Trong mắt càng nổi lên vui sướng không che giấu được.
Hắn lung lay thoáng động đi tới, ngồi xổm người xuống, duỗi tay về phía người nọ: "Trẫm biết ngay là ngươi trở lại, là ngươi đã trở lại. . . . . ."
Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng xoay người, một gương mặt khuynh thành tuyệt lệ, có nụ cười vô cùng rực rỡ.
"Đúng vậy a, ta đã trở về. . . . . ."
Hai tay Mặc Ngạo Đình run run, trong nháy mắt hắn đúng là không cách nào bước lên trước một bước.
Hắn đang sợ, sợ đây chỉ là hư ảo, là bản thân say rượu mà sinh ra ảo giác.
"Hoàng thượng, này. . . . . . Người?"
Trường An theo sát đi vào, khi hắn nhìn thấy người chân thành đứng lên từ trước gương đồng thì đôi con ngươi thiếu chút nữa không khéo từ trong hốc mắt vọt ra.
"Trường An công công, khỏe a."
Được chu sa tô điểm, khi cười nhiễm lên màu sắc ửng đỏ dụ dỗ mê hoặc.
Cho đến giờ phút này, Mặc Ngạo Đình cuối cùng đã tin tưởng, hóa ra. . . . . . Hóa ra là bản thân cũng không phải là đang say rượu, không phải là ảo giác của mình.
Sùng Hoa là thật đã trở lại.
Đã trở lại ——
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lẫm liệt, muốn khóc lại vừa vui mừng, hai con ngươi vây quanh ở giữa, hắn há có thể quên, chính là chỗ này đã làm cho hắn trọn đời không quên, luôn luôn tưởng nhớ đến nàng.
Chưa bao giờ một ngày nào quên được, Mặc Ngạo Đình run run vươn tay về phía trước: "Sùng Hoa, Sùng Hoa. . . . . . Thật sự là ngươi a!"
Say hay không say, hiển nhiên là người mà bản thân ngày đêm tưởng nhớ, Mặc Ngạo Đình bất chấp tất cả ôm lấy nàng.
"Sùng Hoa! Ngươi rốt cuộc đi nơi nào, đi nơi nào, để trẫm phải tìm, phải tìm ngươi. . . . . ."
Ánh mắt nhu hòa, so với băng còn lạnh hơn.
Ý cười tuy rằng hiện lên ở trên mặt, nhưng lại không cảm giác được một chút chân thật.
"Hoàng thượng, Sùng Hoa đến thực hiện cam kết mình đã hứa."
"Đúng vậy a, chuyện ngươi nói trẫm làm, trẫm cũng đã làm xong. Hiện tại Âm Trần đã sắp đi Ngô Hạo rồi, trẫm không có làm khó hắn, thậm chí cho hắn tốt nhất. Tất cả đều là vì ngươi." Mặc Ngạo Đình ôm người nọ nói xong, ý loạn tình mê thực khó khống chế, rốt cuộc thăm dò đi qua, muốn hôn lên môi nàng.
"Hoàng thượng, còn có một chuyện, ngươi vẫn chưa làm."
Tay chống đỡ ở trước ngực Mặc Ngạo Đình, ánh mắt nhàn nhạt không dấu vết xẹt qua trên khuôn mặt vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
"Chuyện gì? Chỉ cần ngươi chịu trở lại bên người trẫm, cái gì trẫm cũng đáp ứng ngươi. Trẫm tìm ngươi nửa năm, nửa năm qua này, ngươi một chút tin tức cũng không có. Đều nói ngươi chết, nhưng trẫm không tin."
"Hoàng thượng không phải cho ta làm hoàng hậu sao?"
Ý cười quanh quẩn trong mắt, hiện ra chính là nụ cười dần dần giương cao của nam nhân.
Mặc Ngạo Đình nhìn nàng cười, "Ngươi rốt cuộc bằng lòng đáp ứng trẫm sao? Ngươi rốt cuộc chịu làm hoàng hậu của trẫm sao?"
"Phải, ta muốn làm hoàng hậu, muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất Lung Nguyệt."
"Được, được, được!"
Mặc Ngạo Đình vui vẻ thân thể run rẩy đứng lên, hắn lần nữa nghiêng về phía trước.
Lại bị ngăn cảm.
"Hoàng thượng cần gì gấp gáp trong nhất thời, đợi ta trở thành hoàng hậu của ngươi, dĩ nhiên sẽ là của ngươi, đến lúc đó. . . . . ."
Lời nói mập mờ không rõ, ở dưới màn đêm này, lại càng lộ ra hấp dẫn khiến người mê muội.
Mặc Ngạo Đình đáp ứng, hắn hiện tại chỉ muốn nàng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cửu trọng cung khuyết, vinh hoa phú quý cũng chỉ là một hồi mộng mị có hoa không quả. (Cửu trọng cung khuyết câu này mình chưa tìm đc nghĩa, tìm đc sẽ bổ sung sau hoặc bạn nào bít xin chỉ giúp, mình vô vàn cảm ơn )
Đợi đến mộng tỉnh, mấy người cười thì có mấy người khóc.
Vui buồn hợp tan, ở chỗ này là nơi chân thật nhất để hình dung.
Mặc Ngạo Đình được Trường An hầu hạ thay xuống long bào. . . . . .
Một bóng dáng đúng lúc này chậm rãi bước vào, nàng một bước lại một bước, thong thả mà rườm rà. . . . . .
Tựa như trên hai chân trói chặt tảng đá nặng ngàn cân, mỗi một bước đi cũng sẽ làm hai đường mi thanh tú của nàng nhíu chặt lại.
Mặc Ngạo Đình xoay người, nhìn người tới, không khỏi nhíu nhíu mày, hắn hướng Trường An phất phất tay, nói: "Ngươi đi xuống trước đi."
Trường An đáp lời, từ từ lui ra, khóe mắt nhưng không khỏi cùng người tới liếc nhau một cái.
Trong lòng âm thầm thở dài, rồi lại bất lực chỉ có thể rời khỏi cung điện, mà còn khép lại cửa cung.
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lạnh nhạt, "Ngươi tới làm cái gì."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đi tới trước người của Mặc Ngạo Đình, giơ tay lên lướt nhẹ trên sợi tóc của hắn, trong mắt không che giấu chút nào chính là một phần ái mộ, nói: "Hoàng thượng, có phải rất mệt hay không."
Mặc Ngạo Đình run run ánh mắt, sắc mặt có mấy phần ấm lại, "Cẩm Nguyệt, những năm gần đây, trẫm biết nợ ngươi rất nhiều, mặc dù ngươi không thể trở thành hoàng hậu của trẫm, nhưng trẫm có thể cam đoan, sẽ không bao giờ bạc đãi ngươi."
Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt trắng bệch, mí mắt như muốn khép lại, chợt nhẹ lóe lên một cái, nói: "Nô tì biết, nô tì có thể có những lời này của hoàng thượng, là đủ rồi. Sau này nô tì không thể hầu hạ bên cạnh hoàng thượng nữa, vẫn xin hoàng thượng hãy bảo trọng long thể, người là hoàng đế của Lung Nguyệt."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa tay, kéo kéo cổ áo có chút nếp nhăn của Mặc Ngạo Đình, vuốt vạt áo bằng lại cho hắn.
Sóng mắt chân thành dừng lại ở trên khuôn mặt anh tuấn, khiến cho nàng tới bây giờ vẫn động lòng run sợ.
"Chỗ ở của ngươi, trẫm đã phân phó Trường An an bài cho ngươi."
Đầu ngón tay Mặc Ngạo Đình có chút lạnh lẽo, muốn đưa tay nhưng cuối cùng lại nhấc không lên.
"Dạ, nô tì đã biết." Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, rồi nói: "Hoàng thượng, trong những năm nay, người có một chút nào động lòng với nô tì không?"
Mặc Ngạo Đình nhìn gương mặt cùng Âu Dương Sùng Hoa giống hệt như nhau, nhất thời hoảng hốt, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết, "Không có."
Bờ môi Âu Dương Cẩm Nguyệt run rẩy, nước mắt trôi nổi nơi khóe mắt khi nghe được câu nói này, trong khoảnh khắc chảy xuống. . . . . .