Đêm vắng yên tĩnh, sau khi Mặc Ngạo Đình phê duyệt tấu chương ở Ninh Tiêu điện trở lại tẩm cung, liền cho cung nữ thái giám trong cung lui ra hết, bất luận ai cũng không gặp, hắn chỉ là ngồi dựa vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn về nơi xa.
Đáy mắt ngăm đen, tựa như có một tầng sương mỏng vây quanh, khiến người thấy phát run.
Trường An đẩy cửa ra, cúi người thả nhẹ bước chân, tiến vào:
"Hoàng Thượng, người đã đã tỉnh lại!"
"Thái y nói thế nào?"
Mặc Ngạo Đình liếc mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng làm cho người rét lạnh.
"Thái y chỉ nói là, nàng bị mất trí nhớ, người ngược lại không có gì, trái lại nô tài cảm thấy Sùng Hoa tiểu thư bây giờ, không có một phần ngu dại."
Từ lời nói của thái y, Trường An đem bệnh trạng của Âu Dương Sùng Hoa nói lại cho Mặc Ngạo ĐÌnhh, hơn nữa đem những thứ hắn quan sát được, cũng theo đó nói ra.
"Chính là nói, Sùng Hoa không còn ngu ngốc nữa, chẳng qua là trí nhớ đã bị mất?"
Mặc Ngạo Đình bỗng chốc từ song cửa sổ đứng lên, nhìn về phía Trường An, ánh mắt híp lại.
"Dạ, đúng là như vậy."
Trường An lui về sau một bước, đáp lời.
"Đi, ta đi xem một chút."
Mặc Ngạo Đình nâng áo bào lên, mở ra bước chân, hướng cửa đi tới.
Chỉ là…..
Mặc Ngạo Đình vừa mới đẩy cửa ra, thì thấy trước cửa một bóng dáng dịu dàng đứng đó, người nọ thấy Mặc Ngạo Đình, vội hạ thấp người nói: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng!"
Mặc Ngạo Đình thu lại thần sắc, bước lên, đỡ cánh tay của nàng, "Hoàng Hậu, mau đứng dậy!"
"Tạ Hoàng Thượng."
Người tới cũng không phải ai khác, chính là Hoàng Hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Nô tài thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
Trường An tùy theo thời cơ, vội vàng tiến lên hướng Âu Dương Cẩm Nguyệt thỉnh an.
Ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt mỉm cười, nói: " Trường An, đứng lên đi."
"Tạ Hoàng Hậu."
Trường An đứng dậy, khẽ khom người, lui bước ra ngoài.
Mặc Ngạo Đình nâng cánh tay Âu Dương Cẩm Nguyệt, từng bước một đi vào trong tẩm cung.
Âu Dương Cẩm Nguyệt đoan trang thanh nhã nở nụ cười, gương mặt của nàng khuynh thành tuyệt lệ, nàng hiện tại điểm một nốt chu sa ở giữa trán, cũng bởi vì phần dịu dàng kia, càng làm tăng thêm ba phần nhu hòa.
Một năm trước, Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như một cây tường vi, ngang ngược mang đầy gai, nhưng một năm sau, Âu Dương Cẩm Nguyệt khép kín mà ung dung, giống như một đóa hoa mẫu đơn cao nhã.
"Hoàng Thượng, thế nào cũng không để cho hạ nhân thắp đèn."
Ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn một vòng về phía tẩm cung, nơi này trừ ngoài cửa sổ có ánh trăng lọt vào, hẳn là không thắp một chiếc đèn nào.
"Trẫm chỉ là còn có một số việc cần làm, không biết Hoàng Hậu thế nhưng lại tới đây."
Mặc Ngạo Đình nắm tay Âu Dương Cẩm Nguyệt, đi từng bước về phía giường êm.
"Hoàng Thượng, nô tì nghe nói thân thể Hoàng Thượng có chút không khỏe, trong long không yên, nên cứ tới đây nhìn một chút."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng lại ở đầu giường, đem áo choàng cởi ra, một thân voan mỏng trắng nhạt, bên trong vải lót lụa gấm màu bạc càng làm cho dáng vẻ nàng đẫy đà, vóc người xinh đẹp hơn.
Từ khi Âu Dương Cẩm Nguyệt đi vào trong tẩm cung, ánh mắt Mặc Ngạo Đình chỉ là nhìn theo bóng dáng nàng di chuyển.
Âu Dương Cẩm Nguyệt chậm rãi nằm xuống ở trên giường, đôi mắt lẳng lặng nhìn Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình ngồi xuống bên cạnh nàng, gương mặt điềm tĩnh của hắn giống như là đang ngắm nhìn ánh trăng ở dưới kia.
Thật rất giống, thật sự là rất giống.
Đầu ngón tay thon dài, di động một chút lên gương mặt trắng nõn mảnh khảnh của nàng.
"Hoàng Thượng.."
Lời nói nhu thuận kéo dài như dòng suối nhỏ, cứ thế rơi vào trong tai Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình đưa ngón tay để ở trên môi Âu Dương Cẩm Nguyệt, hắn không thích tại thời khắc an tĩnh như vậy, lại bị tiếng động làm ồn.
Mặc dù thanh âm của Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng không quá khó nghe, thậm chí rất là thuận tai.
Nhưng hắn vẫn còn chưa thích được.
Bởi vì người nọ không nói nhiều lời, chỉ biết lấy ánh mắt nhìn hắn.
Ánh mắt bình tĩnh trong suốt như gương, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn hắn, tựa như là không có bất kỳ chuyện gì, có thể khiến cho nó rung động.
Rất đẹp, ánh mắt của nàng rất đẹp.
"Hoàng Thượng, đau quá….."
Thân thể Âu Dương Cẩm Nguyệt run rẩy, cặp mắt của nàng gần như là sắp bị Mặc Ngạo Đình móc từ trong hốc mắt ra ngoài.
"Đau không!"
Mặc Ngạo Đình vuốt ve bên ngoài ánh mắt, sắc mặt ở dưới ánh trăng hiện lên chính là nhàn nhạt lãnh đạm.
"Hoàng Thượng, buông tay.. Hoàng Thượng…"
Âu Dương Cẩm Nguyệt vùng vẫy, trong lòng vọt lên hoảng sợ, tại sao vẫn chưa được, tại sao vẫn không thể là ta?
Ở trong mắt Mặc Ngạo Đình, người kia căn bản cũng không phải là nàng.
Cho dù nàng là Hoàng Hậu địa vị cao quý, nhưng xem ra ở trong lòng của Mặc Ngạo Đình, nàng căn bản không phải Âu Dương Cẩm Nguyệt!
"Tại sao ngươi không bao giờ chịu nhìn lấy ta một cái, ngươi nói cho ta biết tại sao, Sùng Hoa!"
Mặc Ngạo Đình đột nhiên hạ người về phía trước, hôn ở môi của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt xác thật là đang hôn nàng, nàng đã trăm phương ngàn kế để có được nam nhân này.
Đáng tiếc, nàng vĩnh viễn không có thể tiến vào được trong tim của hắn.
Âu Dương Sùng Hoa, lại là Âu Dương Sùng Hoa, mọi thứ cũng chỉ là vì Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Cẩm Nguyệt ta xem là cái gì, nàng mới là Hoàng Hậu, nàng mới đúng là Hoàng Hậu vương triều Lung Nuyệt!
Nhìn cặp mắt đen kia tràn ngập nước mắt, Mặc Ngạo Đình đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn tự tay vuốt ve gương mặt của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Làm nàng đau sao?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt hạ mắt xuống, khẽ lắc đầu một cái, "Không có sao, nô tì vẫn cho rằng luôn hiểu tâm tư của Hoàng Thượng.."
Mặc Ngạo Đình nhìn thấy tay Âu Dương cẩm Nguyệt vuốt trên người hắn, theo lồng ngực đi xuống, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại tinh tế như không xương liền di động đến phía dưới, giữa hai chân của hắn.(nhỏ Nguyệt này bạo zữ ta )
Mặc Ngạo Đình cúi đầu nhìn nàng, trên mặt nàng hơi xấu hổ, cũng không nhìn thẳng vào mắt của hắn, trên người nàng lộ ra mùi thơm thoang thoảng, vuốt ve ở trên cổ của hắn.