Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu đáp:

- Không, ngươi không thể như vậy.

Thiên Lân hỏi lại:

- Nàng hối hận rồi?

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ trả lời:

- Ta …

Thiên Lân thấy nàng ngập ngừng mãi không nói được, nhẹ nhàng ép sát gương mặt của mình vào má của nàng, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng toàn thân run lên, theo bản năng né sang một bên.

Thiên Lân bật cười ôn nhu, cũng không miễn cưỡng, nhìn đôi môi đỏ hồng dụ người của nàng, nhẹ nhàng nói:

- Thực ra ta hoàn toàn có thể dùng sức, chờ sau khi độc tố trong người nàng phát tác rồi, chiếm lấy thân thể của nàng …

Nhất Tịch Như Mộng khó khăn trả lời:

- Thế thì ta sẽ hận ngươi cả đời này.

Thiên Lân cười đáp:

- Ta biết, vì thế ta sẽ không làm như vậy, ta muốn nàng phải cam tâm tình nguyện, không một chút miễn cưỡng nào cả, như vậy trong lòng nàng mới không một chút hối tiếc, giữa chúng ta mới hạnh phúc mỹ mãn.

Nhất Tịch Như Mộng toàn thân nóng bừng, u oán nói:

- Nếu như chàng không muốn cho ta phải nuối tiếc, vì sao không để lại cho ta một chút thể diện, lại muốn ta khó khăn chịu đựng vậy?

Thiên Lân trả lời:

- Bởi vì nàng hiện nay đang thực sự đối mặt với khó khăn, chọn lựa của nàng là sai lạc rồi, ta không muốn nàng càng đi càng xa.

Còn đang nói, Thiên Lân hôn lên mặt của Nhất Tịch Như Mộng một cái, điều này khiến cho nàng toàn thân run rẩy, ánh mắt toát ra một tia khác thường.

Bật cười tà mị, Thiên Lân tán thưởng:

- Đẹp thật, ta rất thích.

Tay phải hạ xuống, trong mắt Thiên Lân lấp lánh vẻ mong chờ, rõ ràng trong lòng kích động vô cùng.

Cảm giác được động thái của tay phải Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt biến hẳn, vội vàng nói:

- Thiên Lân, không nên …

Thời khắc đó, đôi môi của Nhất Tịch Như Mộng mím chặt lại, khuôn mặt tuyệt đẹp đầy vẻ kinh hoàng, trong xấu hổ toát ra mấy phần quyến rũ, mê người vô cùng.

Thời khắc đó, mặt Thiên Lân toát ra vẻ mê đắm, ánh mắt sáng láng vô cùng, rõ ràng đang rất hưng phấn. Nhất Tịch Như Mộng thở gấp phì phò, Thiên Lân để ý đến thần tình của Nhất Tịch Như Mộng, thấy nàng đang mím chặt môi, thẹn thùng mê người, trong lòng sinh ra kích động, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người đó của nàng. Thời khắc đó, Nhất Tịch Như Mộng tâm thần chấn động, ngượng ngùng mãnh liệt khiến nàng nhắm chặt mắt lại để che giấu sự hoảng loạn của bản thân. Thiên Lân hôn lên đôi môi đỏ hồng của Nhất Tịch Như Mộng khiến hắn phấn chấn vô cùng, trong lòng đầy thương tiếc, động tác êm ái vô cùng, sợ chọc cho nàng nổi giận. Đối với Nhất Tịch Như Mộng, đây là nụ hôn đầu đời của nàng, chính là lần đầu tiên từ ngày nàng chào đời đến nay trải qua, tâm thần hoảng loạn không biết làm sao, lòng đầy mâu thuẫn. Tuy là như vậy, Nhất Tịch Như Mộng vẫn cảm nhận được sự êm ái và thương hương tiếc ngọc của Thiên Lân, sau một lúc căng thẳng, cuối cùng cũng hết cắn chặt răng, tiếp nhận lấy Thiên Lân.

Cảm nhận được biến hóa của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân hưng phấn vô cùng, hai tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của nàng, hôn nàng thật thâm tình.

Chốc lát sau, Thiên Lân buông đôi môi ra, ánh mắt mỉm cười nhìn nàng, khuôn mặt đầy vui vẻ, nhẹ nhàng nói:

- Như Mộng, nàng quả thật rất đẹp.

Nhất Tịch Như Mộng mở to hai mắt, ngượng ngùng vô cùng, liếc hắn một cái, lòng đầy u oán đáp lại:

- Công tử như vậy đã thỏa mãn rồi.

Thiên Lân bật cười ha hả, cúi đầu đặt trán lên gò má nàng, nhỏ giọng nói:

- Thỏa mãn, bất quá ta còn muốn.

Nhất Tịch Như Mộng tâm hồn chấn động, hai môi mím chặt, hung hăng trừng hắn một cái, sau đó cúi đầu không nói gì cả.

Nhất Tịch Như Mộng đột nhiên ngửng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp nói:

- Thiên Lân, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của công tử, nhưng công tử phải đáp ứng một điều kiện của ta, nếu không ta thà rằng tự tử cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.

Thiên Lân nghe vậy có chút bất ngờ, lại vô cùng cao hứng, hỏi lại:

- Điều kiện thế nào, nàng nói đi.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn Thiên Lân, giọng nói nghiêm túc đáp:

- Ta muốn công tử phải đáp ứng ta, lật đổ sự thống trị của Ngũ Sắc Thần Vương, hơn nữa còn thay cho hắn, thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực.

Thiên Lân nghe vậy sửng sốt, buông thân thể Nhất Tịch Như Mộng ra, ánh mắt kỳ dị nhìn nàng cất tiếng hỏi:

- Nàng muốn ta làm người thống trị Ngũ Sắc Thiên Vực?

Nhất Tịch Như Mộng gật đầu đáp:

- Đây là điều kiện của ta, công tử muốn lấy được ta thì phải trở thành người thống trị chí cao vô thượng của Ngũ Sắc Thiên Vực.

Thiên Lân không hề trả lời ngay lập tức, mà lại chìm vào suy xét. Hắn đến Ngũ Sắc Thiên Vực ban đầu chỉ để hóa giải nguy cơ cho Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, tạm thời kéo dài thời gian Ngũ Sắc Thần Vương xâm nhập nhân gian, từ đó đến giờ chưa từng nghĩ thay thế ông ta. Hôm nay, Nhất Tịch Như Mộng đột nhiên đề xuất ra yêu cầu này, Thiên Lân chưa có chuẩn bị tâm lý cho chuyện này nên trong nhất thời chân tay luống cuống, không biết phải trả lời như thế nào. Nhất Tịch Như Mộng không vội hỏi tới, nàng biết chuyện này cần phải có thời gian suy xét. Vốn dĩ trong lòng của Thiên Lân hoàn toàn không có ý định thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực, hắn đến đây chỉ vì Mẫu Đơn và Hoa Hồng, sau khi xong việc liền sẽ quay trở về nhân gian để giải mở lời nguyền Tàn Tình kiếm, cứu cho được Ngọc Tâm, còn những chuyện khác thì Thiên Lân còn chưa từng suy nghĩ cẩn thận. Hiện nay, Thiên Lân một khi đồng ý với điều kiện của Nhất Tịch Như Mộng, như vậy thì hắn phải ở lại Ngũ Sắc Thiên Vực một thời gian rất dài, điều này sẽ ảnh hưởng đến một số chuyện của nhân gian. Mà Thiên Lân nếu không đồng ý với điều kiện của Nhất Tịch Như Mộng, với tính cách mạnh mẽ của nàng, chắc chắn nàng sẽ chọn tự tử, điều này thì Thiên Lân cũng không muốn thấy bao giờ.

Trái lo phải nghĩ, Thiên Lân do dự không định được. Lúc này, thanh âm của Ma Da đột nhiên truyền đến trong tai của Thiên Lân.

- Phúc liền với họa, như bóng với hình. Vật gì càng xinh đẹp, thì giá phải trả lại càng lớn một chút.

Thiên Lân sửng người, câu này Ma Da đã từng nói qua, khi đó hắn hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong đó. Hiện nay, Ma Da nhắc lại câu nói cũ, lẽ nào hàm nghĩa của câu nói này chính là nhằm vào chuyện trước mắt?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân liếc Nhất Tịch Như Mộng, trong lòng liền có quyết định, nghiêm mặt đáp:

- Ta có thể đồng ý điều kiện của nàng, nhưng ta cũng có một yêu cầu.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại liền:

- Yêu cầu thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ta muốn nàng trở thành hoàng hậu của ta.

Nhất Tịch Như Mộng biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:

- Chàng…

Thiên Lân cắt ngang:

- Ta chỉ muốn để cho nàng được hạnh phúc.

Nhất Tịch Như Mộng trái tim run lên, câu nói của Thiên Lân khiến nàng càng lún sâu thêm, cơ hồ không còn muốn phản bác.

Bật cười khổ sở, Nhất Tịch Như Mộng u oán hỏi:

- Như vậy chàng khiến ta sau này phải đối xử với Mẫu Đơn thế nào đây?

Thiên Lân trả lời:

- Đối xử như chị em, ta sẽ khiến các nàng hạnh phúc.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ run lên, mặt đỏ ửng, độc tố trong người đã từ từ phát tác, nàng đang toàn lực chịu đựng thôi. Suy xét một chốc, Nhất Tịch Như Mộng đã nghĩ đến rất nhiều, sau khi cân nhắc lợi hại, nàng cuối cùng vẫn thuận theo ý nguyện của bản thân mình, đồng ý yêu cầu của Thiên Lân.

Dù sao Thiên Lân chính là người đầu tiên khiến nàng phải động lòng, nàng cũng không muốn cả đời cô độc.

- Được, ta đồng ý với chàng, chỉ cần chàng thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực, ta sẽ thực hiện lời hứa, trở thành hoàng hậu để chàng được ngạo đời.

Thiên Lân nghe vậy rất mừng, tiến lên ôm lấy nàng vào trong lòng, lập tức hôn thật nồng sâu nàng. Do độc tốc đã phát tác, Nhất Tịch Như Mộng sớm đã toàn thân nóng bừng, cả người không có sức, xụi lơ trong lòng của Thiên Lân. Phát hiện được tình hình của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân ôm chặt lấy nàng, vừa hôn nàng thật thâm tình, vừa truyền khí băng lạnh vào, tạm thời áp chế độc tốc trong người nàng. Như vậy, nhiệt độ cơ thể Nhất Tịch Như Mộng khôi phục lại bình thường, chỉ có gương mặt còn đỏ ứng xấu hổ.

Sau nụ hôn rồi, Nhất Tịch Như Mộng đẩy Thiên Lân ra, mặt đỏ hồng xấu hổ nói:

- Sau khi độc phát rồi, ta có thể mất đi bản tính, ta không muốn chàng thấy ta mất mặt như vậy, chàng có thể khiến cho ta vẫn luôn giữ được thanh tỉnh chăng?

Thiên Lân nghĩ lại một chốc, gật đầu đáp:

- Ta có thể truyền một luồng khí băng lạnh vào trong đại não của nàng, khiến thần trí nàng giữa được thanh tỉnh, nhưng thân thể lại bị ảnh hưởng của độc tố.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ đáp:

- Đa tạ chàng.

Thiên Lân nghe vậy bật cười, trong não lóe lên một ý nghĩ, cười hỏi:

- Đa tạ ta như thế nào?

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt đỏ như ngọc, trừng Thiên Lân một cái, có phần hấp dẫn đáp:

- Thật đáng ghét.

Thiên Lân nghe vậy lớn tiếng cười, nhún vai một cái, Ma Da thức thời liền bay đi, để lại thời gian và không gian cho Thiên Lân.

Nhìn lên bầu trời, màn đêm đã đến rồi, Thiên Lân ghé tai của Nhất Tịch Như Mộng khẽ nói:

- Chúng ta đi vào trong hồ, có được không?

Nhất Tịch Như Mộng cảm nhận được sự tôn trọng của Thiên Lân đối với bản thân mình, khe khẽ gật đầu, coi như trả lời. Thiên Lân thấy vậy bật cười vui vẻ, ôm Nhất Tịch Như Mộng bay lên đến bên bờ hồ. Dưới màn đêm, Thiên Lân êm ái cởi áo của Nhất Tịch Như Mộng, khiến Nhất Tịch Như Mộng xấu hổ mặt đỏ bừng, hận không thể tìm được hố nào mà chui vào đó giấu mình.

Rất nhanh, Thiên Lân đã cởi sạch quần áo của Nhất Tịch Như Mộng, ánh mắt kinh hãi than thở nhìn nàng, tán thưởng:

- Như Mộng, nàng quả thật quá đẹp.

Dưới màn đêm, Nhất Tịch Như Mộng hai tay che ngực, hai chân khép lại, toàn thân da thịt trắng nõn, phát ra ánh sáng bóng dụ người. Do bởi nước hồ mát mẻ, thân thể nóng bừng của Nhất Tịch Như Mộng dần bình phục, theo yêu cầu của Thiên Lân, lần đầu tiên chủ động hầu hạ Thiên Lân, tắm rửa thân thể cho hắn. Nhìn vẻ mặt khẽ ửng đỏ của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân trong lòng có một sự thỏa mãn không nói ra được. Đây là mỹ nữ số một của Ngũ Sắc Thiên Vực, nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, lúc này đang ở bên cạnh hắn, quyến rũ mềm mại cứ để mặc hắn làm gì thì làm, đây chính là mong ước của mỗi người đàn ông, mà hắn lại là người duy nhất có được phúc này.

Thiên Lân động tình ôm lấy Nhất Tịch Như Mộng, ánh mắt mừng vui nhìn nàng, khuôn mặt có vẻ kích động, vừa hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng, vừa nói thật thâm tình:

- Đời này ông trời đãi ta không bạc, khiến ta có được nàng, trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian, ta sẽ trân trọng thật tốt, cả đời yêu thương nàng, khiến nàng vĩnh viễn vui vẻ khoái lạc.

Cảm nhận được chân tình của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng trong lòng không còn ngại ngùng nữa, hai tay ôm lấy gương mặt của Thiên Lân, êm ái đáp:

- Thời khắc này, ta mới hoàn toàn cảm nhận được tình yêu mà chàng dành cho ta, nó vượt qua hẳn dục vọng chinh phục trong lòng chàng. Ta ở trong lòng chàng, không phải là một nữ hoàng cao vút trên trời, mà là Như Mộng chàng thật sự yêu thương.

Thiên Lân nghe vậy cao hứng vô cùng, ôm nàng trong nước xoay tròn nhảy múa, hệt như một đứa trẻ.

Nhất Tịch Như Mộng vuốt ve gò má của hắn, khẽ lẩm bẩm bên tai của hắn:

- Đến đây, hãy yêu thương ta thật tốt đẹp, hãy mang đến hạnh phúc cho ta. Đêm nay, ta sẽ để cho chàng tất cả như ý.

Thiên Lân nghe vậy rất mừng, trong ánh mắt toát ra sự kinh ngạc vui mừng, cất tiếng hỏi:

- Thật sự để cho ta được như ý hết sao?

Nhất Tịch Như Mộng có phần xấu hổ, liếc hắn thật đầy tình cảm, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Thiên Lân ôm lấy Nhất Tịch Như Mộng, vừa vuốt ve những đường cong động lòng người của nàng, vừa êm ái ngọt ngào tình cảm nói:

- Như Mộng thật tốt, ta thích lắm.

Nhất Tịch Như Mộng hừ khẽ bảo:

- Cũng biết nói lời đường mật, còn không biết sẽ hại bao nhiêu thiếu nữ.

Thiên Lân bật cười ngượng ngùng, hỏi ngược lại:

- Ghen rồi sao?

Nhất Tịch Như Mộng trừng hắn, không nói một câu nào.

Vuốt ve một lúc, Thiên Lân thấy Nhất Tịch Như Mộng hoa kính đã thấm ướt, biết thời cơ đã đến, nhịn không được nhỏ giọng nói bên tai nàng:

- Như Mộng, chúng ta bắt đầu nhé.

Nhất Tịch Như Mộng xấu hổ nhìn hắn, ánh mắt như nước hồ khẽ lẩm bẩm:

- Êm ái một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play