Lúc này, trong văn phòng quản lý trên tầng hai của nhà hàng Lâu Lan.
Kha Uyển Tình mặc một bộ đồ tây đen kiểu nữ, tóc đen búi sau gáy, bà ta nhìn viên quản lý, vẻ mặt thập phần cao ngạo.
Quản lý ngồi tại bàn làm việc, nụ cười công thức quen thuộc nơi khóe miệng hơi thu lại, chậc, một vị khách không mời mà đến.
"Mộc phu nhân, bà có thể lặp lại lần nữa được không?" Ông ta hỏi.
Kha Uyển Tình cau mày khinh thường, bà ta ghét nhất là phải lặp lại lời đã nói ra, nếu đây là nhân viên của bà ta thì bà ta đã chửi cho té tát rồi.
"Tôi nói, lấy sổ sách của ông ra cho tôi xem. Con gái tôi nhỏ tuổi lại đang đi học, nhà hàng này vừa lớn vừa đắt khách, cũng không biết sổ sách các ông có làm tốt hay không, tôi là mẹ nên đương nhiên phải tự mình giúp con gái trông nom." Kha Uyển Tình nói năng rất hùng hồn.
Quản lý thu lại tươi cười, "Ý của Mộc phu nhân là chúng tôi đem tiền lời bỏ túi riêng?"
"Hừ, cái này là chính miệng ông nói." Kha Uyển Tình nhếch miệng, thái độ cứ như nữ chủ nhân, "Nhà hàng này nhượng cho con gái tôi đã gần hai năm, tiền tiêu vặt của nó đều do tôi chu cấp, tôi làm mẹ mà còn không biết các ông có giao tiền lời cho con gái tôi hay không thì làm sao có thể yên tâm? Thêm nữa, con gái tôi ngày ngày bận bịu việc trường lớp, có khi đã quên kiểm tra sổ sách luôn rồi. Tôi là người giám hộ của con bé, giúp nó quản lý nhà hàng này chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?"
Sau lần Kha Uyển Tình đòi muốn nhà hàng Lâu Lan của Mộc Như Lam không thành, lại vẫn chưa buông tha tính toán chiếm nhà hàng Lâu Lan, thậm chí vẫn còn suy tư tự hỏi có cách gì có thể qua mặt quy ước về mặt luật pháp phía Kha lão gia tử để được đến nhà hàng Lâu Lan , trong mắt Kha Uyển Tình, Mộc Như Lam là của bà ta, hết thảy của Mộc Như Lam cũng là của bà ta, đây là định luật mà bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào, hơn nữa, Mộc Như Lam có năng lực, về sau nghĩ muốn gì thì chính mình dốc sức làm ra là được, không nhất thiết khư khư giữ lấy món quà hời này của ông ngoại.
Bà ta vốn tưởng nếu Lam Bỉnh Lân có biện pháp làm cho hai nhà nuốt Kim gia và công ty Hoa Phương, nhất định có thể làm cho Mộc thị thông qua cửa ải khó khăn , cho nên tính chờ thêm hai năm nữa, Mộc Như Lam trưởng thành , sau khi cái quy định kia trở thành phế thải thì bảo Mộc Như Lam đưa cho bà ta, nhưng là Lam Bỉnh Lân lại đưa ra điều kiện để bà ta phải bỏ tài chính trong giai đoạn đầu khi bắt đầu thâu tóm, tuy rằng cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng là bà ta đoán tên tiểu tử Lam Bỉnh Lân cũng không dám lừa bà ta, cho nên vì tiền, đành phải tìm tới cửa, bà ta cũng không tin, có thân phận mẹ của Mộc Như Lam, có lẽ nào không có cách mang đi một khoản tiền từ nhà hàng Lâu Lan.
Quản lí nghe vậy khóe miệng trào phúng lớn hơn nữa , "Mộc phu nhân, bà có nhanh quên quá không? Tôi nhớ ngày đó, văn bản có tính pháp lý lúc lão gia tử đem nhà hàng Lâu Lan đưa cho tiểu thư, bà đã xem qua, trước khi tiểu thư tròn mười tám tuổi, tiểu thư cũng không có quyền lợi bán hay chuyển nhượng nhà hàng Lâu Lan, về toàn quyền quản lý và tài chính kế toán nhà hàng Lâu Lan đều do tôi xử lý, đương nhiên, nếu là tiểu thư muốn kiểm toán cũng là tuyệt đối có thể, nhưng Mộc phu nhân? Thật ngại quá, bà không có quyền lợi này."
Kha Uyển Tình luôn luôn cao ngạo, còn nghĩ chính mình làm Kha gia đại tiểu thư, khí thế một chút cũng không giảm thậm chí nhiều năm trôi qua càng thêm ngoan cố tự đại, nghe được một tên nhà giàu mới nổi lại còn làm công cho người khác cũng dám nói như vậy với bà ta, nhất thời liền nổi giận, một tay vỗ bàn, đứng lên, "ông thử lặp lại lời vừa rồi lần nữa!"
"Dù có lặp lại lần nữa tôi cũng vẫn là ý này. Nếu không có việc gì, mời mộc phu nhân đi ra ngoài đi, đừng làm cản trở tôi xử lý công việc." Quản lí là người chỗ Kha lão gia tử phái lại đây cho Mộc Như Lam, lúc trước Kha Uyển Tình ngu xuẩn cỡ nào mới rời khỏi Kha gia với vẻ mặt kiêu ngạo đắc thắng, ông ta là một người chứng kiến, xem rõ ràng rành mạch, có điều lúc ấy ông ta còn chỉ là một người hầu nho nhỏ ở Kha gia, còn chưa được lão gia tử phát hiện ra năng lực, còn chưa được đề bạt trọng dụng, cho nên Kha Uyển Tình một chút ấn tượng về ông ta cũng không có. Kha Uyển Tình còn tưởng rằng mình vẫn là đại tiểu thư mà không biết rằng, từ khi giây phút rời Kha gia để đi theo một tên đàn ông vô dụng, bà ta đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu Hồng Kông.
"Được lắm!" Kha Uyển Tình giận đỏ mặt, "Ông nghĩ ông là chủ nhân ở đây rồi phải không? Đến cả tôi mà ông còn chẳng coi ra gì thì con gái của tôi sao có thể quản lý ông được chứ? Ông liệu hồn nói cho tôi biết, các ông giấu lợi nhuận gần hai năm nay ở đâu? Đã giao cho con gái tôi chưa hả?!"
Câu cuối cùng kia mới là trọng điểm. Kha Uyển Tình đương nhiên biết đây là người do Kha lão gia tử phái tới, Kha lão gia tử nhìn người rất chuẩn, nếu đã phái người tới đây thì kẻ đó tuyệt đối sẽ không phản bội. Nhưng tiền mà nhà hàng Lâu Lan kiếm được đi đâu cả rồi? Kha Uyển Tình đã thăm dò tài khoản của Mộc Như Lam, đây là tài khoản bà ta tạo để gửi tiền tiêu vặt vào cho Mộc Như Lam, hiện giờ trong đó chỉ có mấy vạn đồng, nhưng bà ta biết nhà hàng Lâu Lan kinh doanh đắt đỏ mỗi năm kiếm ít nhất cũng phải một trăm ngàn, vậy thì tiền đi đâu cả rồi? Có phải Mộc Như Lam vụng trộm giấu đi rồi không?
Nghĩ đến đó, Kha Uyển Tình liền siết chặt nắm đấm. Bà ta không thể tưởng tượng Mộc Như Lam ngoan ngoãn lại giấu tiền đi làm gì. Bà ta sẽ không để Mộc Như Lam làm bất cứ chuyện gì nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, vì vậy mới quyết định đến đây một chuyến, bà ta muốn kiểm toán! Muốn lấy đi tiền của Mộc Như Lam! Muốn biết Mộc Như Lam có giống lão già vô liêm sỉ kia không, vụng trộm dành tiền muốn thoát khỏi bàn tay của bà ta, phản bội bà ta, thương tổn bà ta
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT