Hắn thật sự yêu Âu Dương Sùng Hoa như vậy sao?
Xem như nàng đã nói hết sức rõ ràng, nhưng hắn vẫn không thông suốt chút nào. . . . . .
"Sùng Hoa, ta biết, nàng nhất định đang giận ta, giận ta đi lâu như vậy cũng không trở về , ta biết , ta hiểu rõ . . . . . ."
Mặc Âm Trần nắm tay Âu Dương Sùng Hoa thật chặt, hắn sợ nếu mình buông tay, sẽ không bao giờ gặp lại nữ nhân này.
"Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, Âu Dương Sùng Hoa đã chết, ta không phải là nàng!"
Âu Dương Sùng Hoa chưa từng thấy nam nhân nào như thế này, nói thế nào đều không nghe.
"Không phải, nàng đang gạt ta, nàng rõ ràng chính là Sùng Hoa, tại sao muốn gạt ta?"
Ánh mắt Mặc Âm Trần hỗn loạn, dần dần trở nên sắc bén , hắn vươn tay, vén tóc ướt dính trên mặt Âu Dương Sùng Hoa.
Khi hắn thấy dấu ấn “anh hoa” ở trên trán, chợt cười, giống như là tìm được vật để chứng minh….
Hắn dùng hết sức ôm Sùng Hoa vào lòng.
"Ta biết là nàng đang gạt ta , Sùng Hoa chính là trêu cợt ta, một chút cũng không thay đổi."
"Ngươi. . . . . ."
Trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa là gương mặt hơi hồng, một làn hơi thở phả vào ngực nàng.
"Ta biết rõ, nàng chỉ là đang tức giận, Sùng Hoa, ta đã rất cố gắng, ta cơ hồ là đếm từng ngày, hy vọng có thể sớm trở về. Mẫn tướng quân chết rồi, trong lúc ấy tất cả tất cả đều đặt hy vọng vào ta, ta không biết mình đã gánh vác như thế nào ."
Không biết có phải vì kích động, mà đầu óc hỗn loạn, lời nói của Mặc Âm Trần hơi lộn xộn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không hiểu.
Nhưng hắn vẫn nỗ lực giải thích.
"Sùng Hoa, ta thật sự muốn trở về nhanh, nhanh một chút trở về gặp nàng. . . . . . Sùng Hoa, nàng sẽ tin ta sao?"
Mặc Âm Trần chợt dừng lại, nhìn xuyên thấu qua ánh mắt mông lung của Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta nghĩ, nàng sẽ tin ngươi, bởi vì nàng cũng giống như ngươi thôi."
Âu Dương Sùng Hoa chỉ vào mình, hiện tại có lẽ nàng nên nói rõ ràng với Mặc Âm Trần.
"Nàng? Nàng rốt cuộc đang nói gì?"
Mặc Âm Trần lắc đầu, hắn sắp bị Âu Dương Sùng Hoa làm cho hồ đồ rồi.
"Ngươi có tin trên đời này có linh hồn xuyên qua không?"
"Nàng rốt cuộc muốn nói điều gì?"
Mặc Âm Trần nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, đột nhiên trầm xuống.
Chân mày Âu Dương Sùng Hoa nhíu chặt, Mặc Âm Trần dùng lực rất mạnh. . . . . .
"Mặc Âm Trần, ta bất kể ngươi tin hay không, ta đều muốn nói cho ngươi , Âu Dương Sùng Hoa mà ngươi biết đã chết, mà ta lại là người từ một thời không xa xôi đến đây. Ta không biết tại sao mình ở trong thân thể này, nhưng ta quả thật không là Âu Dương Sùng Hoa mà ngươi biết."
Chưa bao giờ trải qua mệt mỏi như thế, lần đầu tiên Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy mình mệt mỏi đến chết đi.
Một phần mệt mỏi từ sâu trong đáy lòng dâng lên, trong nháy mắt lan toả cả toàn thân. . . . . .
"Nàng nói bậy gì đó?"
Mặc Âm Trần dùng sức lắc đầu của mình, trong đầu giống như đang có một cái búa đang đập, ý thức cũng trở nên kém hơn .
"Mỗi lời ta nói đều là thật, hơn nữa vừa rồi ta cũng nói với ngươi, thời gian mà Âu Dương Sùng Hoa biến mất, lúc đó nàng đang ở hoàng cung, nàng bị tứ ca của ngươi, cũng chính là hoàng đế của vương triều Lung Nguyệt giam lỏng. Có lẽ, Tứ ca của ngươi cũng thích nàng."
Miệng chuyển động , thanh âm đang từ trong miệng phát ra, Âu Dương Sùng Hoa biết rõ mình đang nói cái gì.
Nàng biết những lời này sẽ đả kích Mặc Âm Trần, nhưng nàng không cách nào giấu giếm sự thật.
"Không thể nào, không thể nào. . . . . . Tứ ca không thể nào đối với ta như vậy!"
Đôi tay Mặc Âm Trần ôm đầu, dốc cạn cả đáy lòng, hắn chọn sự trốn tránh.
Âu Dương Sùng Hoa thấy khuôn mặt đau khổ của Mặc Âm Trần dưới ánh lửa. . . . . .
Trong khoảnh khắc, nàng giống như mái tóc đen biến thành tóc trắng. . . . . .
Nhưng khi trấn tĩnh lại thì….
Mặc Âm Trần đã ngất đi, tóc vẫn màu đen, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Là ảo giác?
Hay nguyên nhân do ánh lửa?
Âu Dương Sùng Hoa tự hỏi trong lòng, nhìn Mặc Âm Trần nằm trên mặt đất. . . . . .
Trong đầu vang lên tiếng chuông báo động , nên rời đi nam nhân này.
Lập tức phải rời đi nam nhân này, nếu không sẽ rất nguy hiểm. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa bỗng chốc từ dưới đất đứng lên, nàng bước nhanh đi ra khỏi gian phòng cũ rách này, đến khi đi ra khỏi ngoài viện. . . . . .
"Trần Yên!"
Trong viện không có một bóng người, Âu Dương Sùng Hoa nhỏ giọng hô một tiếng.
Chỉ thấy Liễu Trần Yên nghe tiếng gọi của Sùng Hoa, tự mái hiên nhảy xuống. . . . . .
"Lâu chủ."
"Đưa hắn trở về."
"Dạ, lâu chủ."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng Liễu Trần Yên tiến vào trong phòng, nàng không biết mình làm đúng hay sai.
Nhưng mà, ít nhất bây giờ không phải là lúc thích hợp để nàng ở lại. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mưa, vẫn cứ rơi.
Tâm, cũng đã dần dần lắng xuống.
Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Từ khi Âu Dương Sùng Hoa trở lại, một chữ nàng không nói mà vẫn ngồi ở cửa sổ, ngẩn người đến bây giờ.
Từ Mộc Dương liếc nhìn thức ăn đặt trên bàn, xem ra Âu Dương Sùng Hoa muốn thành tiên, một ngày một đêm không về, khi trở lại thì không nói lời nào, còn không ăn không uống.
"Sùng Hoa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Cho dù có chuyện gì thì cũng có thể đã suy xét kỹ rồi, cũng đã hơn nửa ngày rồi.
Từ Mộc Dương cũng nhịn không được nữa rồi.
Âu Dương Sùng Hoa thờ ơ, vẫn như cũ nâng cằm, mắt nhìn ngoài cửa sổ. . . . . .
"Làm ơn, trung tướng Âu Dương của tôi, coi như cô có ý định gì, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến người bên cạnh chứ? Đừng không ăn không uống không nói lời nào?"
Từ Mộc Dương coi như phục, hắn đi tới trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, thỉnh cầu .
Âu Dương Sùng Hoa nghiêng mặt, tà tà liếc nhìn Từ Mộc Dương, miệng khẽ giật giật, "Tôi gặp hắn rồi."
"Cô gặp hắn? Người nào?" Lông mày Từ Mộc Dương nhướng lên, kinh ngạc nhìn nhìn Âu Dương Sùng Hoa. Nhưng, rất nhanh hắn chợt lên tiếng : "Chẳng lẽ là Cửu vương gia?"