Gió nhẹ khẽ vuốt thổi tung quần áo của Nhất Tịch Như Mộng, chiếu lên ánh sáng lăn tăn, hệt như một tiên nữ giáng phàm, mơ hồ xuất trần.

Bên bờ hồ, Thiên Lân ngồi xổm xuống, đưa tay cho vào trong nước, phát xuất sóng thăm dò kỳ dị đặc biệt, cẩn thận tìm hiểu tình hình trong hồ.

Chốc lát sau, Thiên Lân thu tay đứng lên, quay đầu lại nhìn Nhất Tịch Như Mộng, nhẹ nhàng nói:

- Trong hồ quả thực có cỏ rong tồn tại, ta đi lấy một ít đây.

Nhất Tịch Như Mộng dặn dò:

- Cẩn thận, chú ý an toàn.

Thiên Lân cười cười, cũng không nói nhiều, tung mình nhảy vào trong nước, kết giới phòng ngự ngăn cách nước hồ ngoài vài thước, chớp mắt đã biến mất vào trong hồ. Nhất Tịch Như Mộng đôi môi khẽ run lên, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bỏ qua không nói. Nhẹ nhàng bước liên tục, Nhất Tịch Như Mộng không khỏi mất tự chủ đi đến bên hồ, chăm chú nhìn vào mặt hồ, trong lòng có một chút khẩn trương.

Tiến vào trong hồ rồi, Thiên Lân bắt đầu thu thập một số loại cỏ rong khác nhau, chạy nhanh đến những chỗ khác nhau, tốn không ít thời gian. Trong lúc này, Thiên Lân phát hiện các loại cá rất ít trong hồ, phỏng chừng chịu ảnh hưởng của số lượng cỏ rong. Vòng quanh hồ một vòng, Thiên Lân thu thập được bảy loại cỏ rong khác nhau, quay lại đến bên bờ.

Thấy Thiên Lân quay về, Nhất Tịch Như Mộng lập tức không khẩn trương nữa, ánh mắt dừng lại những rong cỏ trong tay của Thiên Lân, trong đó toát ra vài phần hy vọng.

Đi đến bên cạnh Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân vẻ mặt có phần phức tạp, nhẹ nhàng nói:

- Cá trong hồ không nhiều, cây cỏ ít, chỉ có bảy loại này. Bây giờ ta nếm thử những cây này, hy vọng trong đây sẽ có Vô Ưu thảo.

Nhất Tịch Như Mộng bật cười cô độc, có phần khổ sở đáp:

- Cho dù thế nào, ta đều đa tạ công tử đã làm tất cả vì ta, chỉ sợ là không tìm được.

Thiên Lân bật cười miễn cưỡng, không nói gì cả, bắt đầu nếm thử bảy loại cỏ rong này.

Do đây là hy vọng cuối cùng, Thiên Lân nếm thử rất cẩn thận, sợ sẽ bỏ sót Vô Ưu thảo. Nhưng trải qua rất lâu, Thiên Lân sau khi nếm thử từng cái, thu được kết quả thì cả bảy loại cỏ rong này đều vô cùng bình thường, không có dược hiệu gì đặc thù. Đến lúc này, sau một phen tìm kiếm, cuối cùng hao công tốn sức. Nhất Tịch Như Mộng khuôn mặt tuyệt đẹp toát ra vài phần thất vọng và đau thương tang tóc. Thiên Lân có phần khổ sở, kết quả như vậy khiến hắn vừa mừng lại lo, tâm tình có phần phức tạp.

Bật thở dài khổ sở, Nhất Tịch Như Mộng đưa mắt nhìn ra xa xăm, u oán khẽ lẩm bẩm:

- Có lẽ trên thế gian vốn không có Vô Ưu thảo, đó chỉ là do người ta đặt hy vọng mà hư cấu thành ra vậy.

Thiên Lân êm ái nói:

- Không nên đau buồn như vậy, chúng ta hãy nghĩ biện pháp nào khác.

Nhất Tịch Như Mộng liếc Thiên Lân, cô độc đáp:

- Thời gian không cho phép ta, thời gian hai ngày sắp sửa qua đi rồi.

Thiên Lân có phần cảm thương, nhưng lại an ủi nói:

- Kỳ tích luôn phát sinh vào lúc cuối cùng, chúng ta không nên tuyệt vọng, cần phải giữ được ngoan cường.

Nhất Tịch Như Mộng đau thương trả lời:

- Kỳ tích xuất hiện? Công tử thật sự hy vọng có thể tìm ra được giải dược?

Thiên Lân chần chừ đáp:

- Ta không biết, có lẽ trong tiềm thức của ta cũng tràn đầy mâu thuẫn, muốn giúp nàng tìm ra giải dược, không để nàng chịu chút ấm ức nào cả. Nhưng ta lại hy vọng không tìm được giải dược, như vậy ta có thể được như ý nguyện.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy cười cười, vẻ mặt phức tạp nói:

- Công tử rất thành thực, khiến ta rất khó đối mặt, công tử biết chăng?

Thiên Lân cười cười, không biết trả lời thế nào, chuyển sang chuyện khác:

- Trong hồ cảnh sắc rất đẹp đẽ, chi bằng để ta đưa nàng đi coi thế nào.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn hắn, suy xét chốc lát rồi đột nhiên cười nói:

- Được, chúng ta đi coi thế nào.

Thiên Lân thấy nàng để lộ ra nụ cười, lập tức tâm tình tốt hẳn lên, tiến đến kéo cánh tay ngọc của nàng, dẫn nàng bay thẳng vào trong hồ, bắt đầu du lịch dưới nước.

Ở bên trong kết giới, Nhất Tịch Như Mộng nhìn cảnh sắc trong hồ, vẻ mặt nở nụ cười nhợt nhạt, khiến cho người ta cảm thấy thật quyến rũ. Thiên Lân cũng mỉm cười, kéo Nhất Tịch Như Mộng đi chơi khắp nơi trong hồ, tuyệt đối không nhắc đến Vô Ưu thảo. Thời gian không hay không biết trôi qua, không biết từ lúc nào, khuôn mặt Nhất Tịch Như Mộng hiện ra nét ửng hồng nhàn nhạt, thêm vài phần hấp dẫn xinh đẹp cho nàng.

Lúc này, Nhất Tịch Như Mộng mở miệng nói:

- Trong quá khứ đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời ta đi chơi thật vui vẻ, bỏ hết tất cả danh lợi, không hỏi đến thế tục.

Thiên Lân êm ái đáp:

- Đây chỉ mới là bắt đầu, sau này nàng còn có rất nhiều cơ hội như vậy nữa.

Nhất Tịch Như Mộng bật cười quái lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Đa tạ công tử đã an ủi, ta rất cảm kích. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi lên thôi.

Thiên Lân cười cười gật đầu đồng ý, lập tức mang Nhất Tịch Như Mộng rời khỏi nơi đó, quay lại bờ hồ.

Đứng bên bờ hồ, Nhất Tịch Như Mộng nhìn bầu trời, lúc này màn đêm đã buông xuống, một ngày không ngờ lại trôi qua không hay không biết như vậy.

Rút tay ngọc về, Nhất Tịch Như Mộng khẽ nói:

- Trời sắp tối rồi, công tử phải quay về đi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng còn đang chờ đợi công tử.

Thiên Lân nghi hoặc hỏi:

- Còn nàng thì sao?

Nhất Tịch Như Mộng u oán đáp:

- Cảnh sắc nơi này rất đẹp đẽ, chính là nơi ẩn cư lý tưởng của ta, ta không muốn quay về nữa. Công tử đi thôi.

Thiên Lân khẽ cau mày, cất tiếng hỏi:

- Như vậy nàng dùng thái độ ngăn trở để đối mặt, dự tính dùng cái chết để kết thúc tất cả?

Nhất Tịch Như Mộng đáp:

- Đó là chuyện của ta, ta không muốn nhắc lại nữa. Công tử đã làm tất cả vì ta khiến ta rất cảm kích, hãy để Mẫu Đơn đền đáp với công tử thật tốt.

Thiên Lân nói:

- Ta đã đáp ứng với Mẫu Đơn, phải chiếu cố nàng thật tốt đẹp, hơn nữa còn phải mang nàng an toàn quay trở về.

Nhất Tịch Như Mộng không dám đối diện với Thên Lân, nhìn ra phía chân trời, nhẹ nhàng nói:

- Ý tốt của công tử thì ta xin ghi nhận, nhưng ta sẽ không quay về nữa, công tử khuyên cũng vô dụng mà thôi, chỉ lãng phí thời gian, hay là công tử hãy sớm quay trở về, tránh Mẫu Đơn và Hoa Hồng gặp phải nguy cơ.

Thiên Lân nghe vậy có phần tức giận, cất tiếng hỏi:

- Nàng bỏ qua trần thế không quản gì cả, cũng chỉ vì mặt mũi của cá nhân nàng, làm như vậy nàng không thấy xấu hổ sao?

Nhất Tịch Như Mộng thân thể chấn động, khổ sở trả lời:

- Đây chính là chọn lựa của ta, có lẽ là ích kỷ, nhưng đây là phương thức ta có thể chấp nhận được.

Thiên Lân nói:

- Nàng là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, nàng làm sao lại bỏ qua hết con dân của mình?

Nhất Tịch Như Mộng đau thương tang tóc đáp:

- Nữ hoàng Lam Quang Thánh Vực phải thánh khiết cao quý, ta hiện nay chỉ có thể làm được đến như vậy thôi.

Thiên Lân trách mắng:

- Nàng đây là trốn chạy, không dám đối mặt.

Nhất Tịch Như Mộng cười khổ nói:

- Công tử nói đúng, ta đang trốn chạy. Đáng tiếc công tử không phải là ta, sẽ không hiểu được tâm tình của ta. Về đi, Thiên Lân, Mẫu Đơn và Hoa Hồng còn đang chờ.

Thiên Lân trầm giọng đáp:

- Ta sẽ quay về, nhưng chính là mang nàng cùng về.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy chấn động, đau đớn nói:

- Công tử vì sao phải khổ sở bức bách, không thể cho ta một chút thể diện nữa sao, không phải muốn ép ta vào chỗ không nơi dung thân, như vậy mới vui vẻ sao?

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Ta không có ý như vậy, ta chỉ muốn nói với nàng, dù cho không tìm được Vô Ưu thảo, ta vẫn sẽ tận hết toàn lực hóa giải oán khí trong lòng của nàng, không để nàng phải chịu chút ấm ức nào. Có lẽ, phương thức kia đối với nàng thật khó mà cười được, nhưng ta tuyệt không có nửa phần ý tứ khinh thường. Ta sẽ dùng tấm chân tâm của mình, dùng thành ý của mình, dùng tình yêu của mình để nàng biết được mùi vị hạnh phúc.

Nhất Tịch Như Mộng mặt đỏ như máu, lắc đầu đáp:

- Không, chúng ta không thể nào.

Thiên Lân chất vấn:

- Vì sao không thể?

Nhất Tịch Như Mộng đau thương tang tóc nói:

- Công tử và Mẫu Đơn tình đầu ý hợp, giữa chúng ta thân phận cách xa, không thể nào như vậy được.

Thiên Lân chất vấn tiếp:

- Chính bởi vì nguyên nhân thân phận phải không?

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ nói:

- Còn có… còn có…

Thiên Lân đưa tay nắm lấy hai tay của Nhất Tịch Như Mộng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt hoảng loạn của nàng, trầm giọng ép tới:

- Còn có thế nào nữa? Nàng vì sao phải lừa mình dối người, che giấu tấm lòng của bản thân?

Nhất Tịch Như Mộng thân thể run rẩy, thở hồng hộc, né tránh ánh mắt của Thiên Lân, gắng sức nói:

- Nhanh buông tay, nhanh …

Thiên Lân phát hiện được sự khác thường của Nhất Tịch Như Mộng, cất tiếng hỏi:

- Độc trong nàng đã phát tác rồi?

Nhất Tịch Như Mộng mím chặt hai môi lại, gầm lên:

- Nhanh buông ta ra.

Thiên Lân nói:

- Không cần phải kích động, tận sức giữ bình tĩnh lại.

Nhất Tịch Như Mộng quát lên:

- Công tử làm như vậy ta làm sao mà bình tĩnh được?

Thiên Lân nghe vậy sửng người, chần chừ một chốc rồi mạnh mẽ truyền một luồng khí lạnh băng vào trong người của Nhất Tịch Như Mộng, tạm thời áp chế lấy độc tố trong người của nàng.

Được khí lạnh của Thiên Lân hỗ trợ, Nhất Tịch Như Mộng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, đẩy thân thể của Thiên Lân ra, lạnh lẽo nói:

- Công tử đi đi, ta không muốn thấy công tử nữa.

Thiên Lân có phần thất vọng, khổ sở nói:

- Nàng thật sự thà rằng chết đi, cũng không để ta giúp cho nàng.

Nhất Tịch Như Mộng xoay mình lại, quay lưng về phía Thiên Lân, dường như không dám nhìn vào mắt hắn, giọng lạnh lẽo đáp:

- Ta đã quyết như vậy, công tử không cần phải nhắc lại nữa. Đi nhanh thôi.

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Ta không đi, ta làm sao muốn thấy nàng chết ở nơi này?

Nhất Tịch Như Mộng trả lời:

- Nếu công tử không đi, ta sẽ tự tuyệt tại đây.

Thiên Lân nghe vậy chấn động, không ngờ được Nhất Tịch Như Mộng lại cương liệt như vậy, xem ra thân phận nữ hoàng kia quả thực làm cho vai nàng phải gánh rất nhiều thứ.

Đưa tay đỡ lấy thân thể của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân ánh mắt như đuốc nhìn nàng, hỏi lại:

- Nếu như nàng không phải là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, nàng có còn chọn lấy phương thức này chăng?

Nhất Tịch Như Mộng hỏi ngược lại:

- Nếu như ta quả thật không phải là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, không phải là đệ nhất mỹ nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực, công tử có còn để ý đến vậy chăng?

Thiên Lân chấn động, thản nhiên đáp:

- Có lẽ nàng nói đúng, thân phận của nàng quả thực rất hấp dẫn người, cho dù là Ngũ Sắc Thần Vương hay là ta, đều bị thân phận nữ hoàng của nàng hấp dẫn sâu sắc, muốn đoạt lấy nàng, chinh phục nàng.

Nhất Tịch Như Mộng trừng Thiên Lân, quát lên:

- Công tử thật đáng ghét.

Thiên Lân hoàn toàn không tức giận, cười trả lời:

- Ngoại trừ những điều này ra, ta còn muốn che chở cho nàng, yêu thương nàng, đỡ lấy gánh nặng trên vai của nàng xuống, làm một người phụ nữ không còn lo lắng ưu phiền.

Nhất Tịch Như Mộng mím chặt môi, nổi giận nói:

- Ta sẽ không cho công tử có cơ hội.

Thiên Lân hai tay thu lại, ôm chặt lấy thân thể Nhất Tịch Như Mộng, cười tà dị:

- Nàng đã cho ta cơ hội rồi.

Nhất Tịch Như Mộng toàn thân chấn động, cố gắng giãy ra, hai tay ý đồ muốn đẩy thân thể Thiên Lân ra, kêu ầm lên:

- Ngươi nhanh buông tay ra, nếu không ta sẽ nổi giận.

Thiên Lân cười đáp:

- Nếu ta buông tay, nàng sẽ tự sát, như vậy thì không được rồi.

Cúi đầu nhích tới gần, Thiên Lân mặt nở nụ cười tươi, sức hấp dẫn không nói hết được đang dụ dỗ trái tim của Nhất Tịch Như Mộng.

Né tránh ánh mắt của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng vẫn cố gắng giãy ra, miệng thở hổn hễn nói:

- Thiên Lân, ngươi không được như vậy, chúng ta không thể nào.

Thiên Lân từ từ ép sát đến gương mặt của nàng, cảm nhận mặt nàng đang nóng bừng lên, nhịn không được cười khẽ nói:

- Nhớ lại hôm qua nàng đã từng đồng ý với ta, nếu ta có thể biến ra một đôi cánh mang nàng bay vào Huyền Không đảo, nàng sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ta.

Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy chấn động, dừng không giãy dụa nữa, ánh mắt u oán nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói:

- Điều kiện tiên quyết là ta có thể cho ngươi.

Thiên Lân cười trả lời:

- Nguyện vọng của ta thì nàng biết rồi, nàng hoàn toàn có thể trao cho ta, bây giờ ta muốn đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play