"Bởi mâu thuẫn này, anh trốn tránh các em, anh hy vọng có thể dựa vào khả năng của chính mình để tiến bước mà không phải phụ thuộc vào các em. Anh là đàn ông, có thể không tiếc thủ đoạn nào nhưng anh không thể bám vào một người phụ nữ được. Anh sợ có người chỉ vào mình mà mắng, sợ người ta lén bình luận anh chỉ biết bám váy phụ nữ, nên anh trốn tránh các em, rồi lại không muốn thấy các em bị người ta tiếp cận."
Rốt cuộc, Trương Dương nói xong, hắn thở dài một hơi, đây là bí mật của hắn, một bí mật chôn sâu mười mấy năm đến hôm nay hắn một hơi đã nói ra hết. Sa mạc nơi đây tĩnh lặng một cách đáng sợ, từng con gió lạnh thổi tới, hai người cùng nhìn về tận phía xa trong sa mạc, lờ mờ thấy được từng cồn cát như ẩn như hiện dưới ánh trăng, như từng đầu mãnh thú đang ẩn núp.
Thời gian này trôi qua thật chậm, không gian thật trầm mặc.
"Hết rồi sao?" Vương Yến u buồn nói.
"Hết rồi!" Trương Dương khẽ cười, bây giờ hắn cảm giác thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn trước đây rất muốn thổ lộ hết mọi chuyện trong lòng nhưng chưa tìm được người thích hợp, Trương Dương tin rằng nếu không tìm được nơi để phát tiết thì hắn nhất định sẽ trở thành một kẻ bị tâm thần phân liệt.
Nghiêm trọng chính là hai nhân cách trong một con người tra tấn ý chí của hắn, hành hạ tư tưởng của hắn, ăn mòn linh hồn hắn. Từ sau khi thi trược đại học, hắn đã có thái độ cả thiên hạ đều là địch, tất cả cố gắng ngày đêm của hắn đều là dã tràng xe cát, hắn không cam lòng, hắn không phục. Nhưng, hắn đâu có cách nào thay đổi xã hội này, hắn chỉ có thể yên lặng mà chìm xuống.
Muốn chết trong sự trầm mặc, muốn bùn nổ tại trong sự trầm mặc.
Để có được cuộc sống mới mà trong trầm mặc, nhân cách của Trương Dương đều bị vặn méo, hắn coi nhiệm vụ đầu tiên chính là đi chinh phục, mà vô số trí nhớ của bao nhiêu tinh anh kia dồn nén trong đầu khiến hắn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, dã tâm ban đầu của hắn đã biến mất.
"Tâm tư của anh thật đáng sợ" Vương Yến rúc vào trong lòng Trương Dương, nhỏ giọng nói.
"Tất nhiên, anh là một con người đáng sợ, ngay cả tính cách của mình anh cũng không nắm vững, không chừng anh rất nguy hiểm.. Vương Yến, anh biết em có thiện cảm với anh, em cảm thấy anh vô cùng ưu tú nhưng em không hề biết con đường của anh vô cùng đen tối, bây giờ em đã biết, anh nghĩ, chúng ta..." Trương Dương nắm lấy bả vai Vương Yến, nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Chúng ta thế nào?" Vương Yến có cảm giác tựa như bị kim đâm, nhảy dựng lên, hiển nhiên nàng hiểu ý Trương Dương nói.
"Tốt nhất là chúng ta không nên gặp nhau" Trương Dương thở dài một tiếng: "Em tuổi còn nhỏ, tiếp xúc với anh chỉ là cảm xúc nhất thời, mà em gặp qua rất nhiều phú gia công tử cho nên khi em gặp anh mới cảm thấy chúng ta có sự đồng cảm, nên nảy sinh tình cảm, hơn nữa..." Trương Dương đột nhiên không nói nên lời, hắn vẫn cố gạt đi sự tồn tại của Tiêu Di Nhiên, còn có cái đêm hoang đường cùng Liễu Ám. Hắn không có cách nào nói ra, cũng không biết nói như thế nào.
Trốn tránh Tiêu Di Nhiên, đã rất lâu bóng hình Tiêu Di Nhiên luôn tồn tại trong tâm khảm Trương Dương, sau khi bị mất liên lạc cùng Tiêu Di Nhiên loại cảm tình này phát ra càng mãnh liệt.
Trương Dương không rõ chính mình tại sao lại có cảm giác này, có đôi khi hắn đứng ở trong ngõ nhỏ kia mà nghĩ về Tiêu Di Nhiên, có đôi khi Trương Dương cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng hắn lại không có biện pháp, Tiêu Di Nhiên tựa như bức ảnh nàng Mona Lysa chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể bước vào trong cuộc sống của hắn.
Đang lúc Trương Dương do dự, Vương Yến lớn tiếng cắt ngang lời hắn.
"Em còn nhỏ sao?"
"Em còn nhỏ sao?"
"Em nhỏ ở đâu?"
Trương Dương không khỏi xấu hổ lùi từng bước về phía sau, Vương Yến lại được thể hung hăng tấn tới, ưỡn ngực lên; khiến trong đầu Trương Dương trở nên quay cuồng, hắn cảm thấy thở cũng không thở nổi.
"Trương Dương, em và anh tuy ở chung một quãng thời gian rất ngắn, nhưng trong em nó cũng rất dài. Em cũng không phải như một đóa hoa lớn lên trong lồng kính như anh tưởng tượng, khi em được ba tuổi mẹ đã bắt em luyện võ, mà em không thích luyện võ anh hiểu không, em chỉ thích được là một đứa bé ngây thơ như bao đứa trẻ khác được chơi đùa với bạn bè đồng lứa. Lúc năm tuổi, em đã phải tự lo cho cuộc sống của mình, em phải tự giặt quần áo, tự dọn phòng của mình, tự kiếm tiền, vào ngày nghỉ phải tự mình đi bán hoa. Cho tới năm tám tuổi, mẹ em vô cùng thất vọng với võ công của em, lại để em học bắn súng. Năm mười tuổi, bạn bè được xem phim hoạt hình thì em lại phải bắn mỗi ngày mấy trăm viên đạn..."
"Cho tới năm mười tám tuổi, trưởng thành, hết thảy với em đều thay đổi. Mẹ cho em rất nhiều tiền, có thể tùy ý sử dụng, lại có thể ngâm mình ở quán bar cả đêm không về, hơn nữa cho dù mất tích vài ngày mẹ em cũng không hề hỏi đến. Mẹ em nói, em đã trưởng thành, nên có cuộc sống, suy nghĩ riêng của mình, có thẻ tự chăm lo cho mình. Em biết mẹ tin tưởng em, em cũng tín nhiệm mẹ. Em thích anh, tuy cảm giác có chút khó hiểu, em cũng từng cho rằng đây chỉ là chút tình cảm thoáng qua, mà mẹ em cũng nhận ra nên mẹ đã đưa em đến Bắc Kinh. Trên thực tế em cũng từng nghĩ sẽ dùng thời gian để quên anh..." Truyện được copy tại Truyện FULL
Thanh âm của ương Yến ngày càng nhỏ, có chút run rẩy. Trương Dương cảm thấy khí trời đã lạnh hơn, hắn liền mở cửa xe. Vương Yến rất ôn thuận đi vào bên ghế phụ.
Xe nổ máy, nhiệt độ bên trong trở nên ấm hơn rất nhiều.
"Em vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng quên được anh, nhưng không ngờ rằng em lại thường xuyên nằm mơ thấy anh, thấy anh..." Nói tới đây, Vương Yên vốn đang ủ ê bỗng cười rộ lên.
"Mơ thấy anh làm sao?" Trương Dương vì Vương Yến thay đổi cảm xúc quá nhanh mà đổi mồ hôi, giọng nói đang u uất bỗng lại cười rộ lên khiến Trương Dương không phản ứng kịp.
"Em mơ thấy anh luôn tranh để ngồi ghế đầu, hừ!" Vương Yến liếc mắt nhìn Trương Dương một cái khiến Trương Dương giật thót.
"Chúng ta trở về thôi." Trương Dương khẽ vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi khiến rối lên của Vương Yến, thời dài một hơi. Chuyện tình cùng Vương Yến, xem tình trạng hôm nay thì không có kết quả rồi.
"Ừm" Ngón tay của Trương Dương vừa đụng tới khuôn mặt Vương Yến, thì thân thể nàng khẽ run lên, cúi đầu e lệ, ôn nhu như một con dê non vậy.
Xe chậm rãi lăn bánh, hai người chìm trong bầu không khí có chút kì diệu, cả hai đều hy vọng cảm giác này mãi mãi không mất, con đường này mãi mãi không tới cuối.
Đích xác, đường còn rất dài, dướng như nó nối tận tới phía cuối đường chân trời. Chiếc Ferrari chậm rãi lướt trên đường quốc lộ trong sa mạc. Hai mắt Vương Yến vẫn chăm chú nhìn Trương Dương - khuôn mặt khiến nàng khắc cốt minh tâm.
"Trương Dương, em có một chuyện muốn hỏi anh" Đôi con ngươi đen láy khẽ chuyển một chút, đột nhiên nàng lên tiếng.
"Ừm?"
"Tại sao trước kia anh luôn nhìn em với cái ánh mắt đáng ghét đó?"
"Khụ khụ..." Trương Dương đổ mồ hôi hột, cơ hồ như một loại bản năng hắn lại liếc mắt về phía ngực của Vương Yến.
"Đúng đúng, chính là ánh mắt này!" Vương Yến nhảy dựng lên nói.
"Trương Dương, em cho rằng vẻ mặt khiến người ta cảm thấy chán ghét vừa rồi mới chính là con người anh."
"Thích không?"
"Không thích. Em chỉ thích anh quay lại là chính anh thôi, chả lẽ em lại đi thích cái vẻ mặt xấu xa đó? Hừ!" Vương Yến hung hăng nguýt Trương Dương một cái.
"Anh anh..." Trương Dương không nói nên lời, đây vốn là một việc vô cùng mâu thuẫn; hắn muốn quay lại là chính mình, nhưng lại không thích cái kiểu rình trộm xấu xa này.
"Trương Dương, anh nói đi, anh và Tuyết Liên có quan hệ gì?"
Đột nhiên, Vương Yến quát lớn lên, hù cho Trương Dương giật này mình, may mà xe không phóng nhanh.
"Bọn anh đâu có quan hệ gì?" Trong đầu Trương Dương vô cùng hỗn loạn, thầm nghĩ không tốt.
"Hừ, còn nói là không có quan hệ. Lúc nãy, lúc mới đầu anh chả nói khi anh nhìn thấy bọn em bị vây lại thì anh rất khó chịu, anh không hề nói "em" mà nói "các em" như vậy không phải bao gồm cả Tuyết Liên sao? Hừ, còn muốn gạt người ta. Em cũng nhận thấy Tuyết Liên đối với anh cũng rất tốt, lại còn xoa bóp mát xa cho anh." Vương Yến nổi giận, ngón tay ấn nhẹ lên trán Trương Dương.
"Anh …" Trương Dương không biết nói gì, hắn cảm thấy có vấn đề rồi.
"Thành thật nói đi, các người có lên giường với nhau chưa?" Vương Yến thấy Trương Dương không phản biện khiến lửa giận trong lòng lại tăng cao.
"A …"
"Nói, có lên giường chưa?" Vương Yến lúc này trông như một con cọp cái. Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Vương Yến, Trương Dương lại mơ màng nghĩ đến đàn ông thời cổ đại, có tam thê tứ thiếp, nếu bọn họ gặp phải người phụ nữ như Vương Yến này thì không biết thế nào?
"Không có!"
"Thật sự không có chứ?" Vương Yến hồ nghi, nhìn từ đầu đến chân Trương Dương, muốn kiểm tra xem hắn nói thậy hay không, ánh mắt này khiến Trương Dương đổ mồ hôi lạnh.
"Anh nói đi, anh thích ai?" Vương Yến hiện giờ không có thái độ u uất, cũng không vui vẻ nhí nhảnh mà đang thể hiện phong thái của một thiên kim tiểu thư.