Trương Dương đẩy Vương Yến sang ghế lái phụ, chính mình điều khiển xe, từ từ nổ máy, không khí bên trong xe lần nữa lâm vào trầm mặc.
Vương Yến không còn khóc nữa, quật cường nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt vạt áo khiến cho chúng cũng bị nhàu đi.
Mùa đông ở đây vô cùng yên tĩnh, Trương Dương không biết đây là đường quốc lộ nào, từ lúc xe tăng tốc lúc nãy, càng đi cảnh vật càng hoang vu, trong lúc đó, loáng thoáng phía xa có thể thấy một con đường uốn lượn trên gò núi. Lúc này Trương Dương mới phát hiện đây không phải là gò núi gì mà là cồn cát, quốc lộ này đã chạy tới sa mạc, khó trách lại hoang vu như vậy.
Từ từ, chiếc Ferrari dừng lại ven đường, nơi này rất trống trải, từ đây có thể phóng tầm mắt hết cỡ nhìn thấy cồn cát nhấp nhô chạy dài.
"Nói đi, sao lại không vui?"
Trương Dương dừng xe lại, mở cửa xe, đi tới bên ghế lái phụ, sa mạc ở Lăng Thần này có chút lạnh lẽo, Trương Dương cũng không muốn Vương Yến xuống xe.
Vương Yến không lên tiếng, nhẹ nhàng mở cửa bước xuống, thân thể tựa vào mui xe, hai mắt xa xăm nhìn về phía cồn cát nhấp nhô, dưới ánh trăng mờ ảo nàng tựa như một nữ thần thánh khiết, tràn ngập quang huy thần thánh.
Cảm giác thời gian trôi qua thật dài, thật trầm mặc, cho tới khi Vương Yến rùng mình mới khiến khung cảnh này bị phá vỡ.
"Chúng ta vào trong xe đi, khí trời khá lạnh."
"Trương Dương, tại câu lạc bộ hôm nay sao anh lại làm vậy. Em biết tuy Chu Thiếu không phải người tốt nhưng hành động của hắn cũng coi như quang minh lỗi lạc, nghĩ tới đó em có chút không hiểu?" Giọng nói của Vương Yến không chút cảm tình, trần đấu hôm nay mới đầu diễn ra rất tốt, thế nhưng về sau đã thoát khỏi sự kiểm soát của nàng, Trương Dương dẫm nát bàn tay Chu Thiếu.
"Không biết."
Trương Dương trầm mặc một hồi lâu, mới nói ra hai chữ.
Lại trải qua một quãng trầm mặc nữa, hai mắt Vương Yến vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trương Dương, khuôn mặt đã khiến nàng khắc cốt minh tâm. Truyện được copy tại Truyện FULL
Rốt cục, Trương Dương lần nữa lên tiếng.
"Vương Yến, anh sinh ra trong một gia đình nông dân, cho nên anh rất ghét thậm chí là thống hận những công tử ỷ thế kiêu ngạo, anh ghen tị họ có điều kiện tốt hơn mình, anh ghen tị họ có tiền, anh ghen tị mỗi ngày họ đều có phụ nữ bồi tiếp, anh ghét tất cả mọi thứ của bọn họ…"
"Lúc nhỏ, anh đã lập chí phải trở thành một người có ích, anh chăm chỉ đọc sách, tất cả thời gian rỗi đều được để dành để nghiên cứu thư pháp, nghiên cứu trà đạo, nghiên cứu tất thảy mọi thứ của xã hội thượng lưu. Tại sao? Tại vì chuẩn bị cho ngày anh tiến vào xã hội thượng lưu, nhưng anh đã hoàn toàn thất bại, hoàn toàn thất bại… Anh đã thất bại với mọi sắp xếp của mình, anh dự định thi vào học viện nổi danh nhất nước nhưng lại trượt, vậy là anh tiến vào một trường đại học thấp kém…"
"Trương Dương…" Thân thể Vương Yến khẽ run lên, nhè nhẹ kéo lấy tay Trương Dương, nàng cảm giác được tâm tình của Trương Dương, nàng muốn ngăn cản hắn nói tiếp.
Trương Dương nhẹ nhàng kéo Vương Yến lại gần mình, khiến thân thể Vương Yến tựa sát vào lồng ngực hắn, hắn không có dừng lại, hắn cần tìm một nơi để trút bầu tâm sự, để làm vơi đi á lực mà hắn đã phải chịu mấy năm nay khiến cho hắn sắp điên lên.
"Anh biết rõ chứ, anh thất bại, thi trược đại học kia, cho dù là anh có cố gắng nữa thì cũng không thể nổi bật hơn, làm thành tích trở nên tốt nhất, tất cả tính toán của anh đã đổ sông đổ biển. Anh tính trong vòng ba mươi năm phấn đấu sẽ đạt tới mục tiêu. Vậy nhưng, mục tiêu của anh, lý tưởng của anh đều đã tan thành mây khói…"
"Cứ như vậy, anh bắt đầu buông thả. Thực tế, anh không thích hệ mĩ thuật, anh không thích vẽ tranh, không thích chút nào, chỉ bới một số quy định của nó anh mới chọn ngành này. Vì có thể thường xuyên được đi ra ngoài, anh không viết chữ nữa, không nghiên cứu trà đạo, không bao giờ quan tam tới tạp chí siêu xe, tất cả tri thức của xã hội thượng lưu đều chỉ là do anh ảo tưởng mà thoi, anh biết rất nhiều rượu ngon trên thế giới, biết rất nhiều nghệ thuật phẩm nổi danh trên thế giới, đáng tiếc anh không hề được uống qua một chai rượu ngon nào, không được nhìn thấy trân phẩm nghệ thuật nào. Anh thủy chung chỉ sống trong một thế giới hư ảo, vậy là cả ngày anh chỉ lên mạng xem tiểu thuyết, chơi trò chơi, cả ngày rình ở kí túc xá. Anh đã dùng tuổi thanh xuân của mình để làm những chuyện vô cùng nhàm chán, anh cho rằng cả đời mình sẽ như vậy mà thôi…"
"Trương Dương!" Vương Yến xoay người, một tay ôm lấy thắt lưng Trương Dương, một tay khẽ vuốt nhẹ trên khuôn mặt hắn, lần đầu tiên nàng mới hiểu được gã đàn ông thường xuyên lộ ra vẻ hèn mọn bỉ ổi, bay giờ nàng mới biết được trong nội tâm hắn thống khổ và bất lực đến dường nào, điều này làm Vương Yến vô cùng chấn động.
"Sau khi biết em, anh mới nhận thức rõ ràng về cuộc sống của xã hội thượng lưu, một cửa hàng mà hàng năm đều thua lỗ cả ngàn vạn tệ, nhưng đối với người có tiền thì không có gì đáng nói một bộ quần áo bán ở đó có thể nuôi cả gia đình bình thường đến vài năm chứ không ít, hơn nữa còn các tác phẩm nghệ thuật có giá trị cả trăm vạn, vậy mà tùy tiện để trên mặt đất, trạm khắc trên tường. Anh thất bại, tinh thần càng lúc càng sa sút, anh không dám đối mặt với em, anh ghen ghét tất cả, nó như độc dược ăn mòn trái tim anh, nó khoét sâu vào từng mạch máu. Anh lựa chọn rời khỏi em vì anh không muốn làm tổn thương em, bởi vì anh biết em là một người đằng sau vẻ điêu ngoa là cả một tấm lòng thiện lương đáng quý."
Trương Dương cảm nhận được thân thể Vương Yến đang run rẩy, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai Vương Yến, khẽ thở dài một tiếng.
"Tới lúc sắp tốt nghiệp, có một chuyện ngẫu nhiên xảy ra với anh, anh bắt đầu cố gắng lợi dụng cơ hội này để thay đổi, để hoàn thành giấc mộng của chính mình. Nhưng, anh vẫn thất bại, cho dù là ở một tầng thứ nào trong xã hội, muốn tiến vào xã hội cao tầng đều không dễ, cho dù là ở xã hội đen cũng không dễ dàng. Kết quả, anh bị đuổi giết, đuổi giết khắp nơi, giãy giụa giữa sự sống và cái chết, tựa như một con ruồi không đầu bay loạn, anh không ngừng cố gắng trở nên cường đại, nhưng anh lại phát hiện, cho dù anh cường đại lên nhưng dưới mắt một số người thì vãn như một con kiến hôi, vẫn bị chê cười. Vô luận là Mãi Mãi Đề, hay là Tướng quân, bọn họ đều có thể dễ dàng giết anh, anh cũng không biết vì sao tới giờ còn chưa chết, cho tới bây giờ anh mới biết được là căn bản có người không muốn anh chết." Thanh âm của Trương Dương có chút khàn khàn, có chút trầm trọng; một người đàn ông lại không thể nắm giữ tính mạng của mình, mà nó nằm trong tay người khác, đây quả thực là bi ai.
"Khi có được năng lực nhất định, tư tưởng của anh đã có chút cực đoan, anh cố gắng đem toàn bộ đối thủ của mình dẫm nát dưới gót giày, trong lòng anh điên cuồng truy cầu hư vinh.Tại trong động, anh gặp được Mãi Mãi Đề, cừu hận của anh và ong ấy đã từ từ hóa giải. Anh biết được chuyện này cũng nhờ Tuyết Liên – một cô gái xinh đẹp có trái tim thiện lương. Mãi Mãi Đề rất sủng ái Tuyết Liên, hắn cũng biết Tuyết Liên có hảo cảm đối với bọn anh, hắn nguyện ý vì Tuyết Liên mà cho anh cơ hội. Hắn buông tay không giết anh, anh biết, hắn muốn anh và Tuyết Liên bảo trì quan hệ, Mãi Mãi Đề sẽ vĩnh viễn không đụng tới anh, thậm chí hắn còn vận dụng thế lực của mình để anh có một con đường đi tốt…"
"Anh bắt đầu trốn tránh, giống như trốn tránh em, anh biết sau lưng em có cả một gia tộc cường đại, có tài phú địch quốc. Tuyết Liên cũng vậy. Anh bắt đầu không ngừng trốn tránh, anh sợ hãi, một gã đàn ông truy cầu hư vinh cảm thấy sợ hãi; anh không dưới một lần đã nghĩ tới việc lợi dụng các em, lấy các em làm bàn đạp cho anh, nhưng anh không làm được…"
"Đừng nói, đừng nói nữa!" Vương Yến cảm giác trái tim mình đang có trăm ngàn vết dao đâm, hai tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Trương Dương. Nội tâm của người con trai này phức tạp hơn rất nhiều vẻ bè ngoài hắn thể hiện, hắn đang phải chịu áp lực người bình thường không cách nào chịu được; hắn ghen tị với người khác, nhưng trong lòng hắn cũng có sự cao ngạo không cho phép hắn làm những chuyện hèn mọn không xứng với lương tâm.
"Không, anh muốn nói, hãy để anh nói đi, về sau này không bao giờ anh nhắc tới chuyện này nữa." Trương Dương đẩy Vương Yến ra.
"Anh không làm được, anh đã nghĩ rất nhiều rất nhiều; nếu như anh thực sự lợi dụng các em thì lương tâm anh sẽ vĩnh viễn bất an, cho dù là chính thức bước vào xã hội thượng lưu thì anh vĩnh viễn không thể thẳng lưng ưỡn ngực mà đi. Biện pháp duy nhất chính là trốn tránh, hy vọng cách xa các em một chút, tới khi anh vượt lên được thì mới gặp các em."
"Hôm nay anh thất thố, anh nhìn thấy em và Tuyết Liên bị rất nhiều gã đàn ông bao vây, trêu chọc, tim anh tựa như bị kim đâm, anh không thể trốn tránh tư duy của chính mình, trong đầu anh tràn ngập ý nghĩ ghen ghét muốn trả thù, anh biết bọn họ có tài phú kinh người, còn có bối cảnh to lớn sau lưng."
"Đồng thời, anh cũng xem thường bọn họ, trong mắt anh thì bọn họ không chịu nổi một đòn. Anh cũng biết, bối cảnh của em so với bọn họ còn lớn hơn nữa, anh đem việc em bị lừa gạt tài chính để trong lòng mình rồi xé nó ra to hơn nữa, gấp trăm lần, chính là vì để tìm cho mình một lý do trả thù Chu Thiếu. Anh làm được, nhưng cũng không hơn gì, không thể không nói: Chu Thiếu là một tên ăn chơi trác táng, nhưng hắn là một kẻ có lý tưởng, có khát vọng, hắn ăn chơi vì hắn có tiền. Hắn không phải là kẻ phá gia chi tử, quan trọng nhất là tòn bộ thủ đoạn của hắn đều quang minh chính đại, mà anh so với hắn thì càng xấu xa hơn, càng đen tối hơn. Ý nghĩ duy nhất của anh là đả kích tất cả những người đến gần em, nhưng muốn lấy một cái cớ thật đường hoàng."