"Vậy sao. . . . . ."
"Cẩm Nguyệt. . . . . ."
Âu Dương Cẩm Nguyệt mạnh mẽ gượng lên nụ cười, dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, nói: "Không có việc gì, nô tì nên đã sớm biết, nô tì có thể được hoàng thượng sủng hạnh, nhưng mà cũng chỉ là vì nàng, cho nên. . . . . . Nô tì đã sớm nên hiểu rõ. Đáng tiếc, nô tì tỉnh ngộ quá muộn, khó trách sẽ lâm vào tình cảnh như thế. Không trách người được, chỉ có thể trách số mạng nô tì không tốt. Không cách nào có được yêu thương của hoàng thượng."
"Cẩm Nguyệt."
Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, hắn đầy bụng hồ nghi.
"Hoàng thượng, nô tì muốn về nhà, mặc dù Âu Dương phủ hiện tại không còn, nhưng nô tì vẫn muốn được về nhà."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đã sớm không còn là một người phi dương bạt hỗ của năm đó, là đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng. (phi dương bạt hỗ = ngang ngược, muốn gì làm đó)
Thời điểm Âu Dương phủ bị hủy đi, nàng hẳn nên hiểu rõ.
Lòng hoàng thượng căn bản không có nàng, chỉ cần là nữ nhân kia.
Đừng nói một cái Âu Dương phủ nho nhỏ, ngay cả vương triều Lung Nguyệt, cũng không thành vấn đề đi.
Mộng, quả thật nên tỉnh.
Mà nơi bản thân có thể trở về, chắc chắn vẫn là Âu Dương phủ đã quen thuộc từ nhỏ. . . . . .
"Trẫm chuẩn ngươi trở về, hơn nữa sẽ cho người xây dựng lại Âu Dương phủ, ngày sau có gì cần, thì ngươi hãy tự mình nói với Trường An."
Mặc Ngạo Đình cũng không có suy nghĩ nhiều, mà không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Nô tì khấu tạ hoàng thượng, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng khom người, hướng Mặc Ngạo Đình quỳ lạy.
Mặc Ngạo Đình tiến lên, kịp thời đỡ lấy Âu Dương Cẩm Nguyệt đang quỳ xuống, "Cẩm Nguyệt, những thứ này thì miễn đi. Trẫm còn có việc phải xử lý."
"Dạ, hoàng thượng công vụ bề bộn, nô tì thật không nên đến đây."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng lên, cúi đầu xuống, đáp lời.
"Cũng không có gì, chỉ là hôm nay trẫm phải gặp Đức Thanh công chúa và Cửu đệ."
Mặc Ngạo Đình nhẹ lắc đầu.
"Vậy nô tì cung tiễn hoàng thượng. . . . . ."
Âu Dương Cẩm Nguyệt nói xong, đột nhiên ngã nhào vào trong ngực Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình mắt đen bỗng nhiên chợt lóe, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ để tùy ý Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa tay ôm lấy hắn, "Cẩm Nguyệt, nếu ngươi. . . . . ."
"Hoàng thượng, nếu như khi đó, ngươi gặp gỡ thật sự là nô tì, có phải người bây giờ được hoàng thượng yêu thích chính là nô tì hay không? Nếu như, lần đó nô tì không để cho Sùng Hoa thay thế nô tì khảy đàn, có phải hôm nay cũng sẽ không có cục diện thế này hay không?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt không dám ngẩng đầu, nàng sợ nhìn thấy vẻ mặt bản thân không muốn thấy.
Nàng chỉ có thể cúi đầu, để ình gắt gao rúc vào trong ngực của Mặc Ngạo Đình.
Chỉ là, một cái hy vọng có lẽ xa vời. . . . . .
"Kể từ khi nô tì chào đời đến nay, chính là hòn ngọc quý trên tay của phụ mẫu, chưa bao giờ biết, thiên hạ ngày nay vẫn còn có cái mình không chiếm được. Âu Dương Sùng Hoa tuy rằng là muội muội nô tì, nhưng nàng từ nhỏ chỉ là một đứa ngốc, nô tì chưa bao giờ đem nàng để ở trong lòng. . . . . . Nhưng bây giờ, nô tì lại thua bởi nàng, thua bởi một đứa ngốc mà từ nhỏ mình khinh thường. Đây là trừng phạt ông trời đối với nô tì, trừng phạt nô tì trước kia đã không biết những thứ này."
Vì sao bản thân tỉnh ngộ muộn như thế, nếu như bản thân có thể sớm hiểu rõ một chút.
Nếu như có thể. . . . . .
"Cẩm Nguyệt. . . . . ."
Mặc Ngạo Đình nhìn người trong ngực khóc lóc kể lể Âu Dương Sùng Hoa, tay nhè nhẹ vuốt ve phía sau lưng.
Nếu như tất cả có thể bắt đầu lại, hắn sao có thể thống khổ như vậy?
Âu Dương Cẩm Nguyệt khóc đến mệt, nàng từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm khôi phục phần bình tĩnh, nàng nói: "Hoàng thượng, có thể hôn ta một lần sau cùng không?"
Trên mặt hắn vẫn là im lặng, chỉ là yên tĩnh trên mặt kia lại nhiều hơn một phần là không muốn.
Hai tay của nàng vững vàng vòng chắc thân thể Mặc Ngạo Đình, đem bản thân dán sát vào hắn thật chặt, sau đó ngẩng đầu, kiễng mũi chân nhón lên.
Mặc Ngạo Đình cúi đầu xuống, nhưng vẫn chưa có tiếp nhận một cái hôn này của Âu Dương Cẩm Nguyệt, hắn đẩy nàng ra. . . . . .
"Trẫm không muốn để Sùng Hoa hiểu lầm cái gì."
Mặc Ngạo Đình nói xong, từ trong người Âu Dương Cẩm Nguyệt tránh ra, cũng không quay đầu lại rời đi. . . . . .
Thân thể Âu Dương Cẩm Nguyệt chậm rãi té trên mặt đất, nhìn bóng dáng rời đi cũng không lại, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt. . . . . . (tội Nguyệt tỷ gê..si tình quá nên phải thế)
Từ khóe miệng của nàng chảy xuống một chút ánh đỏ, sắc mặt của nàng vốn hồng hào bây giờ chuyển qua tái nhợt, hai mắt ở trong hốc mắt lại càng rơi vào thâm sâu, đã đến giờ rồi.
Nàng biết bản thân chẳng qua cũng chỉ là người thay thế, người thay thế khôi hài.
Khi chính chủ trở lại, thì nàng cũng sẽ bị vứt bỏ.
Những năm gần đây, mặc dù nàng là hoàng hậu, nhưng sống trong lo âu thấp thỏm, cho nên mới phải đi tin tưởng Mạc Phi Lê, giống như bị nam nhân đó mê hoặc.
Trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Âu Dương Sùng Hoa, thậm chí đem sự tình của Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Ngạo Đình, tiết lộ cho Mặc Âm Trần. . . . . .
Nàng biết bản thân chính là từ ghen sinh hận.
Vậy mà, cuối cùng, bản thân vẫn là bị vứt bỏ đi.
Nàng không còn là cái gì hoàng hậu, thậm chí ngay cả cung nữ nàng cũng không bằng.
Hiện tại nàng có lựa chọn sao?
Lựa chọn rời đi, hay là chết đi?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau nửa canh giờ
Trước cửa Âu Dương phủ đã bị phá hủy, xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa dừng sát ở trước cửa đổ nát. . . . . .
Từ bên trong xe ngựa một người chầm chậm đi xuống, nàng giương mắt, nhìn Âu Dương phủ đã sớm hoàn toàn thay đổi . . . . . .
Nhưng trên môi từ từ gợi lên nụ cười nhàn nhạt, tỏa sáng ở trên mặt của nàng.
Trở lại, nàng rốt cuộc đã trở lại.
Âu Dương Cẩm Nguyệt để cho người kéo xe ngựa rời đi, còn bản thân thì đi vào bên trong cánh cửa đỏ thẳm đang lung lay dao động. . . . . .