Ở giữa hai hàng lông mày Mạc Phi Lê ẩn giấu ý cười, tay hắn nhẹ nhàng vén lên tóc trắng rủ xuống trên bả vai của mình . . . . . .
Mắt tím lúc sáng lúc tối, khóe miệng cong lên nhàn nhạt mà mỉm cười, chứa ở trên môi, nói: "Đã như vậy, hoàng hậu cũng không nên tới đây, không nên trở lại tìm Phi Lê."
"Mạc Phi Lê, Bổn cung tới đây tìm ngươi, cũng là bởi vì muốn để bản thân tin tưởng ngươi."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng thẳng lưng một cái, trong ánh mắt nàng biến mất vài phần sắc bén, sắc mặt cũng từ từ nhu hòa trở lại.
"Phi Lê, Bổn cung thật sự rất muốn tin tưởng ngươi, mà cũng một mực vẫn đang nỗ lực tin tưởng ngươi. Nếu không phải như vậy, ngươi cảm thấy Bổn cung ở trong một năm này, chống đỡ ngươi như thế sao?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt nói xong, từ trên ghế đứng lên, đi tới trước người của Mạc Phi Lê, nàng cúi đầu: "Phi lê a, bên cạnh Bổn cung quả thật có không ít nô tài, nhưng mà thật sự khiến cho Bổn cung tin tưởng, thật đúng là ít ỏi có thể đếm được.
Trong đó, Bổn cung rất muốn tin tưởng nhất một người, cũng chính là ngươi, nhưng ngươi cũng không thể khiến Bổn cung luôn là chờ đợi không có mục đích như vậy.
Ngươi cũng đã biết, hoàng thượng đã đem Cửu vương gia giam giữ ở trong hoàng cung. nguyên nhân bên trong, cho dù Bổn cung không nói, ngươi cũng có thể hiểu chứ?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt nói một hơi, lời nói nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn mơ hồ mang theo một phần lo lắng, cùng bất đắc dĩ.
"Hoàng hậu không phải chỉ là hướng đến Phi lê kể khổ đi?"
Mạc Phi Lê cười nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Nếu Phi lê cảm thấy Bổn cung là tới kể khổ với ngươi, Bổn cung cũng không phản bác. Bổn cung thật đã không cách nào chịu đựng đươc nữa. Bổn cung cũng là người, không thể nào vĩnh viễn chiều theo ý người khác. Đừng nói là đối với ngươi, cho dù là đối với hoàng thượng, Bổn cung cũng sẽ như thế."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đúng là không chút nào tránh hiềm nghi nói ra miệng.
"Hoàng hậu, hoàng thượng thật sự giam giữ Cửu vương gia ở hoàng cung?"
Tay Mạc Phi Lê vuốt ve ống tay áo, giương mắt, nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt. . . . . .
"Chuyện này chẳng lẽ ngươi thật một chút cũng không biết?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày, nghi ngờ nhìn Mạc Phi Lê.
Nàng không tin Mạc Phi Lê sẽ hoàn toàn không có được tin tức, chuyện Cửu vương gia Mặc Âm Trần bị Mặc Ngạo Đình giữ lại hoàng cung.
"Biết thì có thể thế nào, không biết thì lại có thể thế nào. Phi lê bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử."
Mạc Phi Lê trả lời lập lờ nước đôi, hoàn toàn không có cho Âu Dương Cẩm Nguyệt một câu trả lời chính đáng.
Ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt sa sầm xuống, nàng nhìn về phía ánh mắt của Mạc Phi Lê, trào lên mãnh liệt. . . . . .
"Phi lê, Bổn cung đã đến đây, sẽ tuyệt đối không cho phép mình tay không mà về."
Từng chữ cưỡng ép, không để cho Mạc Phi lê xem nhẹ uy nghiêm ở bên trong.
Mắt tím Mạc Phi Lê chuyển một cái động, ý cười nơi khóe miệng càng sâu: "Hoàng hậu tới, Phi lê cũng tuyệt không dám để cho hoàng hậu tay không mà về."
"Vậy ngươi có phải đã có chủ ý gì hay không?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe lời này của Mạc Phi Lê, sắc mặt vui mừng.
"Muốn nói cách cũng không phải là không có, hơn nữa cho dù lần này hoàng hậu không đến tìm Phi lê, Phi lê cũng rất nhanh sẽ đi tìm hoàng hậu."
Mạc Phi lê không nhanh không chậm nói xong, liền dời ánh mắt đi chỗ khác . . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt nheo lại hai mắt, từ từ giương lên: "Chẳng lẽ ý muốn nói, thời cơ đã thích hợp?"
"Thời cơ có phải thích hợp hay không, rất nhanh hoàng hậu sẽ biết. Chuyện trước mắt hoàng hậu cần làm, chính là vui vẻ ngồi tốt ngôi vị hoàng hậu của ngươi."
"Có ý tứ gì?"
Lời nói Mạc Phi Lê mang đến hi vọng cho Âu Dương Cẩm Nguyệt, nhưng lời nói mơ hồ không rõ như vậy, khiến Âu Dương Cẩm Nguyệt không hiểu.
"Ý tứ chính là hoàng hậu thật sự không nên rời khỏi hoàng cung, tìm đến Phi lê."
Mạc Phi Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng thanh tĩnh nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Ngươi chính là đang trách Bổn cung tìm người điều tra chuyện của ngươi?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút không nhịn được mà hỏi.
"Hoàng hậu vốn là không nên điều tra Phi lê, nhưng mà Phi lê lưu tâm cũng không hoàn toàn là điểm này. Phải nói, điều khiến Phi lê lưu tâm chính là, hoàng hậu biết rõ bây giờ là thời kỳ đặc biệt, vì sao còn phải mạo hiểm ra ngoài tìm Phi lê?"
Mạc Phi Lê vẫn là không nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt đang từ từ bốc cháy lên vài phần tức giận. . . . . .
"Bổn cung đã nói rồi, Bổn cung thật sự không có cách nào chờ đợi thêm nữa. Hoàng thượng cũng đã càng lúc càng không cách nào trở lại rồi. Lần này đem Cửu vương gia giam giữ ở hoàng cung, hoàng thượng hẳn là sẽ rất nhanh chính thức mang Âu Dương Sùng Hoa dẫn vào hoàng cung."
Âu Dương Cẩm Nguyệt sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Mặc Ngạo Đình, mỗi việc trong một năm qua này, so với bất luận kẻ nào nàng thật sự đều hiểu rõ, phần si mê Mặc Ngạo Đình đối với Âu Dương Sùng Hoa, quả thật đã đạt tới tình cảnh tẩu hỏa nhập ma.
"Hoàng hậu cảm thấy, ngươi bây giờ rời khỏi hoàng cung, thật sự là hành động sáng suốt?"
Mạc Phi Lê không nhịn được lại than nhẹ một tiếng.
"Hoàng thượng có lẽ đang chờ đợi một cơ hội có thể khiến cho hoàng hậu rời đi hoàng cung . . . . . ."
Ngón tay Mạc Phi lê gõ nhẹ dưới cằm, hai mắt ngắm nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía trước. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe lời Mạc Phi Lê nói, thẩn thể không khỏi run rẩy, nàng bước nhanh đi tới trước người của Mạc Phi Lê, hỏi: "Hoàng thượng thật sự có thể đối với ta như vậy?"
"Hoàng thượng vốn là đối với hoàng hậu không có chút nào tình cảm, tạm thời giữ lại được ngôi vị hoàng hậu này cũng chỉ là vì một nữ nhân khác. . . . . ."
"Đồ khốn kiếp, ngươi nô tài to gan!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt lớn tiếng quát bảo Mạc Phi Lê ngưng lại lời nói.
"Phải, Phi lê là một nô tài, chính bởi vì Phi lê là một nô tài, mới có thể đối với hoàng hậu nói thật ra một lần."
Mạc Phi Lê lại hoàn toàn không để ý tới gương mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt đang vặn vẹo.
"Mạc Phi Lê! !"
Âu Dương Cẩm Nguyệt mất khống chế cất cao giọng nói, nàng trợn mắt nhìn chằm chằm Mạc Phi Lê.
"Hoàng hậu, ngươi quá mức tự kiêu, cũng quá mức ích kỷ, thế giới của ngươi cũng chỉ có bản thân ngươi. Ngươi căn bản là không nên tới, Phi lê nói đến thế thôi, nếu ngươi không muốn mất đi ngôi vị hoàng hậu này, thì tốt nhất lập tức trở về cung, có lẽ còn kịp."
Mạc Phi Lê nói xong, Âu Dương Cẩm Nguyệt căm tức nhìn lại, từ từ đứng lên, dự định rời đi. . . . . .