Mặc Ngạo Đình xuất hiện, khiến Từ Mộc Dương biết, kế hoạch lần này vô cùng thành công.

Âu Dương Sùng Hoa từ lâu để cho Lạc Thanh Lưu thả ra tin đồn, nói rằng Bồ Tát ở Vạn Phật Tự là linh nghiệm nhất, mà đại sư trụ trì - Huệ Thông – là người nắm giữ phương thuốc bí truyền của Thần Nông đã bị thất truyền trăm năm.

Đối với Lạc Thanh Lưu thần thông quảng đại, Âu Dương Sùng Hoa tuy có nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều.

Lạc Thanh Lưu làm thế nào đem điều đã thất truyền vào trong cung, khiến Mặc Ngạo Đình biết được.

Lại làm thế nào biết được ngày Mặc Ngạo Đình đi Vạn Phật Tự, mọi tin tức này đều đến từ một người – Lạc Thanh Lưu.

Mặc Ngạo Đình tuy là người có tính tình cực kì lạnh lùng ác nghiệt, có chút không hợp với đạo lí.

Tuy nhiên chỉ duy nhất một mình đối với mẫu thân là hoàng hậu đương triều, cực kỳ có hiếu, nếu cho hắn biết Vạn Phật Tự có phương thuốc bí truyền, nhất định sẽ đến mà thỉnh cầu.

Hơn nữa dựa vào tính tình của Mặc Ngạo Đình, nhất định sẽ một thân một mình đến đây.

Nói cho cùng, nếu không biết trước rõ ràng, với tính tình của Mặc Ngạo Đình sẽ không phái đại đội nhân mã đến đây.

Chính vì điều này mới có kế sách của ngày hôm nay.

Âu Dương Sùng Hoa để cho Từ Mộc Dương tìm người, giữa đường giả vờ cợt nhã mình, chờ Mặc Ngạo Đình xuất hiện.

Lại làm cho Mặc Ngạo Đình phát hiện mình.

Chỉ cần Mặc Ngạo Đình phát hiện ra Âu Dương Sùng Hoa, như vậy kế hoạch báo thù của Sùng Hoa cũng đã thành công một nửa.

Từ Mộc Dương nhìn Mặc Ngạo Đình đứng cách đó không xa, không khỏi cảm thán, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Sùng Hoa sao?

"Tiểu tử, ngươi không phải muốn chết chứ, lại dám quản việc của đại gia ta!"

Từ Mộc Dương lớn giọng, thô lỗ giơ lên đại đao, nhằm về Mặc Ngạo Đình.

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lạnh lùng, lẫm liệt xẹt qua Từ Mộc Dương, dừng lại xe ngựa sau lưng Từ Mộc Dương.

Trường An ở bên cúi người, tiến lên, nhỏ giọng nói: "Tứ gia, xe ngựa kia đúng là của phủ Âu Dương , người cũng ở trong đó."

"Hắn liền giao cho ngươi rồi."

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lạnh lùng liếc Từ Mộc Dương cách đó không xa, thanh sắc không chút nào phập phồng, thế mà, thân mình nhảy lên, giống như một trận gió mạnh, đi đến chỗ xe ngựa của Âu Dương Sùng Hoa.

Từ Mộc Dương hiển nhiên biết võ công của Mặc Ngạo Đình không kém, lập tức vung đại đao lên, chân nhảy lên, chắn đường Mặc Ngạo Đình.

Chẳng qua, trong lúc hắn định lấy thân đao đánh xuống thì Mặc Ngạo Đình không chút né tránh.

Từ Mộc Dương cũng không thu đao, mắt thấy thân đao sẽ phải chém Mặc Ngạo Đình, đúng lúc này, Trường An xuất hiện, kịp thời chặn một đao của Từ Mộc Dương.

Mà, bóng dáng của Mặc Ngạo Đình cũng nhanh chóng lướt qua người Từ Mộc Dương.

Một đao của Từ Mộc Dương bị Trường An ngăn trở, lại muốn ngăn cản Mặc Ngạo Đình hiển nhiên đã muộn.

Hơn nữa, võ công của Trường An cũng không kém, trong lúc nhất thời cùng Từ Mộc Dương khó phân cao thấp. . . . . .

Mặc Ngạo Đình vung rèm lên, tiến vào trong xe ngựa.

Bóng người vào bên trong, trong nháy mắt che lại ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, tầng tầng lớp lớp vầng sáng chiếu rọi trên người của hắn, phảng phất ngay lúc này không khí bên trong xe như đông lại.

Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nằm ở trên xe, một đôi tràn ngập nước mắt mắt, sợ hãi nhìn Mặc Ngạo Đình xuất hiện bên trong xe, trong miệng phát ra tiếng ú ớ, nhưng không có cách nào mở miệng nói chuyện.

Nhờ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, thấy rõ gương mặt thấm đẫm nước mắt.

Trong đáy mắt sâu và đen của hắn, ảo giác và chân thật thay nhau biến đổi.

Một thân nhếch nhác, cổ áo mở rộng, áo bị rách, đầu vai lộ ra ngoài.

Thoáng chốc khiến hắn tức giận mãnh liệt.

"Cái đồ chết tiệt kia!"

Mặc Ngạo Đình giận tím mặt, hiện lên trên mặt chính là sát khí.

Giờ phút này hắn giống như là La Sát từ địa ngục mà đến, chỉ muốn đem nam nhân đã cợt nhã nàng chặt làm trăm mảnh!

Mặc Ngạo Đình né người sang một bên, cũng không quay đầu lại vung màn xe lên, cứ như vậy rời đi .

Âu Dương Sùng Hoa nín thở, cho đến giờ phút này mới khẽ phập phồng một chút.

Mặc Ngạo Đình hiện tại cho nàng là…, là Sùng Hoa hay là Cẩm Nguyệt?

Mặc Ngạo Đình từ bên trong xe đi ra thì bên ngoài đánh nhau đã kết thúc, mà người nằm trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích là Trường An, thể hiện rõ hắn đã thua.

Về phần Từ Mộc Dương đã sớm biến mất không thấy.

Cho tới khi Mặc Ngạo Đình tràn đầy lửa giận, sửng sốt không tìm được chỗ phát tiết.

Cùng lúc đó, vốn là Ngân Tụ bị bất tỉnh, ngược lại tỉnh dậy.

Nàng nói quanh co che đầu, ngồi dậy, thần sắc mờ mịt, trong lúc nhất thời hẳn là quên chuyện gì.

Cho đến khi tầm mắt lạc thi thể nằm trên mặt đất, mới thét chói tai, trong nháy mắt bốn phía không còn tĩnh lặng.

"Tiểu thư… tiểu thư… không được… tiểu thư"

Thân thể có chút đau đớn, Ngân Tụ lảo đảo từ dưới đất bò dậy, muốn lên xe ngựa.

Mặc Ngạo Đình đã giải nguyệt đạo cho Trường An, nghe tiếng kêu ngào của Ngân Tụ, lần nữa đưa mắt hướng tới bên trong xe.

Ngân Tụ đang muốn kéo màn xe ra thì chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một bóng đen, cả người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, lại có một bóng đen lướt qua trước mặt, khi nàng rốt cuộc vung màn xe lên, nhìn về phía bên trong xe thì không còn thấy bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa nữa.

Cả người xoay một vòng, hốt hoảng tìm kiếm.

Khi Ngân Tụ nhìn bên ngoài xe, thấy một nam nhân đang ôm Sùng Hoa thì không còn lo lắng gì nữa, giống như mất đi lý trí chạy tới.

"Buông tiểu thư ra, bon phỉ thổ các ngươi thật là to gan, có biết tiểu thư nhà ta là tiểu thư của phủ Âu Dương, là Cửu Vương Phi tương lai!"

Thanh âm Ngân Tụ cực kỳ trấn định to rõ, mặc dù muốn làm cho người ta coi thường cũng khó khăn.

Con ngươi Mặc Ngạo Đình xanh đen, nghe lời nói của Ngân Tụ, ánh mắt bỗng dưng dừng ở người đang được ôm trong ngực mình.

Tiểu thư của phủ Âu Dương , Cửu Vương Phi tương lai

Chẳng lẽ, nàng không phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt, mà là nữ tử Cửu đệ muốn kết hôn, Âu Dương Sùng Hoa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play