng.
Bàn tay to lớn của Giang Dĩ Bác nhẹ nhàng xoa trên tấm lưng Thủy Băng Tuyền: “Yên tâm đi, sẽ nhanh kết thúc thôi.” Hắn cũng hy vọng chiến tranh sớm qua đi, để còn rảnh rang sinh thêm một nữ nhi. Nương tử hắn một mực khăng khăng thiên hạ rối ren thế này, không phải lúc sinh con…
Thủy Băng Tuyền áp hai tay lên mặt Giang Dĩ Bác, xoay mặt hắn đối diện với nàng: “Dĩ Bác…”
“Ừ?” Hai tay hắn đặt trên lưng nàng, để nàng thoải mái ngồi trên đùi mình, nhìn nét lưỡng lự trong đáy mắt nàng, đuôi mày hắn khẽ nhếch.
Thủy Băng Tuyền nheo mắt hỏi: “Nam nhân đều muốn thiên hạ, chàng có muốn không?” Hắn không phải là nam nhân bình thường, thực sự không chút động lòng sao?
Đáy mắt đen thẳm của hắn xoáy vào nàng: “Nếu có thì sao?”
Thủy Băng Tuyền khẽ giật mình, nếu có?
Giang Dĩ Bác phát hiện đôi mắt thoáng xao động của nàng, gương mắt tuấn lãng thấp thoáng nét cười.
Thủy Băng Tuyền rũ mắt giây lát rồi ngẩng lên, đáp: “Nếu chàng thật sự muốn, thiếp đương nhiên sẽ dốc toàn lực giúp chàng đạt thành tâm nguyện.” Nhưng nơi cao khó tránh lạnh lẽo, người ngồi trên địa vị chí tôn, chiếm được thiên hạ sẽ phải đánh mất những niềm hạnh phúc giản đơn.
Giang Dĩ Bác nghe Thủy Băng Tuyền đáp vậy, bèn nhẹ véo mũi nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng: “Nếu như không gặp nàng, Giang Dĩ Bác khi xưa nhất định vùng vẫy thỏa chí một phen. Nhưng hôm nay đã khác. Tuyền Nhi, ta đã có nàng, có Tiểu Miêu, lại có cả tài phú không ai bì kịp, đối với thiên hạ đã chằng buồn để mắt. Chỉ cần được ôm nàng trong vòng tay, ta đã thỏa mãn rồi.”
Thủy Băng Tuyền thở dài một hơi, tựa vào lòng hắn, môi nhoẻn cười, giọng đùa cợt: “Như vậy có xem là thích mỹ nhân không cần giang sơn không?”
Ngón tay Giang Dĩ Bác nhẹ nâng giai nhân trong lòng, ánh mắt chăm chú đánh giá một phen…
“Sao vậy” Thủy Băng Tuyền cong môi hỏi, vẻ mặt này của hắn là sao chứ?
“Ta đang kiểm tra xem nàng có đúng là mỹ nhân hay không?” Giang Dĩ Bác nghiêm túc đáp, kết hợp với giọng nói là vẻ mặt nghiêm túc như đang thực sự tỉ mỉ quan sát nàng vậy, khiến Thủy Băng Tuyền không khỏi bật cười. Nàng cũng nhẹ nhàng di ngón tay lên mặt hắn: “Vậy thiếp có phải là mỹ nhân không?”
Giang Dĩ Bác nở nụ cười, thành thật gật đầu: “Phải! Trong lòng ta, dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không thể sánh bằng nương tử.”
Thủy Băng Tuyền híp mắt cười, lại bĩu môi: “Nam nhân đều là những kẻ có mới nới cũ, đến lúc nhìn chán rồi, chàng sẽ không nói vậy nữa.” Nửa năm thành thân, nàng đã có những ngày thật sự vui vẻ. Tuy bên ngoài khói lửa chiến tranh bốc lên ngùn ngụt, nhưng được kề cận sớm tối bên chàng, nàng vẫn thấy hạnh phúc đủ đầy.
“Sao lại chán chứ? Ta mỗi ngày chỉ cầu không làm gì cả, cứ ngắm nhìn nàng là thỏa mãn rồi!” Đáy mắt Giang Dĩ Bác thoáng dịu dàng nồng đượm.
Nữ nhân đều yêu lời đường mật, huống chi là lời đường mật do người mình yêu nói ra. Thủy Băng Tuyền cảm thấy như cả trái tim mình đều được đong đầy bằng niềm hạnh phúc, thứ hạnh phúc có thể hòa tan mọi sương giá trên đời.
………….
Ngày cuối thu, nắng chiều sớm tắt, thái dương khuất dạng ở trời Tây, cơn gió ùa đến mang theo hương mát lạnh.
Thủy Băng Tuyền rảo bước đến căn lầu dùng cho bọn Đồng Nhi học tập, đập vào mắt nàng là cảnh tượng thế này: Một đôi chân lững chững chưa chống đỡ được thân người nhỏ xíu, mới được hai bước, đã té oạch ra đất, gương mặt nộn phấn ửng hồng khiến người khác muốn véo hai bên má, đôi đồng tử to tròn linh động trong mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, bờ môi xinh, đáng yêu không thể rời mắt.
Vây quanh cùng chơi với Tiểu Miêu là bốn đứa trẻ trên dưới sáu tuổi, Thu Nhi đứng bên cạnh mỉm cười.
“Tiểu Miêu!”
Tiếng gọi làm đứa bé ngã ngồi trên mặt đất tức thì quay đầu, nhìn Thủy Băng Tuyền đứng ở cửa, bèn cười gọi: “Mã… mã mã…”
(*Tiểu Miêu định gọi ‘mụ mụ’ tức là ‘mẹ’, nhưng gọi nhầm là ‘mã mã’- ngựa)
“Tham kiến phu nhân!” Bốn đứa trẻ thỉnh an xong bèn cung kính đứng lùi sang bên.
“Tiểu Miêu của mẹ hôm nay đứng chững được bao lâu nè?” Thủy Băng Tuyền giơ tay về phía Tiểu Miêu, thằng bé lập tức nắm lấy ngón tay của mẹ, mượn lực đứng lên rồi nhào vào lòng nàng, cái miệng nhỏ xíu vui gọi: “Mẹ…mã…”
Thủy Băng Tuyền thường ngày vẫn dạy thằng bé gọi mẹ*, nhưng giọng nói non nớt bập bẹ của cu cậu lại chẳng thể phân biệt được từ ‘mẹ’ và ‘mã’.
(*Mẹ là cách gọi hiện đại, thay vì gọi mẫu thân ở cổ đại)
“Bẩm tiểu thư, thế tử hôm nay đứng được lâu lắm ạ.” Thu Nhi thoáng nhìn tiểu thế tử trong lòng Thủy Băng Tuyền, mỉm cười thưa.
“Vậy ư? Tiểu Miêu của mẹ giỏi quá. Đi ăn thôi nào!” Thủy Băng Tuyền nhẹ đánh vào mũi Tiểu Miêu, hài lòng nói.
Tiểu Miêu được mẹ khen ra chiều thích chí lắm, rúc trong lòng mẹ bật cười khanh khách.
“Nào, lại cha bế!” Giang Dĩ Bác đi từ phía sau, giơ tay gọi Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu lắc đầu, không muốn cha bế càng rúc sâu hơn vào lòng Thủy Băng Tuyền.
Thủy Băng Tuyền đắc ý đảo khóe mắt qua Giang Dĩ Bác: “Thấy chưa? Con trai chỉ thích mẫu thân thôi.”Tiểu Miêu đã được mười tháng tuổi, trong thế giới nhỏ bé của cu cậu không chỉ có nàng, còn có Đồng Nhi và những đứa trẻ chơi cùng, nhưng thằng bé vẫn rất quấn mẹ. Chỉ cần ở trong lòng nàng, thằng bé đều tỏ ra rất vui vẻ, điều này khiến nàng vô cùng hãnh diện.
Giang Dĩ Bác gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Bởi vậy ta mới muốn nàng sinh thêm một nữ nhi, nữ nhi gần phụ thân mà!”
Thủy Băng Tuyền méo miệng, sao ngày nào hắn cũng cứ nhớ thương nữ nhi thế nhỉ? Muốn sinh cũng phải đợi một năm nữa, Tiểu Miêu còn chưa được một tuổi, sinh con rồi nàng làm sao chăm xuể cả hai đứa?
Nhưng lúc này, không ai biết, chờ đợi họ phía trước là biến cố họ chưa từng lường đến, một biến cố khiến họ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT