Tiếng mưa rơi đều đều.
Trời cao như rơi lệ dường như không muốn ngừng . . . . .
Tiểu Lục Tử đứng ở bên đường, tiếng “tất bóc” của ngọn đuốc cứ vang lên, ánh lửa chiếu lên mặt người, gió thổi.
"Vương gia, không chừng có sự hiểu lầm, tiểu thư Sùng Hoa không giống loại người vô tình, tình cảm của Vương gia và nàng mấy năm qua, nô tài thấy không phải là giả. Có lẽ có chuyện gì khó xử chăng?"
Tiểu Lục Tử cũng đã biết chút ít, người khác có lẽ sẽ cho là tiểu thư Sùng Hoa thay lòng.
Nhưng người ngày đêm làm bạn bên cạnh vương gia là hắn, có thể thấy rõ chân chân thật thật.
Tình cảm này làm sao có thể là giả được?
Tiểu Lục Tử không phải người mù, hắn nhìn ra được, hiện tại chủ tử lạnh lùng cũng chỉ tự làm khổ bản thân.
Thanh âm Mặc Âm Trần khàn khàn mà khô khốc.
"Cho dù có bất kỳ việc khó khăn gì, nàng đều nói với ta, Sùng Hoa đã thay đổi, nàng đã không còn như lúc trước, bây giờ trong mắt của nàng trừ quyền thế ra, còn có cái gì nữa?"
"Vương gia đã suy nghĩ như vậy, vì sao ngài còn hành hạ mình như vậy?"
Bị đả kích nặng đến nỗi dường như không chợp mắt cũng không nói đi, mà bản thân không ăn cơm lại ở trong phòng u tối chờ mong một ngày một đêm.
"Ta đang suy nghĩ, tại sao nàng như thế, rốt cuộc là cái gì khiến cho nàng thay đổi. Là bởi vì ta rời đi, hay bởi vì quyền lợi cao cao tại thượng kia hấp dẫn nàng. . . . . ."
Mặc Âm Trần như có điều suy nghĩ.
". . . . . . Vương gia, con người đều có dục vọng, muốn tránh khỏi nói dễ vậy sao, nô tài không hiểu, nhưng cũng biết, quyền thế đối với con người mà nói thật không có cách nào kháng cự sự hấp dẫn.”
Tiểu Lục Tử đùa đống lửa, nói lên ý nghĩ của mình.
"Vậy sao. . . . . . Quyền thế thật quan trọng như thế, quan trọng khiến người ta có thể vứt bỏ tất cả? . . . . . ."
Mặc Âm Trần than thở.
"Vương gia. . . . . ."
Tiểu Lục Tử nhìn Mặc Âm Trần, hắn không biết có thể nói cái gì nữa.
Vốn trời mưa có chút lạnh, Vương gia vẫn cứ khư khư cố chấp ngồi ở chỗ này.
Tiểu Lục Tử không hỏi, cũng biết vì sao. . . . . .
Chính ở chỗ này, Vương gia cùng tiểu thư Sùng Hoa, tất cả tất cả đều bắt đầu từ nơi này.
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, nhìn giọt mưa rơi xuống. . . . . .
Từng cảnh từng cảnh, giống như xảy ra ngày hôm qua, cảnh sắc vẫn như cũ, chỉ có người không còn . . . . .
Không muốn suy nghĩ, rồi lại khống chế không được suy nghĩ của mình.
"Haizz."
Mặc Âm Trần thở dài một tiếng.
Đúng lúc phía chân trời có tia chớp, khiến Tiểu Lục Tử tinh thấy rõ mặt của chủ tử.
Chỉ thấy cặp đen loé ra tia sáng ma mị, lòng hoảng sợ, ánh mắt này hắn đã từng thấy qua, đó là ở khi nào?
Nhớ không ra, nhưng trong lòng kinh hãi là sự thật.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc đi bao lâu rồi. . . . . .
Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, đầu có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.
Cảm giác vô lực, khiến nàng không thể tiếp tục gắng gượng mà ngã xuống bùn lầy.
Mặt dán sát vào vũng bùn, đôi môi bị rách hàm răng run lập cập, cuối cùng khóc thút thít, nàng cố gắng ngăn tiếng khóc. . . . . .
Sẽ không có người nào để ý nàng, sẽ không ai quan tâm nàng, cho tới bây giờ cũng không biết cảm giác ấm áp như thế nào.
Những năm gần đây, vẫn luôn là như thế. . . . . .
Nhưng, hiện tại tại sao nàng luôn khát vọng có người cho nàng cảm giác ấm áp?
Phải rồi, bởi vì lòng của nàng đã không thuộc về nàng, hay bởi vì người nam nhân kia?
"Tại sao là ngươi. . . . . . Tại sao ngươi phải xuất hiện trước mặt của ta. . . . . . Tại sao. . . . . ."
Mưa gió rơi trong đêm , làm lòng người run rẩy.
Ông trời buồn bã mà khóc thương. . . . . .
Trong bóng tối mông lung, có người nắm tay của nàng, dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức mà không thể tin được.
Âu Dương Sùng Hoa mềm nhũn, gương mặt nhợt nhạt, lông mày thanh tú nhíu lại, mang theo một chút u buồn, một chút cô đơn. . . . . .
Tay người kia tay tựa hồ run lên hạ xuống, phát ra một tiếng rên rỉ, đó là một tiếng đè nén mà không đè nén được sự thống khổ.
Chợt ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, cánh tay cứng rắn vòng qua bả vai của nàng, hông của nàng, đem cả người nàng ôm vào trong ngực, cả người nóng như lửa thiêu, đến ngay cả mưa cũng muốn thiêu thành tro.
Bàn tay Âu Dương Sùng Hoa sờ soạng. . . . . .
Vòng ôm ấm áp, trong ban đêm vắng lặng, nghe âm thanh nhịp tim của người đó, từng nhịp từng nhịp đập ở bên tai.
Mười ngón tay đan vào nhau, dùng sức nắm, mười đầu ngón tay đều muốn đứt rời.
Hô hấp dồn dập , vết thương ở ngực rách ra, máu chảy đầm đìa.
"Âm Trần, Âm Trần. . . . . ." Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ mà kêu, "Là ngươi sao? Đúng không?"
Người kia phát ra một tiếng như gào to, đột nhiên nảy lên, nhưng vẫn như cũ ôm Âu Dương Sùng Hoa, ôm thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay, nàng sẽ biến mất, biến mất khỏi thế gian này.
Ngón tay lướt qua gò má của nàng, ở trong gió lạnh dần dần vang lên, "Sùng Hoa. . . . . ."
"Không phải. . . . . . Không phải. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa chợt giằng co, cố gắng đẩy ra ngơ ngẩn thở dài như một giấc mộng.
Mưa rơi xuống, màn mưa trắng xoá che lấy tầm nhìn, không phân rõ ai là ai, chỉ thấy một mái tóc đen rủ xuống trên mặt đất, giương nhẹ. . . . . .