"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."
Bên tai không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia.
Ngữ điệu nhàn nhạt, lại lộ ra nét đe dọa sắc bén làm cho người ta không cách nào thoát khỏi, Âu Dương Sùng Hoa không cách nào giải thích. . . . . .
"Âu Dương trung tướng, con cảm thấy thế nào? Có khỏe không?" Giáo sư Hà Điền nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi dậy.
Âu Dương Sùng Hoa khi nhìn rõ Giáo sư Hà Điền đang ở trước mắ liền ngồi phắt dậy từ trên đất.
Nàng lại đã trở lại?
Giáo sư Hà Điền nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang có bộ dạng mờ mịt, có chút quan tâm hỏi: "Âu Dương, con không sao chứ?"
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, nàng thật sự không biết, bản thân mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Xuyên qua, trở thành Âu Dương Sùng Hoa, tính mạng của nàng dường như đã thoát ra khỏi quy luật bình thường rồi.
Hoàn toàn làm cho nàng không tìm thấy đầu mối.
"Giáo sư, con lần này lại ngủ bao lâu?" Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.
Giáo sư Hà Điền chỉ vào đồng hồ tay của mình, nói: "Đại khái là ngủ mê nửa giờ."
Nửa giờ, nửa tháng thời gian.
"Âu Dương, con thật sự không có chuyện gì sao?" Giáo sư Hà Điền vẫn là có chút không yên lòng hỏi Âu Dương Sùng Hoa.
"Con không sao, giáo sư, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi."
Âu Dương Sùng Hoa từ trên mặt đất đứng dậy lại thấy hai chân đau đau, khi nàng cúi đầu thì thấy máu đang từ trên đầu gối mình nhỏ xuống.
"Đây là"
Theo bản năng Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, vuốt lên trán mình,.
"Âu Dương, trán của con"
Giáo sư Hà Điền lúc này cũng đã nhìn thấy trán Âu Dương Sùng Hoa có vết máu đỏ thẫm.
"Cái gương, có gương không?"
Âu Dương Sùng Hoa đảo mắt khắp nơi tìm gương, nàng muốn xem trán của mình, có phải là có ấn ký màu hoa đào kia không.
Âu Dương Sùng Hoa mạnh mẽ lao tới làm cho Giáo sư Hà Điền càng thêm kinh ngạc, đồng thời ông lên tiếng nhắc nhở: "Dùng gương phía sau xe."
Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy Giáo sư Hà Điền nhắc nhở, nhìn về phía xe hơi đang ở một bên.
Cả người nàng cơ hồ là lao qua, ghé mặt, nhìn mặt mình qua gương.
Khi thấy ấn ký đỏ tươi hình cánh hoa trên trán thì Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.
Vì sao, vì sao vết máu của Mặc Âm Trần lại xuất hiện trên trán nàng?
Nàng xoay mạnh người, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.
Giáo sư đây, như vậy nàng hẳn là đã trở lại.
Như vậy, vết máu này làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Trong lúc mơ màng rơi vào giấc ngủ, nàng vẫn nghe được câu nói kia, nhưng nó có ý gì?.
"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."
Mặc Âm Trần!
Trừ hắn ra không ai có thể cho nàng đáp án.
Nhất định phải trở về đó! ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT