Màn mưa triền miên rơi vào trong mắt, thấm ướt hết khóm hoa. . . . . .
Sấm sét từ phía chân trời bất chợt nổi lên, âm thanh ầm ầm bùng nổ, tia chớp xé rách bầu trời tối đen như mực.
Bầu trời như bị thủng một góc, mưa to tầm tã trút xuống , rả rích ồn ào nện vào bên cửa sổ. . . . . .
Tay run run đưa ra phía trước vén lên tóc của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Vạt áo phía trước, cảnh vật đập vào mắt khiến ắt hắn trượt ra chất lỏng nóng bỏng ẩm ướt. . . . . .
Anh Hoa huyết ấn trên trán lại bắt đầu chảy máu, mà lần này chảy xuống cũng không phải là máu đỏ tươi, mà là máu đen như mực.
Tay hắn ôm thật chặt lấy người trong ngực.
"Ta đã sắp chết rồi sao. . . . . ." Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa trống rỗng giãy giụa, tầm nhìn của nàng cũng mờ nhạt, thấy không rõ người đang ở trước mặt là ai. . . . . .
Chỉ thấy quen thuộc, quen thuộc phần mùi vị này.
Đầu tóc rối bời che khuất tầm nhìn mong ngóng của nàng, môi khô khốc giật giật, phát ra một tiếng "Hà hà" khàn khàn, từ đầu đến cuối cũng không có kêu lên tiếng.
"Sùng Hoa. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn, âm thanh như chẻ tre, từ trong cổ họng nặn ra.
Gió lay động làm cho dây đàn run run, ngoài trời mưa vẫn rơi xuống, nhánh cây khô bị phá hoại tiêu điều nương vào trong gió.
Người nọ giẫy giụa từ trên mặt đất bò dậy, lại bị té ngã, rồi lại bò lên, lại tiếp tục bị té ngã… . . . . .
"Là ta sai lầm rồi sao. . . . . . Là ta sai lầm rồi."
Cúi đầu xuống thật thấp, cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy lông mi thật dài thấp thoáng ẩn hiện bóng râm chiếu xuống ở trên da thịt tái nhợt.
Mí mắt nhắm chặt, lúc nghe được tiếng thì thầm, nhẹ nhàng mà phát ra run run, chậm rãi mở ra. . . . . .
Lại từ từ khép lại.
Ngay lúc này, đã thấy được rõ ràng bộ dáng của đối phương.
Không quên được, cũng không thể quên.
Đầu đau như kim châm, tâm tổn thương lại một lần nữa bị xé rách, những hình ảnh mông lung, cũng không còn mông lung nữa.
"Không nên xuất hiện. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Hơi thở như treo lơ lửng trên không, Âu Dương Sùng Hoa mệt mỏi nhép nhép làn môi.
Tất cả vào một năm trước đều đã rõ ràng trở lại trong đầu. . . . . .
Không, thật ra thì bản thân từ lâu cũng đã trở thành nàng ——
Là một Âu Dương Sùng Hoa mười hai tuổi đã chết đi.
Một chữ hận, khiến ọi thứ đều trở nên vặn vẹo.
Muốn đoạt lại thứ mất đi, kết quả là bản thân thứ gì cũng không có được.
Việc gì phải trở lại một lần nữa?
"Sùng Hoa, có phải ngươi nhớ lại hay không? Ngươi đã nhớ ta là. . . . . ."
Thanh âm đột nhiên nâng cao, lời nói và vẻ mặt của Âu Dương Sùng Hoa, làm hắn sinh ra một phần sợ hãi cùng bất an.
"Ngươi là? . . . . . . Người nào. . . . . ." Hai mắt trống rỗng, hơi hướng lên trên, rét lạnh như băng: "Vì sao không hề che giấu nữa, vì sao không hề giả bộ nữa? . . . . . . Ngươi là ai? . . . . . . Mạc Phi Lê. . . . . . Mặc Âm Trần? . . . . . ."
"Ta. . . . . ."
Tim Mạc Phi Lê như bị hung hăng đâm mạnh một cái, rốt cuộc nhịn không được nữa, giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực mình.
Âu Dương Sùng Hoa tựa vào trong ngực của hắn, không nói một lời, tóc dài từ trên vai trượt xuống, phủ nhẹ trên mặt đất. . . . . .
"Sùng Hoa. . . . . ." Tiếng gọi của Mạc Phi Lê thật rất thấp, hình như ngay cả hắn cũng không nghe được: "Sùng Hoa. . . . . ."
Tay giơ lên, có chút cứng đờ đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa.
Thân mình Âu Dương Sùng Hoa chuyển động, như muốn xê dịch ra phía trước.
Mạc Phi Lê cũng không cho nàng rời đi, ôm thật chặt lấy nàng: "Sùng Hoa, ngươi hận ta sao? Ngươi nên phải hận ta. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa nắm tay Mạc Phi Lê rất chặt, dùng hết sức lực mà nắm, đứt quãng nói, từ mềm mại đến lộ ra châm chọc: "Hận ngươi hận ngươi. . . . . . Không được a.... . . . . . Ta không thể hận ngươi, không hận mới có thể lãng quên. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Vậy thì hãy tiếp tục hận ta. . . . . ." Lẩm bẩm lên tiếng, khóe môi chạm đến cổ Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ nhàng mà hôn, đúng là như một đóa hoa sen, trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ.
Mạc Phi Lê cảm thấy cổ họng khô hốc, nói được ra lời nhưng cũng là khàn giọng: "Ta chỉ muốn ngươi hận ta. . . . . . Như vậy ngươi mới có thể nhớ kỹ ta. . . . . ."
Rủ mắt xuống, một tia sáng lạnh lẽo rất nhỏ xẹt qua đáy mắt của Âu Dương Sùng Hoa, bao phủ gợn sóng sâu xa ở phía dưới: "Tội gì phải vậy. . . . . . Vì sao phải để ta nhìn thấy ngươi. . . . . . Ngươi cứ tiếp tục làm chuyện ngươi nên làm, và ta cũng sẽ tiếp tục làm chuyện mà ta phải làm, ngươi cùng ta, không nên gặp mặt như vậy."
Hô hấp đột nhiên dồn dập, cũng có vài phần vỡ nát: "Thật ra thì, ta lại hy vọng ngươi có thể là Mạc Phi Lê, như vậy ta mới cảm thấy được bản thân còn sống."
Mạc Phi Lê ngơ ngẩn, tự suy xét xong từ từ biến sắc, có chút oán hận, chát chát mà nói: "Mặc kệ là đúng hay sai, là hận hay oán, ta đều cam tâm tình nguyện, chỉ cần ngươi nhớ được ta. . . . . ."
Ánh mắt xinh đẹp liếc qua, bị hai mắt nhìn chăm chú như vậy, khiến cho lòng người đều phải run rẩy đau: "Tất cả đều muộn. . . . . ."
Làn môi Mạc Phi Lê lật lên, vội đóng lại lời muốn nói xuống, hung hăng mà cắn, cắn đến rướm máu.
"Ta chỉ muốn ngươi. . . . . . Vì ngươi, ta có thể vứt bỏ tất cả. . . . . . Thật. . . . . ."
Dây dưa ở cùng nhau, ôm ấp hôn nàng, thân thể nóng đến có thể thiêu đốt thành tro bụi.
Lá cây xào xạc, tiếng mưa rơi chạng vạng tối. . . . . .
Xa xa có một người, tay gắt gao nắm chặt. . . . . .
Sắc mặt tái nhợt ngắm nhìn thiên hạ ôm nhau trong mưa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sao có thể tin tưởng.
Lòng còn sót lại một chút hi vọng cũng trở thành hạt bụi rơi vào trong mưa. . . . . .
"Vương gia, mưa lớn rồi, nên trở về thôi . . . . . Đó là. . . . . ."
Tiểu Lục tử cầm dù che mưa, từ trong rừng tìm đến, Vương gia nói là đi một chút giải sầu khuây khỏa.
Cũng nửa canh giờ trôi qua, hắn có chút lo lắng, liền tìm đến đây.
Nhưng không nghĩ đến lại tìm thấy Vương gia, đồng thời cũng để cho hắn thấy được một màn khác. . . . . .
Hai người cách đó không xa——