Con ngươi Mặc Ngạo Đình tối đen, nhìn chằm chằm người ở trong ngực.
Chẳng lẽ, nàng không phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt, mà là nữ tử Cửu đệ muốn kết hôn, Âu Dương Sùng Hoa?
Nàng lúc này, sắc mặt tái nhợt, trên cổ để lộ ra bên ngoài những vết hôn chằng chịt.
Búi tóc bừa bộn, quần áo xốc xếch, da thịt trắng muốt mềm mại giờ phút này rơi vào trong mắt của Mặc Ngạo Đình.
Nàng chật vật như thế, nhưng mà thật rất mê người.
"Tặc nhân, còn không mau buông tiểu thư ra!"
Ngân Tụ từ dưới đất bò dậy, lảo đảo đi về phía Mặc Ngạo Đình.
Con ngươi Mặc Ngạo Đình sắc bén, lạnh lẽo ngẩng lên, nhìn về phía Ngân Tụ.
Ngân Tụ nhìn thấy Mặc Ngạo Đình trong một khắc kia, cả thân thể như bị điện giựt, hai chân bỗng nhiên mất đi sức lực, ngã xuống ở trên mặt đất.
Thanh sắc nàng run run, bờ vai run rẩy quỳ trên mặt đất, khàn khàn nói: "Xin lỗi, thái tử." (thanh sắc = giọng nói,nét mặt)
Ngân Tụ nằm mơ cũng không có nghĩ đến, nam tử ôm Âu Dương Sùng Hoa, cư nhiên chính là Thái Tử Gia của vương triều Lung Nguyệt, Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình thấy trong mắt Ngân Tụ xẹt qua tia hốt hoảng, hắn cúi đầu xuống, người trong ngực vẫn như cũ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó, trên gương mặt đầy nước mắt cũng thoáng hiện một nụ cười.
Có lẽ, vào lúc này, Âu Dương Sùng Hoa cười có vẻ cực kỳ khó coi, thậm chí không có cách nào đập vào mắt.
Nhưng, đối với Mặc Ngạo Đình mà nói, nụ cười này lại làm cho thân thể hắn đúng là cầm giữ không được, kinh hoảng một chút.
Con ngươi đầy lệ, nụ cười này lại trở nên sáng chói, như Hắc Trân Châu (ngọc trai đen)tinh khiết, nước mắt hiện đầy trên mặt, phong hoa (phong thái + tài hoa)nở rộ làm cho người ta không cách nào dời đi ánh mắt.
Không thể nào!
Không thể nào là nàng!
"Ngươi nói, nàng là Âu Dương Tam tiểu thư?"
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình phút chốc mãnh liệt, như lợi khí bén nhọn ném về phía Ngân Tụ.
Ngân Tụ cúi đầu, trả lời: "Đúng vậy, nàng là Tam tiểu thư Âu Dương Phủ, Sùng Hoa tiểu thư, Thái Tử."
Lần nữa nhận được câu trả lời của Ngân Tụ, Mặc Ngạo Đình không thể không bỏ đi suy nghĩ trong lòng, xem ra là mình suy nghĩ nhiều.
Nàng là Sùng Hoa, không phải là Cẩm Nguyệt của hắn.
"Ngươi tới đây, đỡ tiểu thư nhà ngươi, mau đưa nàng lên xe ngựa đi."
Mặc Ngạo Đình kêu Ngân Tụ.
Ngân Tụ không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy, khom lưng đi tới trước người của Mặc Ngạo Đình, đỡ Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa như con rối, đầu xiêu vẹo tựa vào trong ngực Ngân Tụ, không thốt ra tiếng.
Ngân Tụ cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào?"
Mặc Ngạo Đình vừa muốn cất bước chân bỗng nhiên dừng lại, hắn lần nữa đi tới trước người của Ngân Tụ.
"Thái Tử, tiểu thư nhà ta nàng là…"
"Không có sao, nàng hẳn là bị người ta điểm huyệt đạo."
Mặc Ngạo Đình nói xong, tay của hắn nhanh chóng hướng phía trên phần lưng của Âu Dương Sùng Hoa điểm mấy cái.
Âu Dương Sùng Hoa vốn là không thể động đậy, dưới sự giúp đỡ của Mặc Ngạo Đình, cả người run run một cái, sau đó, yết hầu phát ra một tiếng ngô, ôm lấy Ngân Tụ: "Ngân Tụ!"
"Tiểu thư không sợ, tốt lắm, không sao, có Thái Tử ở đây, chúng ta đã không sao."
Ngân Tụ thấy Âu Dương Sùng Hoa rốt cuộc có phản ứng, lúc này mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vuốt sau lưng của Âu Dương Sùng Hoa, an ủi.
Chẵng qua là, hôm nay phát sinh chuyện này, nàng phải nói với phu nhân như thế nào.
Giữa ban ngày tiểu thư lại có thể gặp phải chuyện như vậy , cả người quần áo rách rưới, còn bị Thái Tử bắt gặp.
Tiểu thư còn có thể gả cho Cửu Vương Gia sao?
Có thể!
"Tiểu thư, chúng ta trở về đi thôi."
Ngân Tụ đỡ Âu Dương Sùng Hoa đi tới xe ngựa, theo tình hình bây giờ làm sao có thể đi Tự Miếu?
"Không, Sùng Hoa muốn đi dâng hương!"
Âu Dương Sùng Hoa lại nắm Ngân Tụ, nàng mơ hồ không rõ phát ra lời nói.
"Nhưng là tiểu thư…"
Ngân Tụ khó xử nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
"Cùng đi đi, ta vừa đúng lúc cũng muốn lên Vạn Phật, sẽ đưa các ngươi một đoạn, cái bộ dáng bị dọa sợ này của nàng, đi Tự Miếu có lẽ là sự lựa chọn không sai."
Mặc Ngạo Đình lập tức quay người, đã đi lên xe ngựa của Ngân Tụ đề nghị.
Ngân Tụ chợt xoay người, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho nàng thấy chính là màu tím phiêu dật ở trong gió, giống như ánh sáng chói mắt nhất thế gian, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mặc Ngạo Đình ngồi ở trên ngựa ngẩng đầu, thần thái đúng là làm cho Ngân Tụ không cách nào liếc mắt nhìn trộm.
"Vâng"
Ngân Tụ hoảng hoảng hốt hốt đáp lời, xoay người trở về bên trong xe.
"Trường An, bọn họ liền giao cho ngươi."
"Dạ, Thái Tử."
Trường An nghe theo Mặc Ngạo Đình căn dặn, nhảy lên xe ngựa, phu xe kia sớm không biết chạy đi đâu.
Hiện tại cũng chỉ có thể do hắn điều khiển xe ngựa, đưa Âu Dương Sùng Hoa cùng Ngân Tụ lên Chùa.
Chỗ uốn khúc quanh co chặt chẽ bên trong núi lại có phong cảnh thanh tú xinh đẹp.
Vạn Phật tự nằm nghiêm trang ở giữa sườn núi của ngọn núi Thanh Hòa.
Tự Miếu không lớn, nằm bí mật trong rừng rậm, chỉ có một tảng đá trải ra thành đường nhỏ uốn khúc để đi vào.
Tới cửa Vạn Phật tự, Trường An xuống xe, sau đó đến Ngân Tụ, nàng dừng lại đỡ Âu Dương Sùng Hoa xuống xe.
Âu Dương Sùng Hoa điều chỉnh lại dáng vẻ, nhưng quần áo đã không còn là quần áo nữa, bây giờ là đầu mùa hè, có người nào lại mang theo áo choàng ra cửa.
Vết bầm tím nơi cổ, càng thêm nổi bật dưới ánh mặt trời, rơi vào trong cặp mắt đen lạnh lùng.
Mặc Ngạo Đình dẫn đầu đi lên bậc thang.
Ngân Tụ đỡ Âu Dương Sùng Hoa theo ở phía sau.
Đi vào Tự Miếu, sương khói lượn lờ, xông tới mặt, chợt có âm thanh tụng kinh từ phía trước truyền đến.
Tiểu Sa Di (là Chú Tiểu á)đang quét sân thấy có khách đi đến, vội buông cây chổi trong tay xuống, tiến lên, chắp tay nói: "A di đà Phật!"
Trường An đi tới trước Tiểu Sa Di, ôn hòa nói: "Tiểu sư phụ, ngươi xem, chúng ta đi đường mệt nhọc, có thể giúp chúng ta chuẩn bị một cái sương phòng có được hay không?" Dứt lời , từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, lại nói: "Đây là tiền dầu mè, xin tiểu sư phụ nhận lấy."