"Nương."

Lúc này đây nghe được từng chữ nhấn rõ ràng, Bạch Tố Nương cuối cùng cũng không nén được nữa, bước nhanh ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa

"Sùng Hoa"

Bạch Tố Nương rung động cánh môi, ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa hai tay run rẩy .

"Nương, Sùng Hoa đã trở lại."

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt nổi lên ý cười vui vẻ.

Nàng nâng tay lên, khẽ vuốt tóc Bạch Tố Nương, "Sùng Hoa không bao giờ làm cho nương chịu khổ lần nữa."

Nghe Âu Dương Sùng Hoa thần sắc bình thường nói xong, Bạch Tố Nương lại rơi nước mắt, giọt giọt như mưa, nghẹn lại trong cổ họng …, mãi sau vẫn không thể thốt ra lời nào.

Chỉ có thể ôm Âu Dương Sùng Hoa thật chặt vào lòng.

"Đây là mộng sao?" Bạch Tố Nương nâng khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa lên, không dám tin nhìn nàng.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cầm lấy tay Bạch Tố Nương, đặt lên trên đôi má của mình, "Nương, Sùng Hoa đã ngủ đủ rồi, vì thế mà bây giờ mộng đã đến lúc tỉnh ."

"Xác thực nên tỉnh, xác thực nên tỉnh, con đã ngủ mười bốn năm, xác thực là nên tỉnh."

Bạch Tố Nương đáp lại lời Âu Dương Sùng Hoa..., mà không ngừng gật đầu.

"Tiểu thư, người quả nhiên là tiểu thư sao?" Ngân Tụ ở bên lau nước mắt, nàng mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa.

"Ngân Tụ , ngươi cảm thấy ta không phải tiểu thư của ngươi sao?"

Âu Dương Sùng Hoa giương khóe môi, Ngân Tụ trông vô cùng khôi hài.

"Không không không, chỉ là tại sao có thể được như vậy?"

Ngân Tụ vội vàng lắc đầu, tiểu thư đều choáng váng mười bốn năm, như thế nào mà lúc này lại tỉnh ra mới là điều tốt.

"Có thể là lão Thiên gia đã mở mắt."

Âu Dương Sùng Hoa tùy ý bịa chuyện một câu.

Lại làm cho Ngân Tụ nín khóc mà cười, "Thật là lão Thiên gia mở mắt, thật là lão Thiên gia đã mở mắt rồi"

"Được rồi Ngân Tụ , về phía ta cứ khôi phục lại mọi chuyện bình thường như cũ, tạm thời không nên cho quá nhiều người biết rõ, đặc biệt là Âu Dương Cẩm Nguyệt."

Âu Dương Sùng Hoa căn dặn Ngân Tụ , lần này nàng là vì đã ở trước mặt Bạch Tố Nương với Ngân Tụ rồi, dỡ lớp ngụy trang này xuống cũng là bất đắc dĩ.

"Vì cái gì thưa tiểu thư?" Ngân Tụ không hiểu nhíu mày.

Âu Dương Sùng Hoa không mở miệng, ngược lại Bạch Tố Nương tựa hồ hiểu được, liền gật đầu, nói ra: "Ngân Tụ , ngươi cứ dựa theo Sùng Hoa nói thế mà làm, trước mắt đúng là không nên cho người khác biết rõ Sùng Hoa đã khôi phục bình thường."

Ngân Tụ một bụng rất hiếu kỳ, nhưng lại không dám trái ý Bạch Tố Nương, chỉ có thể buồn buồn gật đầu.

"Ngân Tụ ngươi đi bên ngoài trông coi." Bạch Tố Nương phân phó nói.

Ngân Tụ nhẹ gật đầu, "Dạ, phu nhân." Nói xong , Ngân Tụ đã ra khỏi gian phòng, cũng đóng cửa phòng lại, canh giữ ở bên ngoài.

Bạch Tố Nương chờ đến khi Ngân Tụ khép cửa lại, mới đưa mắt nhìn sang Âu Dương Sùng Hoa lần nữa.

Trong mắt bà, lệ quang vẫn ngập tràn

"Nương, người ngồi xuống đi."

Âu Dương Sùng Hoa nói xong liền định đứng lên

Bạch Tố Nương ấn Âu Dương Sùng Hoa trở lại, nói: "Nương muốn cứ thế được nhìn con, nhìn xem Sùng Hoa của ta."

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng vui vẻ, hai hàng lông mày lưu chuyển.

"Nương, Sùng Hoa đã làm cho người chịu khổ."

Âu Dương Sùng Hoa nói, áp má vào lòng Bạch Tố Nương, hương thơm nhè nhẹ tràn vào mũi.

"Con bé này, cái gì mà chịu khổ hay không chịu khổ , nương chỉ cần ngươi tỉnh là tốt lắm rồi."

Bạch Tố Nương nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Âu Dương Sùng Hoa, nước mắt rươm rướm trong khóe mắt, thật lâu không rơi xuống.

"Nương, đáp ứng cho con nhé, để cho con được gả cho nhi tử nhà Từ viên ngoại đi."

Âu Dương Sùng Hoa vừa nói ra..., làm Bạch Tố Nương đột ngột run người, bà hồ nghi nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa

"Nương, Sùng Hoa biết mình đang làm gì, nương nếu tin tưởng Sùng Hoa, để cho con gả cho nhi tử Từ viên ngoại đi ."

"Sùng Hoa, con biết mình đang nói cái gì không? Chẳng lẽ con thật sự muốn nghe theo lời dụ dỗ của Âu Dương Cẩm Nguyệt?"

Bạch Tố Nương bóp mạnh hai vai Âu Dương Sùng Hoa, "Con có thanh tỉnh thật hay không, hay là càng thêm hồ đồ? Hôn sự của con cùng Cửu vương gia, chính miệng liễu phi nương nương đồng ý , hơn nữa một tháng trước đây, Cửu vương gia cũng đã tự mình đến thăm để cầu hôn ."

Âu Dương Sùng Hoa nghe lời nói của Bạch Tố Nương, khoảng trống ký ức hai năm qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng xác thực đều không có ấn tượng.

Có thể trí nhớ đã đứt quãng, hay là vẫn còn trong đầu?

Mặc dù đã muốn xóa đi, cũng không thể làm thế!

Nếu nam tử tóc trắng kia thật đúng là Mặc Âm Trần, như vậy nàng càng nhất định phải gả cho nhi tử Từ viên ngoại .

Nếu như trí nhớ trong đầu là thật sự, như vậy hắn nhất định sẽ xuất hiện!

"Nương, cái này không liên quan đến Cẩm Nguyệt, là ý của mình con." Âu Dương Sùng Hoa vịn cánh tay Bạch Tố Nương, nàng chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn qua Bạch Tố Nương lại nói: "Nương, Sùng Hoa rất thanh tỉnh, biết mình bây giờ đang làm gì."

“ đứa nhỏ này, còn nói chính mình rất thanh tỉnh, vậy mà con còn nói ra được chuyệ n hoang đường như vậy.” Bạch Tố Nương quát khẽ Âu Dương Sùng Hoa, "Việc này con dù có không muốn, nương cam đoan con sẽ lên kiệu hoa, trở thành Cửu vương phi."

Đối với lời khẳng định chắc chắn của Bạch Tố Nương, Âu Dương Sùng Hoa chỉ nhàn nhạt nhếch khóe miệng.

Bạch Tố Nương có thể ung dung như thế, việc này đã từ lâu rồi.

Hai năm trước chứng kiến Liễu phi nương nương tự mình đến thăm, Âu Dương Sùng Hoa bắt đầu hoài nghi.

Bọn họ thật sự chỉ kết nghĩa kim lan tỷ muội thôi sao?

Dựa theo thân phận liễu phi nương nương mà cũng không so đo gì ngôn hành cử chỉ của kẻ si đần Âu Dương Sùng Hoa, thật đúng là chuyện lạ.

Trong nội cung có ai không tranh quyền đoạt lợi, có ai không nguyện con nối dòng của mình có thể tìm được người hôn phối đủ sức ủng hộ cho con đường quyền lực mai sau?

Cho dù có muốn kết hôn với Âu Dương gia, cũng phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt, chứ không thể là cái tiểu bạch si Âu Dương Sùng Hoa!

"Sùng Hoa, nương tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đến phá hư việc hôn nhân này"

Bạch Tố Nương hạ giọng lẩm bẩm , thậm chí còn lộ ra một tia âm ngoan.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đem mặt mình gối lên bờ vai Bạch Tố Nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play