"Đây không phải là chuyện tạm thời thích nghi, ngày hôm qua Vương thái y tới tìm ta, nói bệnh tình của mẫu hậu, cầm cự giỏi nhất là nửa năm, nếu như chuyển biến xấu , vậy thì…"
Mặc Âm Trần vừa nghe, vẻ mặt cười đùa trên mặt hết sức khó coi, "Tứ ca, bệnh của hoàng hậu thật sự không có cách chữa khỏi sao?”
Mặc Ngạo Đình lắc đầu, ánh mắt trầm xuống: "Phương pháp có thể sử dụng đều đã dùng rồi, bất quá hiện nay chỉ là kéo dài cuộc sống mà thôi."
Mặc Âm Trần để bút xuống nghiên mực, nhìn Mặc Ngạo Đình, trấn an nói: "Tứ ca, nương nương nhất định sẽ không có chuyện gì, đệ nghĩ nương nương nhìn thấy Tứ ca thành thân rồi, không chừng vui vẻ mà bệnh cũng tốt hơn."
"Thật không, hy vọng có thể như lời Cửu đệ nói, có kỳ tích xảy ra."
Sắc mặt của Mặc Ngạo Đình cuối cùng cũng tốt hơn, hắn giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần, lại nói: "Cửu đệ, chuyện này, cứ quyết định như vậy đi."
"Ừ, thật không nghĩ tới, đệ và Tứ ca có thể thành hôn cùng một ngày, hơn nữa còn là tỷ muội cùng nhà, chuyện trên đời thật khó mà đoán được."
Mặc Ngạo Đình giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần, vẻ mặt nhàn nhạt cười. . . . . .
Không ai ngờ rằng, hôn sự của thái tử vội vàng như thế lại cùng Cửu vương gia đón dâu cùng một ngày.
Hôn sự của hai thiên kim của Âu Dương gia lập tức trở thành giai thoại của kinh thành và của triều đại Lung Nguyệt.
Chẳng qua, làm người ta nhắc đến nhiều nhất không phải là hôn sự của nhị tiểu thư Âu Dương cùng thái tử, mà lại tam tiểu thư của Âu Dương ở tại Bắc Uyển.
Người nào cũng không nghĩ tới, vị tam tiểu thư ngu ngốc kia, thật sự trở thành Cửu vương phi.
Bắc Uyển vốn là lạnh lẽo buồn tẻ, càng gần đến ngày hôn lễ cũng náo nhiệt hẳn.
"Sùng Hoa, mau đến nhìn xem, đây là hỉ phục mới vừa được đưa đến."
Bạch Tố Nương mặt vui vẻ ôm hỉ phục màu đỏ thắm đi vào viện.
Ngân Tập đi theo tới cửa, liền dừng lại bước, canh giữ đứng chờ ở bên ngoài.
Bạch Tố Nương tiến vào trong phòng
Ngân Tụ dìu Âu Dương Sùng Hoa, có chút hoảng hốt đi ra khỏi phòng.
"Sùng Hoa đến đây, con mặc thử cho nương xem, có vừa hay không, nếu không vừa, nhanh chóng đem cho bọn họ sửa lại."
Bạch Tố Nương đem hỉ phục ướm thử trên người Sùng Hoa, đôi mắt mỉm cười nhìn nữ nhi bảo bối.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn cả người đỏ tươi, trong đầu thoáng nghĩ đến cảnh tượng khác.
Cũng là một màu đỏ như thế này, cũng chuyện đáng vui mừng như thế này, vậy mà, tâm trạng trong lòng không hề giống nhau.
Một người vui một người hận!
Một người mừng một người oán!
"Ngân Tụ, đỡ Sùng Hoa, ta muốn nhìn thật rõ."
Bạch Tố Nương phân phó Ngân Tụ, nàng tỉ mỉ nhìn Âu Dương Sùng Hoa từ đầu tới cuối.
"Thật không sai, thật là vừa vặn, mọi người đều nói y phục của hàng thêu Từ Cẩm may ra thì không cần phải thử, thật là đúng, đường thêu thật tinh tế khiến cho người ta ưa thích."
Bạch Tố Nương càng nhìn càng vui, trong miệng không ngừng khen ngợi.
Mấy chữ hàng thêuTừ Cẩm, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đang yên lặng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Nương, chỉ là khóe mắt vẫn không khỏi liếc về Ngân Tập ở cửa.
Chỉ thấy Ngân Tập cũng không như thường ngày yên lặng đứng chờ, mà là khẽ chuyển động thân thể giống như đang nhìn trộm vào phòng.
Âu Dương Sùng Hoa nắm tay Bạch Tố Nương.
Bạch Tố Nương hiểu ý, nhìn về phía Ngân Tụ, nói: "Nhìn y phục như vậy còn chưa rõ ràng, Ngân Tụ, ngươi đi đóng cửa lại, ta mang Sùng Hoa đi vào phòng để nàng mặc vào cho ta xem."
"Dạ, phu nhân." Ngân Tụ nói xong, đi ra cửa.
Ngân Tập lúc này đã đứng trở về chỗ cũ, nàng nhìn Ngân Tụ từ trong phòng đi ra, nói: "Ngân Tụ, sao ngươi lại đi ra?"
"Ngân Tập tỷ tỷ, ngươi không nghe thấy phu nhân nói a, phu nhân muốn một mình đợi tiểu thư thử quần áo.”
Ngân Tụ mỉm cười nhìn Ngân Tập, lại nói: "Ngân Tập tỷ tỷ hình như rất muốn đi vào?"
"Không phải như vậy, chẳng qua cảm thấy phu nhân gần đây có chút kỳ lạ thôi."
"A?" Ngân Tụ có chút không hiểu nhìn Ngân Tập.
"Không có gì."
Ngân Tập phất tay một cái, giống như không muốn cùng Ngân Tụ tán ngẫu.
Ngân Tụ cũng không muốn nói nhiều, đi tới bên cạnh, kéo ghế ra, ngồi xuống, trước đây bản thân chưa từng được nhàn rỗi như vậy.
Trong phòng, Bạch Tố Nương lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa vào trong phòng.
Âu Dương Sùng Hoa ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Ngân Tụ cùng Ngân Tập ngồi cạnh nhau, chỉ là hai người đều không nói chuyện.
"Sùng hoa, con cảm thấy như thế nào? Thích không?"
Bạch Tố Nương chỉ vào bộ hỉ phục, hỏi Âu Dương Sùng Hoa.
"Nương, y phục này là của hàng thêu Từ Cẩm may sao?"
Âu Dương Sùng Hoa nhìn hỉ phục trong tay Bạch Tố Nương, hỏi.
Bạch Tố Nương gật đầu: "Đúng vậy a, nghe nói y phục là do thiếu gia ngốc của bọn họ may.”
"Nương, nếu như con không nhớ lầm, tên vị thiếu gia ngu ngốc của hàng thêu Từ Cẩm, gọi là Từ Mộc Dương."
"Sùng Hoa, làm sao con biết? Chẳng lẽ con còn chưa từ bỏ sao Sùng Hoa , con không cần dọa nương, hiện tại Cẩm Nguyệt đã là thái tử phi rồi."
Bạch Tố Nương khẩn trương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nghĩ đến Âu Dương Sùng Hoa mới vừa khôi phục lại bình thường cho nên mới khẩn cầu nàng.
"Nương, nương cũng nói, hiện tại Cẩm Nguyệt đã là thái tử phi rồi, làm sao còn có thể nghĩ đến Cửu vương gia, hiển nhiên cũng sẽ không muốn thay thế con gả cho Cửu vương gia, con cũng không cần gả cho Từ Mộc Dương."
"Vậy con hỏi chuyện này làm cái gì?"
Bạch Tố Nương vẫn không yên lòng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng bây giờ một chút cũng không hiểu Sùng Hoa đang nghĩ gì.
"Nương, con chỉ hỏi vậy thôi, nếu nương không yên lòng, con cũng không hỏi nữa."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn bộ hỉ phục, nếu như nàng không nhìn lầm, tại áo ngoài cộc tay của hỉ phục, bên trong chỗ thêu hoa văn, có hai chữ, không phải là chữ phúc, mà là hai chữ Mộc Dương.
Hàng thêu Từ Cẩm, Từ Mộc Dương
Sẽ là hắn sao?
Người đó là Từ Mộc Dương sao?
Từ Mộc Dương, ngươi rốt cuộc là thiếu gia của hàng thêu Từ Cẩm hay là giáo sư Từ?