Là một tay lõi đời, quản lí nghe Kha Uyển Tình nói vậy thì biết ngay bà ta có âm mưu gì. Mặc dù trong lòng nổi bão, ông vẫn duy trì lối nói bình tĩnh và vẻ mặt nghiêm túc.
“Vấn đề này, tôi nghĩ tôi không cần phải báo cáo với bà. Mộc phu nhân, mời đi.” Quản lí lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách. Kha Lão gia tử thật sáng suốt khi quyết định đuổi cổ bà ta ra khỏi gia môn. Nhìn xem, bà ta đến cả con gái ruột mà cũng lợi dụng bòn rút, thật là mất mặt!
“Đồ không biết điều! Sau này đừng có hối hận vì hôm nay đã vô lễ với tôi!” Kha Uyển Tình tức muốn nổ phổi, bà ta xanh mặt siết chặt chiếc ví da trong tay. Chỉ một tên người làm chết tiệt mà cũng dám ăn nói với bà ta như vậy, hết Trần Hải lại đến tên này, rốt cuộc Mộc Như Lam quản lý người làm kiểu gì đây hả? Thật quá đáng! Đúng là tức chết bà ta!
Lục Tử Mạnh vừa từ toilet trở ra, lúc đi ngang qua phòng quản lý, bước chân hắn hơi khựng lại một chút. Nghiêng đầu nhìn vào bên trong, hắn cau mày trong chốc lát rồi lại tiếp tục cất bước trở về ăn cơm.
Quản lý lộ ra vẻ mặt khinh miệt, ông không thèm đáp lại lời nói của Kha Uyển Tình, ai lại đi tranh luận với một con chó điên bao giờ?
Gương mặt Kha Uyển Tình xanh mét, bà ta chửi hết câu thì lập tức xoay người rời khỏi văn phòng quản lý, trong lòng không ngừng mắng nhiếc, đến nỗi Mộc Như Lam cũng bị liên lụy theo. Bà ta trách Mộc Như Lam không dạy được kẻ dưới. Có người làm nào lại dám vô lễ với mẹ của bà chủ như vậy? Hay là Mộc Như Lam không nói cho họ biết bà ta là mẹ của cô và cũng không dặn họ phải tiếp đãi bà ta thật tốt?
Chỉ mới nghĩ như vậy là sắc mặt Kha Uyển Tình đã cực kì khó coi. Bà ta lăn lộn kiếm tiền nuôi cả gia đình, hao tốn hết bao nhiêu tâm lực mà Mộc Như Lam vẫn không hiểu nỗi vất vả của bà ta, thà ngủ lại ở hắc ốc rách chứ nhất quyết không chịu về nhà, chẳng lẽ Môc Như Lam giận bà ta rút đơn khởi kiện Chu Nhã Nhã và Kim Bưu Hổ? Nhưng đó chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thôi mà! Đứa con gái này đúng là càng ngày càng không nghe lời, càng ngày càng khiến bà ta bực bội.
Lúc đi ngang qua gian phòng của Mộc Như Lam, Kha Uyển Tình vô tình va phải Lục Tử Mạnh đang hớt hải phóng ra. Lục Tử Mạnh bị sặc cay nên chỉ xin lỗi qua quít rồi vội vàng chạy biến. Đang sẵn tâm trạng tồi tệ, Kha Uyển Tình tức giận đứng tại chỗ mắng một tiếng, “Bộ mù rồi hả?!”
Đến khi Lục Tử Mạnh đã biến mất khỏi tầm mắt bà ta, Kha Uyển Tình mới thở mạnh mấy cái rồi chuẩn bị rời đi. Nào ngờ vừa quay đầu nhìn sang, Kha Uyển Tình đã bắt gặp bóng dáng của Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân đằng sau cánh cửa chưa đóng. Con gái bà ta đang trò chuyện cùng Mặc Khiêm Nhân, đôi môi ngậm cười, hai mắt cong cong rất lấy làm vui vẻ. Hình ảnh này khiến một ngọn lửa lớn bùng lên trong lòng Kha Uyển Tình, cũng không rõ đây là lửa giận, hay là lửa ghen.
“Lam Lam!” Kha Uyển Tình đẩy mạnh cửa phòng, sắc mặt chuyển từ xanh sang đen.
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đang dùng cơm thì bị tiếng rống này làm giật mình, theo phản xạ cùng nhìn về phía cửa.
“Mẹ?” Mộc Như Lam thấy người đến là Kha Uyển Tình thì kinh ngạc kêu một tiếng, “Sao mẹ lại ở đây?” Lúc này bà ta hẳn phải ăn trưa trong công ty mới đúng chứ.
Kha Uyển Tình lại tưởng Mộc Như Lam chột dạ vì bị bắt gian tại trận nên mới hỏi như vậy, cơn tức trong lòng càng ngày càng bành trướng, giọng nói cũng mỗi lúc một hung hăng, “Mẹ hỏi con thế này là thế nào? Bây giờ con đáng lẽ phải ngồi học trong học viện Lưu Tư Lan chứ không phải ngồi đây ăn cơm với đàn ông!” Từ “đàn ông” trong lời bà nghe hết sức hèn mọn.
Mộc Như Lam lập tức ngậm miệng lại, tựa hồ bị kinh sợ trước cái mồm đại bác của Kha Uyển Tình.
Mặc Khiêm Nhân ngồi yên tại chỗ nhìn Kha Uyển Tình điên điên khùng khùng, cảm thấy những món ăn vốn thơm ngon nay đã bắt đầu đổi vị khiến người ta buồn nôn.
Kha Uyển Tình càng thêm tin rằng Mộc Như Lam chột dạ không còn gì để phản bác. Bà ta căm giận nhìn Mặc Khiêm Nhân, đi nhanh qua kéo tay Mộc Như Lam, “Theo mẹ về nhà ngay!”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.” Mộc Như Lam cau mày, dùng sức rút tay ra. Kha Uyển Tình liền nắm chặt lại, móng tay bà ta cào lên mu bàn tay của Mộc Như Lam, để lại trên làn da trắng nõn một vệt đỏ hồng, “ngọc đẹp tì vết” hẳn chính là như thế này.
Kha Uyển Tình chẳng mảy may để tâm, thậm chí bà ta còn hận không thể cào Mộc Như Lam mạnh thêm ấy chứ. Bà ta căm tức nhìn Mộc Như Lam, “Làm sao thế hả? Con còn muốn ở lại đây làm cái gì? Trai đơn gái chiếc ngồi chung một phòng, bộ không sợ bị người ta đánh giá à? Con có biết xấu hổ hay không hả?!”
Nam nữ dùng cơm chung một phòng là chuyện bình thường, làm sao mà đến miệng Kha Uyển Tình thì lại biến thành dơ bẩn? Ăn một bữa cơm đối với bà ta cũng là chuyện dơ bẩn?
“Tự cho rằng mình cao quý hơn người khác cũng không vớt vát được thể diện của bà đâu Mộc phu nhân.” Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng chen vào cuộc đối thoại. Kha Uyển Tình còn chưa kịp phản ứng thì Mộc Như Lam đã được kéo cách xa khỏi bà ta. Mặc Khiêm Nhân cúi đầu xem xét vết thương trên tay Mộc Như Lam, thần sắc hắn đạm mạc, hoàn toàn không coi Kha Uyển Tình ra gì.
“Tôi nói rồi, đây chính là hậu quả của việc chung sống với bầy quạ đen.” Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt nói, tiện thể cầm lấy chai rượu trắng mà Lục Tử Mạnh vừa gọi, đổ vào khăn tay giúp Mộc Như Lam sát trùng. Trên móng tay Kha Uyển Tình có sơn móng, bẩn chết đi được.
“Em có năng lực bảo vệ bộ lông của mình.” Mộc Như Lam tùy ý để Mặc Khiêm Nhân giúp mình xử lý vết thương, rượu tẩm vào mang theo một cảm giác lạnh lẽo – tựa như hương bạc hà trên thân người đàn ông này – làm cô cảm thấy thinh thích.
“Vậy sao?” Mặc Khiêm Nhân nâng mắt nhìn Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam đáp lại bằng một nụ cười thiên sứ, “Đương nhiên.”
Bị hai người coi như không khí, Kha Uyển Tình quả thực tức điên lên rồi. Bà ta giận chỉ muốn đánh cho Mộc Như Lam một trận, nhưng nhìn sang Mặc Khiêm Nhân thì bà ta lại càng phẫn nộ hơn, chính thằng đàn ông này, chính hắn đã làm nhúng chàm Mộc Như Lam của bà ta, trước đây Mộc Như Lam ngoan ngoãn biết bao, từ sau khi hắn xuất hiện thì mới bắt đầu trở chứng!
Kha Uyển Tình nắm lấy ví da liền bước lên, nắm lấy tay kia của Mộc Như Lam kéo qua một bên, Kha Uyển Tình đứng trước mặt Mặc Khiêm Nhân, giận dữ quát, “Cậu có biết liêm sỉ la cái gì không hả? Cậu nghĩ cậu là ai mà dám nhúng chàm con gái tôi? Không tiền không thế, muốn cái gì cũng không có, cùng lắm chỉ là đứa con rơi của một gã giáo sư mà cũng dám mơ tưởng đến con gái tôi! Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi! Cả đời này, Lam Lam hoặc là sống cạnh tôi, hoặc là gả cho người giàu có, không phải quý tộc nước ngoài thì cũng là Hoắc gia cao sang! Còn cậu ấy hả, mau cút đi thật xa cho tôi!”
Lúc này Kha Uyển Tình đã mất sạch lý trí, bà ta chưa bao giờ phẫn nộ đến mức này, bà ta đặt tất cả kỳ vọng lên Mộc Như Lam mà cuối cùng lại mất Mộc Như Lam vào tay một tên đàn ông lạ mặt. Kha Uyển Tình đời nào sẽ để chuyện đó xảy ra? Chỉ là một đứa con rơi không tiền không thế, chẳng qua là có cái túi da tốt một chút mà cũng muốn người từ trong tay bà ta sao? Nằm mơ đi! Bà ta sẽ không bao giờ buông tay Mộc Như Lam, cho dù bà ta chết thì nhất định cũng phải kéo Mộc Như Lam theo!
Đáy mắt Kha Uyển Tình lóe lên một tia điên cuồng. Vốn là đại tiểu thư Kha gia tâm cao khí ngạo, thế nhưng kể từ ngày bà ta gả cho Mộc Chấn Dương, từ ngày bà ta vì tình yêu mà đánh mất tình thân, trong nội tâm bà ta đã có thứ gì đó lặng lẽ bám rễ, sau hơn mười năm sinh sôi nảy nở, hôm nay nó cuối cùng cũng bộc phát giữa tràng lửa căm giận.
Tâm lý vặn vẹo.
Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân hơi híp lại.
Linh hồn người đàn bà này đã bị nuốt chửng bởi quyền thế, lợi ích, yêu, hận, sân, si.
Con quạ đen này e là không chỉ đơn thuần muốn cướp đi bộ lông xinh đẹp của phượng hoàng, mà có lẽ ngay cả máu thịt phượng hoàng nó cũng muốn chiếm lấy.
“Mẹ!” Vẻ mặt Mộc Như Lam trầm xuống, thật là bất lịch sự, bà ta vứt lễ nghi quý tộc mà mình hằng kiêu ngạo vào xó xỉnh nào rồi? Dám thô lỗ mắng nhiếc Mặc Khiêm Nhân tiên sinh đáng yêu của cô như vậy, đúng là đồ đáng ghét, phải chăng tâm lý bà ta bị biến thái? Muốn độc chiếm con gái mình cả đời, cái “tình mẹ con” này thật khiến người ta phải sợ hãi và ghê tởm.
“Im miệng! Theo mẹ về nhà ngay! Mẹ thấy con càng ngày càng hư đốn, sau này ở yên trong nhà cho mẹ, khi nào thi mới được tới trường, còn lại mẹ cấm con bước chân ra ngoài!” Kha Uyển Tình giận dữ hét, bà ta thấy nhốt Mộc Như Lam trong nhà mới là an toàn nhất, nhốt nó lại giám sát thì không còn sợ nó vụng trộm dành tiền bỏ nhà treo trai, cũng không còn sợ đàn ông lạ cướp được nó từ tay bà ta. Đúng, chính là như vậy! Phải nhốt Mộc Như Lam lại!
Cánh cửa mở toang hoác cùng tiếng quát ầm ĩ của Kha Uyển Tình đã dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, có người hiếu kỳ nhìn vào trong, thấy cảnh Kha Uyển Tình và Mộc Như Lam giằng co thì không khỏi sửng sốt, sao Kha Uyển Tình trông cứ như bắt quả tang con gái lêu lổng với đàn ông vậy a? Mộc Như Lam đâu phải là người như thế? Vả lại vị tiên sinh kia cũng không giống một kẻ sẽ rủ rê con gái nhà lành, hai người còn trông rất xứng đôi nữa là đằng khác!
Lục Tử Mạnh cay toét miệng cầm hai lon coca trở về, cửa phòng còn chưa thấy đâu mà tiếng mắng chửi đã đập vào tai làm hắn tức cành hông, sao bà ta dám nói như vậy?! Mặc Khiêm Nhân nhà hắn mà lại là cái loại dụ dỗ gái nhà lành như vậy sao? Đã thế còn muốn nhốt Mộc Như Lam ở nhà nữa chứ, bà ta bị điên à! Người ta đang bu lại hóng chuyện kia kìa, bà ta làm thế khác nào bôi đen sự trong sạch của Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam? Chuyện trong nhà thì phải đem về nhà mà giải quyết chứ!
====
Chẹp chẹp, Kha tiện tiện lần này tới là nhằm lấy tiền của Lam Lam để đầu tư cho Lam Bỉnh Lân nhưng không được như ý, đoán xem mợ này sẽ mượn tiền của ai tiếp theo nào, gợi ý là một nhân vật quan trọng lâu rồi chưa xuất hiện nha.
Tiện thể chia sẻ với các nàng một đoạn nhỏ trong bộ truyện ta đang bấn gần đây, nàng nào chuộng nam bá đạo có lẽ sẽ thích :)2
Harry trói tay Tiên Đậu ra sau lưng ghế, “Chào học viên số 2288, tôi quan sát em đã được một thời gian, nhận thấy em sống rất có quy củ, luôn về phòng trước tám giờ tối, không thói hư tật xấu, không đàn đúm hẹn hò. Xin hỏi sở thích thường ngày của em là gì?”
Tiên Đậu giãy giụa muốn rút tay ra khỏi dây thừng, đến khi xác định rút không được thì cũng không thèm lãng phí sức lực thêm nữa, cô nhe răng, “Đây là chuyện riêng của tôi, mắc mớ gì phải nói cho anh biết!”
“Được rồi, học viên số 2288, em đã thông qua khảo nghiệm lần này. Bây giờ tôi xin thông báo, tổng huấn luyện viên Harry của học viện quân sự Đệ Nhất sắp chính thức theo đuổi em, xin em hãy phối hợp.” Vẻ mặt Harry nghiêm trọng chẳng khác gì cảnh sát thẩm vấn tội phạm.
Tiên Đậu trừng mắt gằn từng chữ, “Báo cáo huấn luyện viên, học viên số 2288 không muốn nhận sự theo đuổi của anh!”
“Học viên số 2288, rất tiếc phải nói cho em biết, đây là một nhiệm vụ bắt buộc, em không có quyền từ chối.” Dứt lời liền cúi đầu cắn lên đôi môi Tiên Đậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT