Mặt trăng mờ ảo như lưỡi câu, tiếng gõ vang vọng trong đêm khuya, canh ba , Đông cung đèn vẫn rực rỡ, tim nến đỏ trong chén thuỷ tinh sắp chìm xuống đáy.
Trường An đứng trước án, mài mực, đêm đã khuya, người chưa ngủ.
Lãnh Tả Diêm hơi cong thân, đem sổ cầm trong tay trình lên Mặc Ngạo Đình: "Thái tử, đây là của Mẫn tướng quân từ biên quan truyền tới tình hình chiến sự khẩn cấp."
Mặc Ngạo Đình nhận lấy tấu chương vừa xem, cũng là bất động thần sắc , nhìn một chút người đứng trong thư phòng đã lâu —— Mặc Âm Trần.
Trong mắt, ánh sáng bạc nhấp nháy.
"Cửu đệ có thể xem một chút tình hình chiến sự của Mẫn Hải Thiên gửi về không?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, đem thư khẩn đưa đến trước người Mặc Âm Trần.
Sắc mặt Mặc Âm Trần có chút mệt mỏi, lời nói của Mặc Ngạo Đình khiến cho hắn tự nhiên ru lên.
"Tứ ca, huynh cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta sao?"
"Nghe Cửu đệ nói, Tứ ca ta đây thật thất lễ, công vụ bề bộn, đệ cũng thấy đấy."
Mặc Ngạo Đình để công văn xuống, cả người tựa vào trong ghế đệm.
"Tứ ca, huynh biết rõ ta căn bản không phải là người có thể mang binh đi đánh giặc, tại sao còn đề cử với phụ hoàng cho ta đi biên quan?"
Mặc Âm Trần tức giận tới trước mặt Mặc Ngạo Đình, bởi vì đột nhiên nhận được thánh chỉ.
Hắn chưa từng có chí hướng, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, lần này cư nhiên không khỏi bị phụ hoàng phong chức Trấn Nam đại tướng quân, mang mười vạn đại quân của Lung Nguyệt tiến về phía biên quan, trợ giúp Mẫn Hải Thiên bình định nước Ngô Hạo.
Mặc Ngạo Đình đứng thẳng, nhìn Mặc Âm Trần, nói: "Cửu đệ, về chuyện này, là ý của phụ hoàng, đệ không nên tới hỏi ta."
Mặc Âm Trần nhất thời tức giận, dựa vào ghế, "Tứ ca, phụ hoàng luôn luôn nghe theo ý kiến của huynh, huynh có thể nói với phụ hoàng, chuyện này thật sự không phải là lựa chọn của ta."
"Thánh chỉ đã viế , tam quân cũng đã nhận được tin tức, đệ làm thế nào để cho phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Cửu đệ, không phải Tứ ca không muốn giúp đệ, đệ cũng không còn nhỏ, mấy huynh đệ khác, sớm đã có sự nghiệp, chẳng lẽ cho đến bây giờ đệ không muốn xông xáo vào sự nghiệp sao?"
Mặc Ngạo Đình không biến sắc, nhìn Mặc Âm Trần, từ từ nói.
"Tứ ca, huynh cũng biết con người của ta, không ôm chí lớn, có thể làm cá An Nhạc vương là được rồi. Những thứ phong cương đại lại thật không thích hợp với ta, huống chi, ta sẽ sắp cưới Tam tiểu thư của Âu Dương gia rồi, hiện tại huynh để cho ta đi đánh giặc, đây không phải là làm trễ nãi Sùng Hoa sao?"
Mặc Âm Trần đứng lên, thần sắc kích động nhìn Mặc Ngạo Dình, hắn không muốn đi biên quan đánh giặc, nguyên nhân lớn nhất ở chỗ này.
Thật vất vả mới định ra ngày cưới Sùng Hoa, nhưng…
"Cửu đệ, trở về đi thôi, chuẩn bị thật tốt, chiến sự lần này nếu mau, thì cũng là nửa năm hoặc một năm, chút thời gian này thì có lẽ tam tiểu thư Âu Dương gia vẫn là có thể chờ đệ ."
Mặc Ngạo Đình phất tay một cái, cầm lên tấu chương, ý bảo Mặc Âm Trần rời đi.
"Tứ ca, tại sao huynh không giúp ta, ta không nên đi đánh giặc, nửa năm hay một năm ta cũng không chờ được, ta đi tìm mẫu phi."
Thanh âm Mặc Âm Trần hơi nâng cao, hiện tại lòng hắn như lửa đốt, không nghĩ đến người luôn yêu thương mình là Tứ ca cũng không muốn giúp mình, bây giờ có thể giúp mình cũng chỉ có mẫu phi- Liễu Phi nương nương.
"Cửu đệ, chẳng lẽ đệ không biết, Liễu Phi nương nương vì cầu phúc ẫu hậu, đã đi Tướng Quốc Tự sao?"
Một câu của Mặc Ngạo Đình, hoàn toàn đem hy vọng của Mặc Âm Trần rơi vào đáy cốc.
"Làm sao có thể, nếu mẫu phi xuất cung, nhất định sẽ sai người cho ta biết, lần này thế nào…"
Mặc Âm Trần lui về phía sau, hắn không thể tin nhìn Mặc Ngạo Đình.
"Lần này phụ hoàng quyết định không cho phép có bất kỳ thay đổi, phụ hoàng làm như vậy là dụng tâm lương khổ, đệ nên hiểu mới phải, đừng làm ẫu phi đệ lo lắng, còn đệ nếu vẫn cố tình gây sự như vậy, đến lúc đó phụ hoàng trách cứ xuống, dính líu chịu tội cũng không phải là một mình đệ, đệ cần phải hiểu rõ."
Mặc Ngạo Đình nói đến chỗ này, không khỏi thở dài: "Cửu đệ, Tứ ca không phải là không giúp đệ, thật sự là thánh chỉ đã ban, muốn giúp cũng không thể nào giúp được, nếu đệ thật muốn mau chóng cưới Âu Dương Sùng Hoa qua cửa, vậy thì mau đi biên quan, chiến sự vừa kết thúc, đệ cũng có thể sớm ngày trở lại. Bây giờ nhanh đi chuẩn bị, thánh chỉ đã nói, hai ngày sau sẽ rời kinh."
Cuối cùng Mặc Ngạo Đình cũng nhắc nhở Mặc Âm Trần, hai ngày sau đó chính là ngày hắn suất quân tiến về phía biên quan.
Mặc Âm Trần không còn hy vọng, hắn cuối cùng đã hiểu, lần này phụ hoàng thật sự là quyết tâm, muốn hắn đi biên quan đánh giặc.
Người có thể nói giúp hắn, đều không để lại cho hắn.
Chẳng lẽ hắn phải nhất định đi ra trận sao?!
Mặc Âm Trần không biết mọi chuyện vì sao lại thế này, đơn giản giống như từ đám mây mà ngã vào vực sâu khiến người ta khó mà ứng phó.
Mặc Âm Trần giương mắt, nhìn Mặc Ngạo Đình ngồi dưới đèn phê duyệt tấu chương.
Mấy lần hắn tiến lên, cũng bị vẻ lạnh lùng xa cách này mà.lui xuống.
Tứ ca đã nói rất rõ ràng, hắn trừ đi biên quan, không thể làm gì cả .
Chán nản xoay người, Mặc Âm Trần cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi Đông cung
"Thái tử, có cần sai ngừoi đi theo Cửu vương gia không, bộ dáng của hắn có chút không ổn."
Lãnh Tả Diêm hơi cúi người, hỏi Mặc Ngạo Đình ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương.
"Cũng người lớn như thế rồi, có chút việc này đảm đương không nổi, còn xứng mang quân đi đánh giặc sao."
Mặc Ngạo Đình lạnh lùng nói, hắn ghé mắt, nhìn về phía Lãnh Tả Diêm, nói: "Ngươi còn đứng ở nơi này làm gì? không phải còn có việc bận rộn?"
Lãnh Tả Diêm vội đáp lời, lui ra Đông cung. . . . . .
Mặc Âm Trần chạy vội ra khỏi hoàng cung, hắn vội vã đi phủ Âu Dương.
Người hắn hiện tại muốn thấy nhất chính là Âu Dương Sùng Hoa.
Cũng chỉ có nàng, mới có thể làm cho hắn nóng ruột nóng gan.
Xuất chinh, đánh giặc, những chữ này không hề tồn tại ở trong đầu hắn lưu, hiện tại giống như dây leo quấn lấy lòng hắn.
Nửa năm…một năm.., lời của Mặc Ngạo Đình rõ ràng vang vọng trong đầu.
Chiến tranh nổi lên, ai có thể biết, rốt cuộc kéo dài trong bao lâu.