"Phu nhân." Ngân Tụ rung rung nước mắt ngồi bên cạnh, nhìn Bạch Tố Nương đang bôi thuốc cho Âu Dương Sùng Hoa
Bạch Tố Nương nhìn thấy vết thương đầy người Âu Dương Sùng Hoa, khuôn mặt ràn rụa nước mắt, "Đứa trẻ này sao mà số khổ, cuối cùng tưởng như còn có hy vọng, thế mà Cẩm Nguyệt lại nhẫn tâm không buông tha nó."
La liệt khắp nơi trên da thịt là tầng tầng vết thương đỏ xanh tím, cảnh tượng này như một lưỡi dao sâu cứa vào trái tim Bạch Tố Nương.
"Tỷ tỷ, tất cả là do Tố Nương vô dụng, không có cách nào bảo vệ được Sùng Hoa, Tố Nương thật vô dụng"
Nghe âm thanh rù rì vang vang truyền đến thần trí bạc nhược yếu kém của Âu Dương Sùng Hoa, hàng lông mày của nàng vẫn nhíu chặt trong khi đang mê mang.
"Phu nhân, Đại tiểu thư này thật sự là quá to gan, còn dám thay thế tiểu thư gả đi, "
Ngân Tụ lau khô nước mắt, ghé sát vào Bạch Tố Nương, thuật lại lời của Âu Dương Cẩm Nguyệt..., một chữ cũng không bỏ sót nói hết cho Bạch Tố Nương nghe.
"Vô liêm sỉ, Cẩm Nguyệt có điên không, hôn sự này chính là do Liễu phi nương nương bổ nhiệm , Cửu vương gia còn tự mình đến cầu hôn , nàng dám làm xằng làm bậy ư !"
Bạch Tố Nương giận đỏ mặt, từ trên giường đứng dậy, nhìn về phía Ngân Tụ , phân phó nói: "Ngươi chăm sóc tiểu thư, ta đây phải đi gặp lão gia."
"Dạ" Ngân Tụ gật đầu, nhìn theo Bạch Tố Nương vội vàng rời đi .
Ngân Tụ ngồi cạnh giường, tay cầm lấy thuốc mỡ, tận mắt chứng kiến vết thương trên người Âu Dương Sùng Hoa thì lại nhịn không được nước mắt lã chã rơi, nức nở khóc: "Thực xin lỗi tiểu thư, Ngân Tụ vô dụng, không thể bảo vệ người, Ngân Tụ có lỗi, nếu Ngân Tụ không tham ăn, tiểu thư sẽ không gặp phải đại tiểu thư, sẽ không phải bị đánh"
"Tiểu thư tỉnh rồi sao?"
Có tiếng ậm ừ từ trên giường, Ngân Tụ vội nhào tới xem Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi mở mí mắt, lúc đầu ánh sáng làm chói mắt, cảnh sắc mông lung, từ từ khôi phục lại nhìn rõ ra.
Ngân Tụ ngừng thở, nhìn Âu Dương Sùng Hoa tỉnh lại , trong lúc đó tự nhiên lại quên mất những gì định nói.
Âu Dương Sùng Hoa khẽ động đậy, rước lấy từng cơn đau đớn, nhưng có bôi thuốc nên đau đớn cũng giảm đi nhiều, ý thức dần dần quay lại.
"Tiểu thư ——" Cuối cùng ngay lúc Âu Dương Sùng Hoa ngồi dậy, Ngân Tụ cũng phục hồi tinh thần lại, không nhịn được trong lòng tự trách, bổ nhào vào lòng Âu Dương Sùng Hoa, "Ngân Tụ sai rồi, Ngân Tụ sai rồi, "
Âu Dương Sùng Hoa bị Ngân Tụ bất thình lình ôm, khiến cho cơn đau đã thuyên giảm lại dồn dập quay lại.
Vội vàng đẩy Ngân Tụ ra , "Đừng đụng vào ta!"
Ngân Tụ bị đẩy vào cạnh giường, cả người bất ngờ chao đảo, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, chỉ mất hồn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Sùng Hoa
Âu Dương Sùng Hoa thấy Ngân Tụ ngẩn người thì xốc chăn mền lên, cố gắng xuống giường
Ngân Tụ vẫn còn chưa hết ngẩn người, vội vàng đứng dậy, đè Âu Dương Sùng Hoa xuống, hổn hển nói: ", tiểu thư, tiểu thư vừa mới nói gì? Mới vừa rồi không phải tiểu thư xưng ta đấy chứ?"
Âu Dương Sùng Hoa nhìn lại Ngân Tụ , Ngân Tụ kích động vui sướng không ngờ, thật đúng làm nàng không giải thích được.
"Tiểu thư, người vừa rồi mới xưng hô ta phải không? Tiểu thư?" Ngân Tụ ra sức giữ chặt Âu Dương Sùng Hoa cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn lại lần nữa, lần này kêu: "Ngân Tụ."
"Tiểu thư, tiểu thư thật sự gọi tên ta, thật sự gọi tên ta!"
Ngân Tụ thần sắc kích động, không ngờ được Âu Dương Sùng Hoa thoáng cái từ kẻ si đần biến thành người bình thường, không biết phải vui mừng như thế nào.
"Ngân Tụ , ngươi làm đau ta." Âu Dương Sùng Hoa lại đẩy Ngân Tụ ra .
Ngân Tụ cứ giật giật miệng vết thương như vậy, lại vỡ toác ra cho xem.
Ngân Tụ buông tay ra ngay, bây giờ không biết làm sao mới phải, đứng một bên, lúc thì sờ sờ gì đó, lúc lại giẫm chân thật mạnh, không biết định làm gì.
"Đúng rồi, ta muốn đi nói cho phu nhân, tiểu thư có thể nói chuyện được rồi ."
Nói xong lời cuối cùng, Ngân Tụ chạy đi ngay.
Âu Dương Sùng Hoa thấy thế, không kịp hô gọi lại.
Sau khi Ngân Tụ rời đi, Âu Dương Sùng Hoa không bao lâu sau lại bước xuống giường, nàng chậm rãi bước tới trong khi chân vẫn còn vô lực, hướng phía bàn trang điểm đi đến, nàng nhất định phải xác định xem xem, mình đã rời đi bao lâu rồi?
Khi nàng cố hết sức lết đến bàn trang điểm, ngồi xuống, chứng kiến trong gương đồng một đôi gò má non nớt, bất ngờ xuất thần
Mặc dù biến hóa rất nhỏ, nhưng có thể vẫn nhìn ra, Âu Dương Sùng Hoa xác thực đã trưởng thành, đã không còn giống lúc mười hai tuổi nhỏ bé và yếu ớt.
Mà Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, vết đỏ tươi trên trán nàng, lúc này rõ ràng đã nở rộng như một bàn tay em bé nhỏ, nổi bật trên trán nàng.
Vết đỏ tươi ướt át, phảng phất như có thể chảy ra huyết thủy kiều diễm bất kỳ lúc nào.
"Sùng Hoa, Sùng Hoa"
Bạch Tố Nương vội vàng từ ngoài gọi to.
Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi xoay người, nhìn qua một thân màu đỏ tím Bạch Tố Nương đang từ ngoài cửa đi vào
Bạch Tố Nương một bước đi vào cánh cửa, nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi trước bàn trang điểm.
Trước kia nàng còn không tin lời nói của Ngân Tụ..., nhưng bây giờ xem xét, nàng cũng bắt đầu hoảng hốt .
Sùng Hoa của mình từ khi nào mà hai mắt trở nên thanh minh linh động như thế rồi, ánh mắt đen lay láy, chỉ cần nhìn qua, dường như có thể cảm giác được, từ trong xuất ra một loại khí chất thanh tú.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua Bạch Tố Nương, đột nhiên có cảm giác bà đã già nua rất nhiều, gương mặt ôn nhu uyển chuyển nay đã nhìn ra dấu vết già đi theo năm tháng.
Suối tóc đen nhánh năm nào nay đã lốm đốm điểm bạc.
"Nương"
Tiếng gọi yếu đuối khàn khàn từ trong cổ Âu Dương Sùng Hoa phát ra
Bạch Tố Nương lập tức đứng lặng, miệng lắp ba lắp bắp , không biết phải nói gì đây, làm sao có thể diễn tả được hết nỗi kinh ngạc này.
"Nương."
Lúc này đây lại được nghe đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, Bạch Tố Nương cuối cùng cũng đè nén không được cảm xúc quá ư kích động, vọt lên trước ôm trọn lấy Âu Dương Sùng Hoa