Lần đó, Mặc Ngạo Đình rời đi cũng không xuất hiện lại trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa.
Sau chuyện đó, Âu Dương Sùng Hoa cùng Ngân Tụ liền ngồi xe xuống núi, trở về Âu Dương Phủ.
Một ngày một đêm trôi qua bình thường, không có chuyện gì xảy ra.
Ngân Tụ nghe theo lời của Âu Dương Sùng Hoa, cũng không đem sự tình nghiêm trọng trên núi gặp sơn tặc nói ra, thậm chí ngay cả Bạch Tố Nương cũng không nói.
Cả Âu Dương Phủ vẫn tràn đầy vui mừng, không có bất kỳ biến hóa nào....
Mặc Hiên lâu, lầu các Đông Cung phía Bắc.
Mặc dù Đông Cung không có chánh điện to lớn, đình viện hiên lâu cũng không có phong cảnh xinh đẹp, nhưng lại là một chỗ rèn luyện thân thể rất tốt.
Giờ phút này, đang có một người vội vã đi qua đường đá nhỏ, đi về Mặc Hiên lâu.
Hai thị vệ canh giữ ở cửa, nhìn thấy người đó xuất hiện, mừng rỡ giống như được cứu mạng, đi lên nói: "Lãnh đại nhân, người đã trở lại!"
"Ừ." Lãnh Tả Diêm thu lại mi mắt, cùng với vẻ mặt của thị vệ đã khiến cho hắn nghĩ tới điều gì…
"Lãnh đại nhân, người hãy tranh thủ thời gian vào đi."
Thị vệ đón Lãnh Tả Diêm, mở cửa phòng ngủ cho hắn vào.
"Ừ." Lãnh Tả Diêm đáp một tiếng, căn dặn nói: "Ngươi đem một bộ y phục sạch sẽ vào đây, sau đó đứng bên ngoài coi chừng."
"Dạ, nô tài đã biết."
Vào phòng ngủ, trong phòng bừa bộn, trên đất khắp nơi là mảnh vụn, trong trận gió lốc có thể người ở trong vô cùng hoàn hảo, đại khái cũng chỉ có Thất Huyền Cầm trên bàn kia…
Đây là bảo bối của Thái Tử điện hạ, là quà sinh nhật năm hắn mười sáu tuổi Dung Gia Hoàng Hậu tặng cho hắn.
Nhưng Lãnh Tả Diêm cũng không nhìn thấy người nên nhìn thấy. Suy nghĩ một chút, hắn xoay người đi vào bên trong lộ trì (hồ nước) của hiên các.
Phòng ngủ bên trong lộ trì, cũng rất bình thường vì sao nay lại trở thành nơi tu dưỡng thân thể tốt nhất.
Nước trong ao là dẫn từ Ôn Tuyền bên ngoài trăm dặm, theo trong sách thuốc ghi lại, Ôn Tuyền có thể trừ được mệt nhọc, linh hoạt gân cốt, có công hiệu làm đẹp cho da.
"Ào..ào.." tiếng nước chảy từ trong ao truyền đến.
Cẩm y trắng như tuyết phân tán vào bên cạnh ao, xuyên qua bị gió nhẹ thổi lên đồng ruộng xanh tươi, sương mù mờ mịt hiện trong ao, mơ hồ có thể thấy một người.
Bóng dáng thon dài mệt mỏi ngồi dựa bên cạnh ao, tóc dài vốn buộc lên nay đã bị đánh tan, xõa ra ở đằng sau, tóc đen như mực trôi ở trên mặt nước, nhưng lại cùng thân thể người đó, trơn bóng không tỳ vết dây dưa cùng nhau.
Một chút sương mù tô điểm trên long mi hắn, như đọng lại thành nước, khi đóng khi mở , thuỷ châu khẽ run, hết sức lóa mắt. (thủy châu chắc là nước đọng trên mắt ý)
Ao nước hoàn toàn yên tĩnh, khiến Lãnh Tả Diêm có thể nhìn thấy rõ ràng tứ chi người nọ thon dài mềm dẻo, ở trong nước hồ ấm áp dần dần giãn ra.
Không thèm để ý áo bào của mình có bị nước suối thấm ướt hay không, Lãnh Tả Diêm trực tiếp vào trong ao, đi về phía Mặc Ngạo Đình.
Động tác thật nhẹ không ngờ rung chuyển làn nước, một Liên Y ở trên mặt hồ tràn ra, đồng thời cũng kinh động đến người trong ao. (liên y là cái gì hem bít luôn, em cũng ko biết)
"Tả Diêm sao?"
Thanh âm lạnh như băng cũng không bởi vì suối nước ấm áp mà giảm một chút nhiệt độ.
"Đúng vậy, điện hạ."
Lãnh Tả Diêm cung kính trả lời.
Từ bên cạnh ao cầm lên một bình Bạch Ngọc tinh xảo, bên trong đổ ra một chút chất lỏng màu trắng, Lãnh Tả Diêm thận trọng, từng chút, từng chút nhẹ nhàng đem nó vẽ loạn ở trên người Mặc Ngạo Đình, cho hắn đứng lên tắm rửa.
Nghe tiếng Lãnh Tả Diêm, Mặc Ngạo Đình chậm rãi mở mắt ra, liếc về phía Lãnh Tả Diêm: "Sự việc có tin tức?"
Lãnh Tả Diêm đáp lời: "Đúng vậy, có chút đã manh mối!"
Mặc Ngạo Đình lật người thuận theo động tác của Lãnh Tả Diêm, nằm lên ao, không tiếp tục hỏi tới.
Lãnh Tả Diêm cúi đầu, yên lặng thoa chất lỏng lên người Mặc Ngạo Đình.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, im lặng mà làm, Mặc Ngạo Đình nửa chừng mở mắt, trên mặt vốn là lạnh như băng cũng dần dần ôn hòa.
Tay Lãnh Tả Diêm lúc nhẹ lúc nặng xoa bóp ở trên người, sức lực không lớn không nhỏ, tê tê dại dại, thoải mái làm cho người ta muốn ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Mặc Ngạo Đình chống nửa mí mắt, "Nói đi, ta muốn biết tất cả chân tướng!"
Lãnh Tả Diêm thu tay lại, thân thể khẽ nghiêng về phía Mặc Ngạo Đình, đem kết quả điều tra, một năm một mười nói ra.
Mặc Ngạo Đình nghe lời nói của Lãnh Tả Diêm xong, đáy mắt âm u, từ từ nổi lên một tia kinh ngạc, tiếp theo sau đó là không thể kìm nén khiếp sợ, cùng tức giận.
Lãnh Tả Diêm nói xong, liền cúi thấp đầu xuống.
Không tiếng động, trong không khí có vẻ càng thêm căng thẳng, hắn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen sâu thẳm kia.
Trầm mặc hồi lâu, hắn cuối cùng phá vỡ sự im lặng, "Điện hạ, chuyện này người tính xử lý như thế nào?"
Mặc Ngạo Đình nhíu mày, khóe môi nổi lên nụ cười yếu ớt lạnh lẽo, "Tốt ột kế trộm Long tráo Phượng a!"
Trên mặt Lãnh Tả Diêm đang căng thẳng, kết quả nét mặt đột nhiên dịu đi một chút, "Điện hạ, sự việc lần này liên quan trọng đại, ngày hôm nay Hoàng Thượng đã hạ chiếu, hôn lễ của Thái Tử cũng đã chiếu cáo thiên hạ."
Không quá giữa trưa, tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Mặc Ngạo Đình đã ra khỏi hồ nước.
Tiện tay nhặt lên khăn mỏng để bên cạnh bờ ao, vừa lau thân thể vừa đi ra ngoài.
Lãnh Tả Diêm cũng đi lên theo.
Hắn im lặng không nói, chỉ là từ trong tẩm cung đi ra phía ngoài để cho người hầu chuẩn bị xong quần áo sạch sẽ, sau đó giúp Mặc Ngạo Đình thay.
Tác phong khoác áo buộc dây lại thật trôi chảy, giống như đã thành thói quen hằng ngày.
Mặc Ngạo Đình ngồi xuống trên ghế, giương mắt nhìn hướng cách đó không xa, dường như chợt nhớ ra cái gì đó, khóe môi nhếch nhẹ ra nụ cười như có như không.
Nhẹ nhàng cười ra một tiếng, như sương mù trải ra giữa ban ngày, xua mây để thấy bầu trời, làm cho người ta kinh ngạc.
Lãnh Tả Diêm không nhớ rõ đã bao lâu, Mặc Ngạo Đình không cười tươi như vậy.
"Hết thẩy đều sẽ không có bất kỳ thay đổi nào." Lời nói nhàn nhạt quanh quẩn bên trong lầu các.
Lãnh Tả Diêm đứng thẳng ở bên cạnh im lặng, ánh mắt nhìn theo Mặc Ngạo Đình, bên tai là âm thanh của lời nói vẫn chưa tiêu tán.
Thái Tử điện hạ bị người ta tính kế như thế, có thật là cái gì cũng không thay đổi?