"Âm Trần. . . . . ."
Âm thanh lẩm bẩm , bất giác từ trong miệng thốt ra. . . . . .
"Người nào! Người nào ở nơi đó!"
Thanh âm tiếng kêu nhẹ yếu như gió mát, khiến cho người ở trong Bắc Uyển đột nhiên cứng đờ thân thể, lập tức chạy ra khỏi Bắc Uyển. . . . . .
Ánh mắt sắc bén của Mặc Âm Trần đảo qua bốn phía, trong sân hoàn toàn tiêu điều, bên trong chỉ có hạt mưa thưa thớt rơi xuống . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa che miệng, ép thân thể về phía sau bụi cỏ, thanh âm từ phía trước truyền đến, tựa như làm vỡ nát tim phổi của nàng .
Chuyện gì xảy ra, không hiểu tại sao nàng lại có thể kêu tên Mặc Âm Trần.
Tất cả như là bản năng của thân thể này, căn bản nàng cũng không có khả năng khống chế.
Nếu không kịp thời lẫn trốn, sợ rằng bây giờ đã bị Mặc Âm Trần phát hiện.
Từ lúc nàng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng không khống chế được cảm xúc của mình.
Phần rối loạn trong lòng không ngừng dâng cao như sóng biển.
Lại thúc giục nàng đi ra ngoài, đi ra ngoài gặp hắn ——
"Sùng Hoa? có phải ngươi hay không Sùng Hoa? Là ngươi trở lại đúng không?"
Âm thanh Mặc Âm Trần bén nhọn, nhưng rất nhanh liền trầm xuống, thanh âm mềm mại mang theo dụ dỗ, lại càng nói không hết vui sướng.
"Ta biết là ngươi trở lại, Sùng Hoa, vì cái gì không chịu gặp mặt ta. Là ta..ta đã trở về, ta đã trở về Sùng Hoa. Tại sao ngươi không chịu gặp ta?"
Âu Dương Sùng Hoa nín thở, thanh âm kia không ngừng vang lên, khiến cho trái tim của nàng càng thêm đau nhói .
Lệ trong hốc mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt trong suốt. . . . .
Mưa kèm với gió thổi qua khuôn mặt, Mặc Âm Trần chỉ cảm thấy đêm kinh thành hình như đặc biệt lạnh.
Lạnh đến nỗi hắn nhịn không được co thân thể lại, nhưng vẫn không muốn buông tha, tiếp tục gọi. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhưng mà bây giờ đi ra ngoài nàng sẽ dùng thân phận gì đối mặt với nam nhân kia?
"Bùm"
Từ trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang kịch liệt, giữa tiếng vang của âm thanh, thân thể Âu Dương Sùng Hoa khẽ run lên.
Thanh âm kia dần dần biến mất, Mặc Âm Trần đã đi rồi sao?
Một thoáng lo lắng hiện lên trong lòng, Âu Dương Sùng Hoa nhịn không được nhúc nhích thân thể, bước ra phía trước nhìn lại. . . . . .
Người nằm trên mặt đất, không phải là Mặc Âm Trần sao?
Mặc dù không biết hắn đang làm cái gì, nhưng giờ phút này chính là cơ hội để nàng rời đi.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Sùng Hoa chuyển động thân thể, chuẩn bị rời khỏi. . . . . .
"Sùng Hoa, Sùng Hoa. . . . . ."
Âm thanh tiếng kêu yếu ớt, như trực tiếp đánh vào trong tim nàng, nhảy lên phình phịch.
Bước chân Âu Dương Sùng Hoa vừa rời khỏi, mạnh mẽ bị kéo trở lại. . . . . .
Là ảo giác, hay là ông trời vẫn còn rủ lòng thương xót, Mặc Âm Trần đã không phân biệt rõ bóng dáng đang đến gần rốt cuộc là thật hay giả. . . . . .
Chỉ biết là, hắn rốt cuộc gặp được nàng.
Gặp được nữ nhân khiến cho hắn thương nhớ da diết.
Âu Dương Sùng Hoa ngồi xổm người xuống. . . . . .
Nhưng không ngờ, tay còn chưa chạm đến đối phương, người đã bị đối phương một phen kéo vào trong ngực.
Hành động đột ngột của Mặc Âm Trần, thật đúng làm cho nàng kinh ngạc nhảy dựng.
"Sùng Hoa, thật là ngươi sao, thật sự là ngươi sao. . . . . ."
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, tay của hắn ôm thật chặt người trước mắt.
"Nàng đã chết, ta không phải nàng."
Lông mi thấm nước run nhè nhẹ, âm thanh Âu Dương Sùng Hoa lạnh nhạt từ sâu trong cổ họng trượt ra miệng. . . . . .
"Không, không thể nào, ta biết rõ là ngươi, là ngươi."
Mặc Âm Trần sao lại có thể tin được, rõ ràng là Sùng Hoa!
"Là thật, nàng thật sự đã chết, nàng đã chết trong hoàng cung, chết ở trong tay Tứ ca của ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa hờ hững nói xong, nàng cũng không phải người trong miệng Mặc Âm Trần, mà tất cả nàng nói đều là sự thật.
"Không, ngươi gạt ta, ngươi rõ ràng chính là Sùng Hoa của ta, Sùng Hoa tại sao muốn gạt ta?"
Mặc Âm Trần nghe xong trong lòng kinh hãi, hắn gần như không nén được phần hoảng sợ trong lòng, khàn khàn gầm nhẹ nói.
"Ta cần gì phải lừa ngươi, lời ta nói đều là sự thật, Mặc Âm Trần, ta tới, cũng chỉ là muốn biết, khi nào thì ta có thể trở về. Tại sao Mạc Phi Lê để ta tới tìm ngươi?"
Âu Dương Sùng Hoa nặng nề đẩy Mặc Âm Trần ra , tay vén lên sợi tóc ẩm ướt.
Nàng tới gặp hắn, cũng chỉ là muốn tìm ra biện pháp trở về.
Không hơn!
Chỉ là, đợi lâu cũng không thấy câu trả lời, ngay cả tiếng gầm thét trước kia cũng đã biến mất.
Âu Dương Sùng Hoa lần nữa hạ mắt nhìn lại, chỉ thấy mặc Âm Trần lảo đảo nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích nằm trong nước mưa. . . . . .
Chân mày Âu Dương Sùng Hoa nhíu chặt, người này vào lúc này lại có thể hôn mê?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đùng đoàng…đồm độp, những đốm lửa nhỏ không ngừng từ trong đống lửa bắn ra, rơi xuống trên mặt đất, tắt lịm. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa tìm được một cái chăn mỏng, cầm lấy phủ lên người của Mặc Âm Trần.
Hắn có vẻ rất bất an, trên gương mặt tuấn mỹ được nhuộm trong ánh lửa, mới có chút khá hơn.
Thân thể bởi vì lạnh mà run rẩy không ngớt.
Tay Âu Dương Sùng Hoa sờ lên trán Mặc Âm Trần, nóng đến nối khiến cho nàng lập tức phải thả tay ra.
Cũng rất nhanh liền bị chụp lấy. . . . . .
"Đừng đi, Sùng Hoa, đừng đi. . . . . ."
"Ngươi hiện tại đang phát sốt, ta nghĩ, ta nên đưa ngươi đi gặp đại phu."
Âu Dương Sùng Hoa vừa nói xong...
"Không, ta không đi ——"
Mặc Âm Trần đột nhiên gào to lên, hắn vùng vẫy ngồi dậy.
"Đây là thân thể của ngươi, tốt hay xấu thật sự không phải chuyện của ta."
Âu Dương Sùng Hoa bắt đầu chuyển động, nhưng nàng phát hiện, sức lực của hắn thật lớn, không cách nào hất ra được.
Người này đang phát sốt cao, tại sao còn có thể cố chấp như vậy?
Hắn thật sự yêu Âu Dương Sùng Hoa như thế sao?
Mặc dù nàng đã nói vô cùng rõ ràng, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm thông suốt.