Cuối cùng, Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng được như mong muốn, được chọn làm Thái Tử Phi.
Thánh chỉ hạ xuống, Âu Dương Phủ từ cổng phụ đến trong sân đông như chợ, người tới trước cửa chúc mừng cuồn cuộn không dứt.
Cả Âu Dương Phủ đắm chìm trong vui mừng.
Ở nơi này đầy trời vui mừng, thế nhưng bên trong Bắc Uyển cô đơn, trước sau như một, vắng tanh lạnh lùng.
Âu Dương Sùng Hoa vẫn làm Âu Dương Tam tiểu thư ngu dại, nhốt mình trong phòng.
Giờ phút này, nàng đùa giỡn dây đàn, cặp mắt lạnh như băng nhìn ngoài cửa sổ.
"Như ngươi mong muốn, hiện tại Cẩm Nguyệt đã được chọn làm Thái Tử Phi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"
Lạc Thanh Lưu dựa vào trên song cửa sổ, nàng nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trong phòng, cả ngày chỉ khảy đàn.
"Không có!"
Tay Âu Dương Sùng Hoa để trên đàn, nhẹ nhàng nâng lên một dây cung nhỏ.
"Chưa?"
Lạc Thanh Lưu nhíu mày một cái, nàng có chút ngạc nhiên ở trong lời nói của Âu Dương Sùng Hoa.
"Không phải chứ, ngươi làm nhiều như vậy, đem Âu Dương Cẩm Nguyệt đẩy lên ghế Thái Tử Phi, bây giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi không có bất kỳ tính toán nào?"
Lạc Thanh Lưu vội vã đứng thẳng, đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu nói: "Sùng Hoa, đến bây giờ ngươi còn không tin ta, cho dù ta đã vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy?"
"Lạc Thanh Lưu, ta chưa bao giờ để cho ngươi vì ta làm bất cứ chuyện gì."
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.
Lạc Thanh Lưu bỗng dưng run rẩy thân thể, nàng lui về phía sau một bước, từ trước người của Âu Dương Sùng Hoa đi ra ngoài.
Âu Dương Sùng Hoa lần nữa cúi đầu, lấy tay để lên bàn cầm…
"Ha ha ha a ha ha ha ha ha"
Lạc Thanh Lưu đột nhiên ôm lấy đầu vai của mình, xoay người cười, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn Lạc Thanh Lưu cười đến không thể đè nén được, hơi nâng lên hai đạo lông mày nhỏ nhắn.
"Âu Dương Sùng Hoa, ta liền thích phần lãnh khốc này của ngươi, được, ta Lạc Thanh Lưu tuyệt sẽ không hỏi ngươi lần thứ hai nữa."
Lạc Thanh Lưu thu hồi nụ cười, con ngươi dài nhỏ, nhẹ nhàng quét qua Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa hạ ánh mắt, tay tự nhiên xoa nhẹ lên đàn.
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, chẳng những không có chọc giận Lạc Thanh Lưu, ngược lại, làm Lạc Thanh Lưu quyết một long vì nàng mà làm việc.
Lạc Thanh Lưu nói, nàng thưởng thức Âu Dương Sùng Hoa lãnh khốc, thật ra thì nguyên nhân tại sao, ngay cả chính nàng cũng không biết….
"Tứ ca, Tứ ca…"
Mặc Âm Trần bước nhanh chạy vào Đông cung.
"Ai yêu, tiểu tổ tông của ta, Cửu Vương Gia, người bình tĩnh chút, Thái Tử đang trong thư phòng phê duyệt tấu chương, người vào lúc này kêu la, Thái Tử nếu giận, kẻ chịu phạt còn không phải là nô tài."
Trường An cả kinh sợ hãi một phen, theo sau lưng Mặc Âm Trần, sắc mặt cũng tối đen.
"Trường An, ngươi dài dòng cái gì, có ta Cửu gia ở đây, sao có thể để cho ngươi bị phạt, còn không mau cút ngay cho ta."
Mặc Âm Trần trợn mắt, đẩy ra Trường An cản trở đường đi của mình.
"Cửu Vương Gia, Thái Tử có căn dặn, không có người cho phép, hiện tại bất luận người phương nào cũng không được tiến vào. Người, đây không phải là làm khó nô tài sao?"
Mặc Âm Trần quắc mắt trừng trừng nhìn Trường An, kêu to: "Tứ ca, Tứ ca…"
"Ai yêu, Cửu Vương Gia…"
Trường An gấp đến độ cả khuôn mặt xanh đen không còn chút máu, chỉ thiếu chút nữa lăn ra bất tĩnh.
"Trường An."
Thanh âm Mặc Ngạo Đình hùng hậu trầm thấp, từ trong phòng truyền đến.
"Thái Tử!"
Trường An vội vàng tiến lên, mở cửa phòng ra.
Mặc Ngạo Đình đã đứng thẳng ở cửa, hắn giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần ngoài cửa.
"Tứ ca, ta biết ngay ngươi sẽ không mặc kệ ta, Trường An, ngươi thấy được chưa?"
Mặc Âm Trần nhìn về phía Trường An cười một tiếng, từ bên người Trường An đi qua, đến trước người của Mặc Ngạo Đình, nói: "Tứ ca, ta tới tìm ngươi!"
"Cửu đệ, có lời gì, đi vào rồi nói."
Mặc Ngạo Đình nhìn Mặc Âm Trần đứng ở cửa mở miệng nói, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, tính tình này của Cửu đệ, một chút cũng không có cải biến.
Mặc Âm Trần cười hắc hắc, nói: "Ân, tất cả đều nghe Tứ ca."
Mặc Ngạo Đình xoay người trở về trong phòng, Mặc Âm Trần theo ở sau, lúc Trường An muốn đi vào thì chắn trước người của hắn, nói: "Ngươi đứng bên ngoài chờ, không có Cửu Vương Gia ta cho phép, không được đi vào."
"Này Thái Tử.."
Trường An do dự, bất đắc dĩ nhìn về Mặc Ngạo Đình ở phía trước.
"Trường An, ngươi ở bên ngoài coi chừng đi, ta cũng vừa đúng lúc có lời muốn nói với Cửu Vương Gia."
Lời Mặc Ngạo Đình nói, không thể nghi ngờ khiến Trường An thở phào nhẹ nhõm, hắn lên tiếng: "Dạ, nô tài ở ngoài cửa chờ đợi."
Mặc Âm Trần quay người lại, ngay tại cửa ra vào hướng Trường An làm cái mặt quỷ, lúc này mới cười đóng cửa phòng lại.
Hắn xoay người, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình đã trở lại ngồi trước bàn đọc sách, bước nhanh đi lại, nói: "Tứ ca, ngươi rất nhanh sẽ làm tân lang rồi, thế nào còn cả ngày ở chỗ này à? Hắc hắc, Tứ ca, ta thật là không có nghĩ đến, chúng ta đúng thật là có duyên à."
Mặc Ngạo Đình nhìn gương mặt cười mờ ám của Mặc Âm Trần, mặc dù không hỏi, hắn cũng biết, Mặc Âm Trần nói nhất định là chuyện hắn sắp sửa cưới Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Cửu đệ, ngày cưới của ngươi là khi nào?"
"Nga, mùng tám tháng sau, thế nào?"
Mặc Âm Trần ngắm nghía bút nghiên mực trên bàn sách, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, hỏi: "Tứ ca, sẽ không phải là.. ngươi cả cái này cũng giống ta?"
"Ngày hoàng đạo sắp tới, cũng chỉ có mùng tám tháng sau, Mẫu Hậu thân thể càng ngày càng tệ, ngày hôm trước còn có dấu hiệu ho ra máu, ta nghĩ, nếu Cửu đệ không để ý, Tứ ca ngược lại muốn cùng ngươi đem hôn lễ này cùng cử hành một lượt."
Mặc Ngạo Đình nhìn về phía Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần ngạc nhiên nhìn Mặc Ngạo Đình, "Tứ ca, ngươi không phải nói đùa chứ, ngươi đường đường là Thái Tử Lung Nguyệt Vương Triều, chuyện cưới Thái Tử Phi, tại sao có thể vội vàng như thế?"
"Đây không phải là chuyện tạm thời, Vương thái y hôm qua tới tìm ta, nói đúng là Mẫu Hậu bị bệnh, dự định tốt nhất là nửa năm, nếu là xấu, vậy thì…?"