Âu Dương Cẩm Nguyệt ở trong sảnh chờ đã lâu, lại không thấy Mạc Phi Lê tiến vào, gương mặt vốn bình tĩnh đã xuất hiện một tia lửa giận. . . . . .

Tỳ nữ tiến lên dâng trà, vì nước trà của Âu Dương Cẩm Nguyệt đã lạnh dần

"Đã xảy ra chuyện gì, Mạc Phi Lê tại sao còn chưa đến? Muốn bản. . . . . . Ta chờ lâu như vậy."

Đôi mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt lộ ra lửa giận ngút trời nhìn tỳ nữ, hỏi.

"Trần Yên cô nương đã đi thông báo cho Mạc hữu sứ rồi, rất nhanh sẽ đến đây."

Tỳ nữ đứng ở một bên, cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

"Hừ, Mạc Phi Lê thật là càng lúc càng lớn mật rồi."

Tay Âu Dương Cẩm Nguyệt nhè nhẹ nắm cánh cửa, xoay người, đi vào trong sảnh. . . . . .

"Đây là trà gì!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt đặt mạnh chén trà lên bàn, nàng giận đùng đùng hướng cửa đi tới.

"Đợi một chút?Rốt cuộc muốn bọn ta đợi bao lâu, được rồi, ta tự mình đi tìm hắn."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nói xong, chuẩn bị bước ra cửa chính. . . . . .

"Không được, ngươi không thể. . . . . ."

Tỳ nữ cả kinh vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng. . . . . .

Cùng lúc đó, Mạc Phi Lê chậm chạp không xuất hiện, đang lười biếng tựa vào cửa, hai mắt nửa nhắm, cúi đầu nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt. . . . . .

Âu Dương Cẩm Nguyệt đi tới cửa thì Mạc Phi Lê đột nhiên xuất hiện, nàng kinh ngạc, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần . . . . . .

Giờ phút này, mái tóc trắng của Mạc Phi Lê che ở trước người, trường bào lại rộng lùng thùng khoác lên trên người, đầu vai trắng như tuyết lộ bên ngoài, da thịt trắng trẻo, đôi mắt mê hoặc, giống như chỉ cần một cái liếc mắt là có thể đem ba hồn bảy vía của người ta câu đi.

Gương mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt nhiệt độ tăng cao, hai gò má trong nháy mắt đỏ bừng…

Đây không phải là lần đầu tiên thấy Mạc Phi Lê, nhưng vẫn vì ve ngoài phong nhã của Mạc Phi Lê mà rung động.

Tất cả lửa giận trong nháy mắt đã biến thành hư không.

Âu Dương Cẩm Nguyệt thu ánh mắt lại, nhíu mày nhìn về phía Mạc Phi Lê. . . . . .

"Hữu sứ, nô tài đã. . . . . ."

Tỳ nữ thấy Mạc Phi Lê đồng thời vội vàng đi tới trước người của hắn, quỳ xuống đất nói.

"Đi ra ngoài đi."

Mạc Phi Lê dịu dàng mỉm cười, kéo lại áo, vén lại tóc, liền đứng thẳng người, hướng tỳ nữ phất phất tay, đi tới gần Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Âu Dương Cẩm Nguyệt mặc dù vẫn có chút tức giận Mạc Phi Lê đến chậm, nhưng bây giờ cũng không thể nào chất vấn.

Chỉ chờ tỳ nữ kia rời đi. . . . . .

Ánh mắt từ từ thu hồi, dừng trú trên người của Mạc Phi Lê.

"Ngươi còn biết tới gặp Bổn cung sao?"

Mạc Phi Lê nhếch môi, hành lễ với Âu Dương Cẩm Nguyệt nói: "Mạc Phi Lê thỉnh an hoàng hậu, không biết hoàng hậu đại giá quang lâm, Mạc Phi Lê chậm trễ tiếp đón."

"Hừ, ngươi cũng biết sợ sao?"

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt thoáng có chuyển biến tốt, nàng nhíu mày dò xét Mạc Phi Lê.

"Mạc Phi Lê không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ hoàng hậu cô đơn a."

Mạc Phi Lê cười như không cười đáp trả Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Được, như ngươi nói, còn không mau ngồi xuống."

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe Mạc Phi Lê nói liền khôi phục như trước.

"Hoàng hậu, Mạc Phi Lê rất bất ngờ, hoàng hậu làm sao biết Mạc Phi Lê ở Mãn Nguyệt lâu?"

Mạc Phi Lê theo ý của Âu Dương Cẩm Nguyệt, ngồi bên cạnh nàng.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nâng chén kia trà vừa rồi, khẽ nhấp một hớp.

Nàng nhướng hàng lông mày, ánh mắt từ từ lướt qua Mạc Phi Lê, nói: "Bổn cung tự nhiên có biện pháp biết, Mạc Phi Lê cho rằng Bổn cung chỉ có một mình người bên người ta sao?"

Mạc Phi Lê che miệng cười nhẹ: "Mạc Phi Lê đối với hoàng hậu mà nói, cũng chỉ nô tài có thể lợi dụng thôi. Hoàng hậu là thân phận cao quý, bên cạnh sao lại chỉ có một nô tài là Mạc Phi Lê."

"Ngươi biết là tốt rồi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười mỉm, tròng mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào Mạc Phi Lê.

"Xem ra hoàng hậu không để ý ước định với Mạc Phi Lê."

Thanh âm Mạc Phi Lê không mang theo chút tình cảm, đôi mắt lạnh lùng, thẳng tắp nhìn ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Mạc Phi Lê, trong phút chốc tâm tình đã dần dần ổn định lại.

Nàng ung dung tao nhã mà thoát tục, cùng với nàng lửa giận ngập trời vừa rồi, hoàn toàn là hai người khác nhau.

"Bổn cung và ngươi đã ước định, Bổn cung vẫn nhớ. Nhưng một năm qua, mọi chuyện Bổn cung đều nhân nhượng ngươi, nhưng ngươi thì sao? Những lời ngươi nói với Bổn cung có câu nào là thật. Ngươi quá mức thần bí, Bổn cung thật sự là không thế kiên nhẫn."

"Thì ra là hoàng hậu hoài nghi Mạc Phi Lê rồi."

Mạc Phi Lê nhẹ nhàng thở dài.

"Chẳng lẽ Bổn cung không nên hoài nghi ngươi sao? Một năm qua, ngươi cũng không chịu nói thân phận thật của ngươi cho Bổn cung. Bổn cung mỗi ngày sợ hãi bất an, lại phải suy đoán, như vậy quá mệt mỏi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt dường như hoàn toàn không có một chút sợ hãi, hiện tại nàng trấn định đủ để cho nàng ung dung ứng phó mỗi một câu với Mạc Phi Lê.

Tử nhãn của Mạc Phi Lê khẽ động, cười nói: "Về điểm này Mạc Phi Lê cũng đã nói qua với hoàng hậu, khi thời cơ chưa chín muồi, sẽ không nói ra thân phận của mình cho hoàng hậu biết. Mà hoàng hậu cũng đáp ứng với Mạc Phi Lê, tuyệt không cho người dò xét thân phận của Mạc Phi Lê."

"Ta chỉ là muốn an lòng, muốn biết rốt cuộc vì lí do gì mà ngươi vì Bổn cung dốc sức, chẳng lẽ điều này cũng sai sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt cắn môi, nàng không cảm giác mình làm sai chỗ nào.

Nếu là có, cũng hoàn toàn là miễn cưỡng.

Đuôi lông mày của Mạc Phi Lê như ẩn nụ cười, tay của hắn nhẹ nhàng hất mái tóc trắng đang rũ xuống bờ vai. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play