Buổi trưa, mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên cao, không khí nóng bức. Trong một rừng trúc âm u, bốn bóng người đang đứng cùng với nhau nhỏ giọng bàn luận chuyện gì đó. Do rừng trúc rất tươi tốt, ánh sáng lờ mờ, bốn hình bóng lại mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể nhìn được thân hình đại khái.

Lúc này, một giọng nói có phần già nua đột nhiên vang lên:

- Mục tiêu đã tiếp cận được Dịch viên, chúng ta phải nắm chắc thời cơ, cần đảm bảo bọn chúng trước khi đến được Dịch viên thì triển khai một đợt đánh lén.

- Hiện nay Thiên Lân ở cùng với Hải Mộng Dao, thực lực tương đối kinh người. Lại có thêm Hiệp Y Thánh Tâm kia cũng theo bên cạnh bọn họ, tình thế có phần bất lợi cho chúng ta.

Từ thanh âm có thể nhận ra, người nói còn tương đối trẻ trung.

- Muốn dụ Hải Mộng Dao và Hiệp Y Thánh Tâm rời đi rất dễ dàng, nhưng muốn thoát khỏi tay của Hải Mộng Dao thì chỉ sợ là không dễ chút nào.

Thanh âm trầm thấp có lực, lại mấy phần lo lắng.

- Tình thế trước mắt khẩn trương, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm thử, không quan tâm những điều này.

Người cuối cùng nói ra mô tả tình hình hiện nay, điều này khiến cho ba người còn lại lập tức trầm ngâm, trong rừng thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại.

Chốc lát sau, giọng nói già lão lại vang lên:

- Quan trọng trước mắt ở hai chuyện, thứ nhất, ai sẽ dẫn dụ Hải Mộng Dao rời đi. Thứ hai, ai đi đối phó với Thiên Lân? Ta suy xét một lúc, Hải Mộng Dao để ta đi xử lý, chúng ta phải tận khả năng phối hợp với nhau, cần phải khiến cho Thiên Lân bất ngờ, giết hắn không kịp trở tay.

Câu này vừa nói ra, ba người còn lại đồng thanh đáp ứng, đồng ý với đề nghị này. Như vậy, bốn người lại tiếp tục thương nghị với nhau một hồi, sau đó ai nấy tự rời đi, chỉ trong chốc lát rừng trúc đã không còn một bóng người nào.

Rời khỏi Linh Tu tự rồi, Thiên Lân và Tử Hàn liền được Hải Mộng Dao thống lĩnh bay thẳng về phía Dịch viên. Do nơi này là Tây Thục, khoảng cách không quá vài dặm, Hải Mộng Dao cũng không vội đến nơi, mà vừa bay đi vừa giảng giải phong tục tập quán Tây Thục cho Thiên Lân, cùng với một số chuyện xưa ở Dịch viên. Tử Hàn đi theo một bên, thỉnh thoảng bổ sung một hai câu, ba người rõ ràng rất là thân mật.

Giờ Thân buổi chiều, Hải Mộng Dao dẫn Thiên Lân và Tử Hàn đang trên đường vượt khe núi ở trên cao, bị một trận đấu trên mặt đất hấp dẫn. Dừng lại, Hải Mộng Dao nhìn xuống dưới chân, trầm ngâm nói:

- Chính là Nam Cung Húc Nhật, y làm sao lại ở chỗ này?

Thiên Lân hừ giọng đáp:

- Chỉ sợ y đến đây là vì đệ mà thôi.

Tử Hàn nói:

- Như vậy, chúng ta cứ coi như không biết, tiếp tục đi tới Dịch viên là được.

Hải Mộng Dao nói:

- Nếu như đã gặp, làm sao có thể ... Cẩn thận!

Giọng biến hẳn, Hải Mộng Dao tay trái phất ra phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, lập tức đưa Thiên Lân và Tử Hàn đi ra ngoài trăm trượng. Đồng thời, Hải Mộng Dao tay phải đẩy thẳng lên trời, một cột sáng rực rỡ phá mây rẻ trời khiến cho không gian phải chấn động.

Một hình bóng quen thuộc xuất hiện trên đầu của Hải Mộng Dao, miệng gầm nhỏ một tiếng, chớp mắt đã bay vút về phương xa.

Hải Mộng Dao thấy vậy cười lạnh một tiếng, hừ giọng nói:

- Muốn chạy, không dễ dàng như vậy.

Còn đang nói, Hải Mộng Dao lóe lên đi liền, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Từ xa xa, Tử Hàn thấy tình hình như vậy không khỏi lo lắng, kéo tay áo của Thiên Lân hỏi lại:

- Chúng ta có phải đuổi theo hay không?

Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, khẽ bảo:

- Người vừa rồi chính là Thông Thiên Tẩu, trước đây đã từng muốn đưa ta vào chỗ chết. Hiện nay, y lại xuất hiện ở nơi này, rõ ràng là đến đây vì ta, có ý muốn dụ tỷ tỷ rời đi, sau đó mới đối phó với ta.

Tử Hàn nói:

- Nếu huynh đã biết được mục đích của địch nhân, thế thì nhất định không được lỗ mãng, phải bình tĩnh ứng phó.

Thiên Lân bật cười lạnh lùng cao ngạo, tự phụ trả lời:

- Đời người luôn có rất nhiều chuyện không cách nào né tránh, bọn họ nếu đã tìm đến ta, làm sao ta có thể để cho bọn họ tay không ra về được? Đi thôi, chúng ta đi xuống xem thế nào, xem thử bọn họ chuẩn bị bẫy rập nào cho ta đây.

Tử Hàn chần chừ nói:

- Thiên Lân, chuyện này ...

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân chăm chú nhìn vào mắt của Tử Hàn, khẽ giọng hỏi:

- Muội lo lắng cho an nguy của huynh?

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Thiên Lân, Tử Hàn có phần chột dạ, không khỏi mất tự chủ né tránh đi, nhẹ nhàng đáp:

- Muội chỉ không hy vọng huynh hành động lỗ mãng.

Thiên Lân hiểu ý bật cười, nhạy bén nắm bắt được hàm nghĩa trong lời nói của Tử Hàn, đưa tay nắm lấy cánh tay ngọc của nàng, cười nói:

- Yên tâm, huynh sẽ không bị gì đâu.

Tử Hàn thân thể chấn động, muốn rút tay ra nhưng Thiên Lân lại không chịu. Như vậy, cả hai người từ không trung hạ xuống nhắm hướng đến cuộc đấu trên mặt đất.

Trong rừng núi, một trận giao đấu tinh kỳ đang tiến hành dưới ánh mặt trời chói chang. Tổng cộng có năm người tham dự giao chiến, trong đó ba người thì Thiên Lân và Tử Hàn đều biết được, chính là Nam Cung Húc Nhật, Phổ Tế hòa thượng và Yến Phiêu Phi. Còn lại hai người thì một nam một nữ, đều là hạng tướng mạo kỳ lạ. Nhìn cẩn thận, người đàn ông đó toàn thân áo xám tóc bạc trắng, khuôn mặt hẹp dài, toàn thân yêu khí tràn ngập, lúc này đang di động rất nhanh, né tránh công kích của Nam Cung Húc Nhật và Phổ Tế hòa thượng. Người phụ nữ kia toàn thân áo hoa, tuổi hãy còn nhỏ, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp đầy vẻ hấp dẫn tính dục, đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười kiều mị. Yến Phiêu Phi vẻ mặt nặng nề, đối mặt với sự trêu chọc vô sỉ của thiếu nữ yêu mị, trong lòng vừa tức lại vừa hận nhưng bất đắc dĩ không làm gì được.

Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thiên Lân và Tử Hàn quan sát tình hình giao đấu, mỗi người có suy nghĩ riêng của mình. Đối với Tử Hàn, người đàn ông tóc bạc đó và thiếu nữ áo hoa có yêu khí tràn đầy, rõ ràng hoàn toàn không phải loại tốt lành gì. Nam Cung Húc Nhật, Phổ Tế hòa thượng, Yến Phiêu Phi liên thủ loại trừ yêu nghiệt chính là chuyện chính nghĩa, đáng để ủng hộ. Suy nghĩ như vậy rất hợp tình hợp lý, nhưng Thiên Lân lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Đối với Thiên Lân, điều đầu tiên hắn quan tâm chính là việc ba người Nam Cung Húc Nhật, Phổ Tế hòa thượng, Yến Phiêu Phi làm sao lại vô tình đi chung với nhau? Hai con yêu nghiệt kia từ đâu mà đến đây, vì sao lại ở chỗ này không rời đi, trong đó có bí ẩn gì chăng? Có những nghi vấn này rồi, Thiên Lân bắt đầu quan sát cẩn thận, hơn nữa còn ngầm phân tích.

Theo những gì Thiên Lân nhìn ra được, Nam Cung Húc Nhật và Phổ Tế hòa thượng liên thủ tấn công người đàn ông tóc bạc, trước mắt ở giai đoạn ngang tài. Yến Phiêu Phi một mình nghênh chiến với người phụ nữ kiều diễm kia lại có mấy phần bất đắc dĩ bó tay. Tình hình như vậy, vừa nhìn đã thấy được, nhưng Thiên Lân trong lòng đầy nghi hoặc. Theo quan sát của Thiên Lân, hai yêu vật đang giao chiến tuy thực lực bất phàm nhưng so với Nam Cung Húc Nhật và Phổ Tế hòa thượng thì dường như có phần không bằng được. Phán đoán như vậy đã được xác định, mục tiêu thể hiện trước mắt của Thiên Lân cảnh tượng này tất nhiên chỉ là một màn giả đò, khiến cho nghe nhìn lẫn lộn. Như vậy, bên trong tất có huyền cơ, đó là chuyện không nói cũng biết được.

Tử Hàn không có được tâm tư cẩn mật như Thiên Lân, sau khi quan sát một chốc liền quay đầu lại nhìn Thiên Lân, nhẹ nhàng hỏi:

- Huynh dự tính làm như thế nào?

Thiên Lân điềm nhiên đáp lại:

- Yên lặng theo dõi kỳ biến.

Tử Hàn trầm ngâm nói tiếp:

- Hai con yêu vật này thực lực phi phàm, nếu như bị nó thoát đi chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho nhân gian, chi bằng chúng ta ra tay hỗ trợ cho bọn họ để tiêu diệt cho sạch sẽ.

Thiên Lân liếc Tử Hàn, cười trả lời:

- Không cần phải lo lắng vô cớ cho người, Nam Cung Húc Nhật và Phổ Tế đại sư đủ sức ứng phó, không cần chúng ta phải lo lắng.

Tử Hàn chần chừ nói:

- Mọi người đều là người quen, cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy dường như ...

Thiên Lân cắt ngang:

- Họa từ trong an lành, nguy hiểm thông thường phát sinh từ những người quen. Muội nếu thấy rảnh rỗi, đừng ngại nghĩ lại xem, hôm qua chúng ta mới chia tay, làm sao hôm nay lại gặp rồi, điểm này dường như quá trùng hợp.

Tử Hàn sửng mình, dường như tỉnh ngộ, nhỏ giọng nói:

- Huynh chính là nói ...

Thiên Lân cười cười, vẻ mặt kỳ lạ đáp lại:

- Ta chỉ không thể nào không nghĩ, trùng hợp như vậy làm sao lại luôn ở trên đường đi của chúng ta.

Tử Hàn không nói gì, trong lòng suy nghĩ những lời nói của Thiên Lân, thấy chuyện hôm nay quả thực có phần kỳ quặc. Rõ ràng ngày hôm qua mới gặp qua, làm sao hôm nay lại gặp nữa, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi. Đương nhiên, trong lòng của Tử Hàn, Phổ Tế hòa thượng quen biết với nàng, nàng tin chắc sự xuất hiện của Phổ Tế hòa thượng chắc chắn là trùng hợp. Còn Nam Cung Húc Nhật và Yến Phiêu Phi, Tử Hàn lại có phần hoài nghi một chút.

Giữa chiến trường, Yến Phiêu Phi sau khi phát hiện được Thiên Lân và Tử Hàn xuất hiện, vẻ mặt có chút biến hóa, sau một chiêu ép lùi thiếu nữ áo hoa, Yến Phiêu Phi vội vàng quay đầu lại hô to với Thiên Lân:

- Thiếu hiệp, các vị sao lại đến nơi này?

Thiên Lân cười đáp:

- Chúng ta đi khắp nơi du ngoạn, trùng hợp đi qua nơi này, vì thế hạ xuống xem thế nào.

Yến Phiêu Phi nói:

- Quả thật là không nghĩ nhiều được, ngày hôm qua mới chia tay với thiếu hiệp, hôm nay lại gặp ở nơi này, xem ra số mạng ta may mắn, luôn có quý nhân hỗ trợ.

Thiếu nữ áo hoa nghe vậy, liếc nhẹ Thiên Lân và Tử Hàn, dịu dàng cười nói:

- Té ra là người quen gặp nhau, thế thì ta chẳng phải có thêm hai đối thủ sao, phải chạy nhanh thôi.

Yến Phiêu Phi quát lên:

- Yêu nghiệt lớn gan, ngươi gây nguy hại đến nhân gian, hôm nay còn muốn chạy trốn sao?

Thiếu nữ áo hoa hừ giọng đáp:

- Các ngươi giết người, lại dùng mỹ từ là trừ bạo giúp yếu, trừng trị ác nhân. Chúng ta giết người thì biến thành gây nguy hại đến nhân gian, quả thật là trào phúng.

Yến Phiêu Phi cả giận quát:

- Câm miệng, ngươi chớ có xáo trộn đúng sai ở nơi này.

Thiếu nữ áo hoa cười lạnh đáp:

- Rống cái gì mà rống, ngươi có bản lĩnh thì cứ mang ra, giết người là hơn thua thủ đoạn, chứ không phải là coi ai giọng lớn hơn.

Yến Phiêu Phi tức giận, tay phải múa lên giữa không trung, một luồng chỉ kình rực rỡ phá không ập đến hệt như kiếm ánh sáng, không gì chống được. Thiếu nữ áo hoa uốn lượn ngang lưng, dễ dàng né tránh được một chỉ của Yến Phiêu Phi, hơn nữa còn thuận thế nghiêng tới trước bay thẳng về phía Yến Phiêu Phi. Quát lên một tiếng, Yến Phiêu Phi tung mình né tránh, hai tay mười ngón điểm liên tục, chỉ kình dày đặc hệt như những luồng kiếm ánh sáng đan xen lẫn nhau, công thẳng đến thiếu nữ áo hoa. Bật cười âm hiểm, thiếu nữ áo hoa đột nhiên hóa thành một làn khói xanh ập thẳng đến Yến Phiêu Phi. Yến Phiêu Phi không thể né tránh, chỉ đành bố trí một kết giới phòng ngự quanh mình để chống lại xâm nhập của địch nhân. Đối với phản ứng của Yến Phiêu Phi, thiếu nữ áo hoa đã sớm có chuẩn bị, ngay khi đến gần thân thể của Yến Phiêu Phi, luồng khói xanh đó bao trùm lấy kết giới phòng ngự quanh mình của Yến Phiêu Phi, từ từ thẩm thấu vào bên trong.

Phát hiện được tình hình không ổn, Yến Phiêu Phi vẻ mặt nặng nề, miệng rống to một tiếng, hai tay bắt quyết thi phép, toàn thân lấp lánh ánh sáng, mạnh mẽ tự đánh nát kết giới hộ thể. Đối với Yến Phiêu Phi, mục đích của hành động này chính là muốn đánh lui địch nhân. Nhưng thiếu nữ áo hoa rất quỷ dị, tuy kết giới vỡ nát, nhưng khói xanh do nàng biến hóa thành lại không hề theo đó tan ra, ngược lại còn thừa lúc kết giới vỡ nát, mạnh mẽ bám vào trên người của Yến Phiêu Phi, triển khai xâm nhập vào người y. Thời khắc đó, thân thể Yến Phiêu Phi chấn động, vẻ mặt tái nhợt như giấy trắng, mắt trợn tròn tức giận, không ngừng gào thét, đang toàn lực chống lại sự xâm nhập của địch nhân. Thấy tình hình như vậy, Thiên Lân khẽ cau mày, quét mắt qua những người còn lại, phát hiện Phổ Tế hòa thượng khi nghe được tiếng rống của Yến Phiêu Phi, nhanh chóng bỏ qua đối thủ, xông đến bên cạnh Yến Phiêu Phi, hai hiện lên ánh vàng kim, từ từ ấn vào trước ngực của Yến Phiêu Phi. Thân thể Yến Phiêu Phi run lên, miệng gầm thét lập tức dừng lại, toàn thân ánh Phật lưu động, thoáng cái đã hất bắn sự xâm nhập của thiếu nữ áo hoa, giải trừ được nguy hiểm.

Bị ánh Phật làm cho trọng thương, thiếu nữ áo hoa sau khi bị hất bắn đi, miệng phát xuất những tiếng thét không cam lòng, lập tức khiến cho người đàn ông tóc bạc chú ý đến. Gầm nhẹ một tiếng, người đàn ông tóc bạc tung mình bay lên, đỡ lấy thiếu nữ áo hoa, sau đó hai người phân ra, vừa hay né được công kích của Nam Cung Húc Nhật. Bên này, Phổ Tế hòa thượng và Yến Phiêu Phi hơi dừng lại một chút rồi nhanh chóng ập đến, cùng Nam Cung Húc Nhật hình thành một vòng vây bao quanh người đàn ông tóc bạc và thiếu nữ áo hoa giữa không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play