Âu Dương Sùng Hoa hiện tại đang suy nghĩ về bóng dáng màu lục đột nhiên biến mất kia, tựa hồ từ khi nàng vào Cẩn vương phủ, sẽ thường xuyên xuất hiện trước mắt nàng.
Chỉ là, lại sẽ rất nhanh biến mất.
Người nọ rốt cuộc là ai?
"Ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?" Âu Dương Sùng Hoa lâu bất hồi ứng, làm Mặc Âm Trần có chút tò mò tiến lên, dõi theo hướng nhìn khi nãy của nàng, "Có cái gì khiến cho ngươi lưu luyến như vậy?"
"Vào thôi." Âu Dương Sùng Hoa thu lại ánh mắt, đi qua Mặc Âm Trần, bước vào phòng.
Mặc Âm Trần nhún nhún vai, cũng không để bụng, theo theo Âu Dương Sùng Hoa đi vào.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua bài trí trong phòng, nơi này là...
"Đừng căng thẳng, đây phòng ngủ của ta." Mặc Âm Trần cười nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, tự động bỏ qua nét trong sạch trên khuôn mặt nàng.
"Ngươi dẫn ta tới đây, rốt cuộc là muốn cho ta xem cái gì?"
Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn qua Mặc Âm Trần.
"...." Mặc Âm Trần tiến lên, dắt tay Âu Dương Sùng Hoa, hướng phía phòng trong.
Âu Dương Sùng Hoa đối với loại hành động này của Mặc Âm Trần, đã không có dư thừa hơi sức đi so đo.
Mặc Âm Trần quay đầu lại, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa không hất tay cũng không đánh hắn, cười nói: "Nếu ngươi lúc nào cũng ngoan thế này thì thật tốt."
Âu Dương Sùng Hoa sắc mặt trầm xuống, dùng sức giật ra khỏi tay Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần thật dài thở dài một tiếng, nhưng cũng không ép nàng nữa, mà là chỉ vào gương đồng lớn đang ở bên giường, nói: "Ngươi đứng trước cái này."
Âu Dương Sùng Hoa tuy cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Mặc Âm Trần..., đứng ở trước gương đồng
Trong nháy mắt khi nàng đứng trước gương đồng, nàng rõ ràng thấy gương đồng sáng lên.
Không, cũng không phải gương đồng sáng lên, mà là nàng sáng lên!
Ánh sáng chính là từ trên trán nàng phát ra!
Âu Dương sùng hoa đưa mắt, đáy mắt nàng xẹt qua vẻ ngạc nhiên, nàng đầy bụng nghi hoặc nhìn Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần đi đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, nâng tay lên vén sợi tóc rủ xuống trước trán, vốn là ánh sáng nhàn nhạt, trong nháy mắt bỗng trở nên chói lòa.
"Đây là cái gì?"
Âu Dương Sùng Hoa đưa tay lên sờ trán mình, ấn ký màu đỏ như cánh hoa anh đào, rốt cuộc đây là chuyện gì?
"Đây là vết máu. Cũng chính là biểu hiện khế ước giữa chúng ta."
Mặc Âm Trần cắn ngón tay mình, đem máu nhỏ lên ấn ký kia.
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trán đột nhiên trở nên nóng bỏng, trong thân thể tựa hồ có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, vô số hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu nàng.
Hình ảnh mông lung, làm cho nàng không cách nào nắm giữ được, thế nhưng lại có cảm giác hết sức quen thuộc.
Thậm chí làm cho nàng có cảm giác hoài niệm.
Ngón tay Mặc Âm Trần, theo ấn ký di chuyển xuống khuôn mặt trắng nõn của Âu Dương Sùng Hoa.
"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."
Lời nói nhàn nhạt, Âu Dương Sùng Hoa trước khi ngủ say, cũng vẫn nghe được.