Tình cảm và dục vọng có lẽ là bị đè nén quá lâu, nay bị nàng khiêu khích, liền bùng nổ.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, trong chốc lát cùng Mặc Ngạo Đình dịu dàng triền miên, nàng chủ động leo lên thân thể của hắn, đem vật cứng rắn của hắn tiến vào thân thể mình, eo nhỏ chuyển động, trong đôi môi đỏ phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Mặc Ngạo Đình được vật nữ tính ấm áp của nàng bao lấy, thần trí sớm đã không còn.
Trong mắt hắn không phải là Cẩm Nguyệt, mà là Sùng Hoa.
Giây phút này phảng phất cho hắn niềm vui sướng, chính là nàng cho hắn tình yêu.
Thân thể khô nóng, một cảm giác rạo rực lan toả toàn thân
Dục vọng của cơ thể đòi hỏi, lửa nóng lại lần nữa bùng cháy, một lần thêm một lần không ngừng lại được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn cuối cùng ở trong cơ thể Âu Dương Cẩm Nguyệt đạt tới cao trào, từ từ tỉnh táo lại.
Không có dịu dàng, càng không có vuốt ve an ủi, chỉ là như một trận gió lốc chiếm đoạt cùng phát tiết.
Âu Dương Cẩmm Nguyệt nhận toàn bộ hành hạ cùng thống khổ, bên ngoài hoa lệ nhưng nàng cũng chỉ là một con rối.
Một con rối thay thế người khác.
Nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng như vậy, nàng là Âu Dương Cẩm Nguyệt, Âu Dương Nhị Tiểu Thư đầy kiêu ngạo! . . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường, ngắm nhìn ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, trong đầu vang vọng lời nói của Ngân Tụ.
Ngân Tụ nói cho nàng rất nhiều, cũng làm cho nàng ý thức được mình hiện nay đang rơi vào hoàn cảnh nào.
Thân thể khẽ chuyển động, Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ có thể vô lực ngã trở về chỗ cũ.
Điều trước mắt nàng có thể làm là điều dưỡng thân thể cho tốt, nếu không cái gì cũng làm không được.
Cổ họng có chút đau, Âu Dương Sùng Hoa thử ngồi dậy lần nữa, nàng nắm thành giường muốn lấy ly trà ở bàn bên cạnh.
Đáng tiếc, hiện tại chỉ một ly trà nho nhỏ, cũng có thể khiến cho nàng tiêu hao toàn bộ sức lực.
Trên người truyền tới đau đớn, khiến cho nàng thất bại, đồng thời
"Xoảng"
Ly trà từ trong tay rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất
Âu Dương Sùng Hoa ngã trở về ở trên giường, nàng hiện tại thật vô dụng, một điểm hữu dụng cũng không có!
Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ thất bại và bất đắc dĩ như vậy.
Ngân Tụ vội vội vàng vàng tiến vào trong phòng, khi nàng thấy một ít mảnh vụn trên đất, hoảng hốt mở lớn mắt, tiến lên, "Tiểu thư, đây là thế nào, người muốn uống có phải không, người muốn uống nước thì có thể gọi em a."
Ngân Tụ đi qua những mảnh vụn, đi tới trước giường.
"Thật xấu hổ, làm phiền cho tôi ly nước."
Âu Dương Sùng Hoa chịu không nổi Ngân Tụ càu nhàu, đừng xem thường Ngân Tụ nhỏ tuổi, nhưng nếu là càu nhàu, xem ra còn hơn là mẹ già nữa.
Âu Dương Sùng Hoa là một người thích an tĩnh, cho nên đối với lời nói của Ngân Tụ, nàng lựa chọn phương pháp đơn giản nhất chính là tiếp nhận.
Ngân Tụ đưa tách trà cho Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa cẩn thận cầm ly nước, uống.
"Tiểu thư, thân thể người thật không có chuyện gì sao?"
Ngân Tụ cúi đầu, cẩn thận nhìn Âu Dương Sùng Hoa, có chút lo lắng mà hỏi.
"Không sao, em có thể nghỉ ngơi."
Âu Dương Sùng Hoa nói xong, đưa tách trà cho Ngân Tụ.
Ngân Tụ cầm lấy cái ly thì vô tình chạm vào tay của Âu Dương Sùng Hoa, kinh ngạc nói: "Trời ạ, tiểu thư, tay của người thật là nóng, tiểu thư sốt phải không?"
"Làm sao có thể."
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy thân thể rất vô lực, ngược lại không cảm thấy điều gì khác.
Kể từ khi biết nhận thức cho tới nay, thân thể nàng đều khoẻ mạnh, ngay cả loại bệnh cảm cũng không có.
"Là thật a, rất nóng."
Ngân Tụ gấp đến độ luống cuống, nàng chợt xoay người, muốn đi.
"Đợi chút Ngân Tụ, em muốn đi nơi nào?"
Trực giác nói cho Âu Dương Sùng Hoa biết, không thể để cho Ngân Tụ rời đi.
Ngân Tụ dừng bước lại, xoay người, nói: "Tiểu thư, em muốn đi tìm Trường An công công tới đây, bộ dáng người như thế này là không được."
"Không cần Ngân Tụ."
Âu Dương Sùng Hoa vừa nghe, vội kêu Ngân Tụ.
Ngân Tụ không hiểu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Tiểu thư, tại sao? Người cũng sốt thành như vậy, em sao có thể yên tâm."
Âu Dương Sùng Hoa rũ mí mắt xuống
Ngân Tụ cho là Âu Dương Sùng Hoa sầu não, trái tim không khỏi đau xót, nước mắt không ngừng trượt ra khỏi hốc mắt.
Ngân Tụ biết, kể từ khi Cửu vương gia rời đi, không ——
Tiểu thư sống đến bây giờ không vui vẻ, trước kia ở Âu Dương phủ thì bị Nhị Tiểu Thư cùng đại phu nhân khi dễ, thật vất vả cho là khi Nhị Tiểu Thư thành hôn, thì nàng cũng sắp trở thành Cửu vương phi.
Ai biết Cửu vương gia lại đột nhiên đi biên quan, lại đi được một năm rồi.
Càng làm cho người ta không nghĩ tới, tiểu thư lại gặp phải những chuyện đáng thương như thế này.
Có lẽ khoảng thời gian tiểu thư vui vẻ nhất, chính là lúc Cửu vương gia còn ở đây.
Cho đến bây giừ ký ức của Ngân Tụ như mới ngày hôm qua, Cửu vương gia đối với tiểu thư sủng ái, chính là nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngân Tụ đỏ mắt, nức nở không ngừng, nói: "Tiểu… tiểu thư, Ngân Tụ không hiểu, Ngân Tụ… Ngân Tụ thật không hiểu tại sao hoàng thượng lại đối xử với tiểu thư như vậy?”
Nói đến đây Ngân Tụ bất chợt quỳ gối trước giường, tay nắm chặt tay Âu Dương Sùng Hoa, nuốt nước miếng xuống, thuận khí, đưa mắt, chưa bao giờ con ngươi của nàng lại trong suốt và kiên định như thế, "Tiểu thư, chúng ta trốn đi! Ở lại chỗ này, Ngân Tụ sợ người sẽ chống đỡ không nổi, người xem người vào hoàng cung cũng nửa tháng, nhưng nếu để cho Cửu vương gia gặp người trong tình trạng này, sẽ không biết đau lòng đến thế nào"
Lời nói đến đây, Ngân Tụ lại không biết nên nói tiếp theo như thế nào
Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười nói: "Thật có thể trốn sao?"
Trong thoáng chốc nàng tựa như nhìn thấy gì, chỉ tiếc hình ảnh quá mức đường đột cùng mơ hồ, nàng cũng không cách nào nhìn rõ.