Trần Ngọc Loan nghe vậy liền trầm tư một lúc rồi khẽ bảo:
- Tình hình của Ngũ Sắc Thiên Vực và Thái Huyền Hỏa Quy hiện nay chúng ta không hiểu rõ ràng lắm, lúc này mà để cho Thiện Từ và Vũ Điệp đi thì cần phải suy tính chắc chắn mới được.
Phỉ Vân nói:
- Phong ba bão tuyết bên ngoài đối với việc rời đi của Thiện Từ và Vũ Điệp có thuận tiện nhất định, đây có lẽ là một cơ hội.
Tân Nguyệt cũng nói:
- Chuyện này quan hệ đến an nguy của Thiện Từ và Vũ Điệp, chúng ta phải gọi bọn họ quay về, thẳng thắn hỏi xem cách nhìn của bọn họ.
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Tân Nguyệt nói có lý, Tuyết Hồ ra ngoài gọi hai người Thiện Từ và Vũ Điệp quay về đi.
Tuyết Hồ nghe vậy không nói lời nào, lập tức tung mình phi thân bay đi.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Nếu như Thiện Từ và Vũ Điệp đồng ý quay về lúc này, chúng ta nơi này chắc phải phái người cùng đi để bảo vệ an nguy cho bọn họ?
Dứt lời, Hoàng Thiên liền xung phong nhận việc:
- Ta tự nguyện theo Thiện Từ cùng quay về, tận hết sức bảo vệ an toàn cho người.
Ngạc Tây nói:
- Ta cũng muốn đi cùng Thiện Từ, sinh tử cũng không rời.
Lâm Vân Phong nói:
- Chỉ bằng hai vị thì chỉ sợ là lực bất tòng tâm.
Ngạc Tây đáp:
- Vậy thì phái thêm người nữa.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Tình hình Băng Nguyên trước mắt không rõ ràng, chúng ta phải suy xét cả hai phương diện mới được.
Dứt lời, đáy khe sâu lóe lên ánh sáng, Vũ Điệp và Thiện Từ đột ngột hiện ra, Tuyết Hồ cũng từ trên cao hạ xuống.
Nhìn thấy mọi người nhìn mình, Thiện Từ cảm thấy có phần kinh ngạc trước sự xuất hiện của Bản Nhất, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ, tìm chúng con có việc chăng?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Chúng ta đang suy xét, có cần phải phái Vũ Điệp lúc này quay về, mời mẹ của Vũ Điệp xuất sơn để tìm cho ra thân phận của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục.
Thiện Từ có phần bất ngờ, nghi hoặc nói:
- Bây giờ chăng?
Vũ Điệp cũng cảm thất bất ngờ, hỏi lại:
- Một mình con chăng?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chuyến này xuôi Nam vào trung thổ là quan trọng, để cho an toàn sẽ để Thiện Từ đồng hành với con. Ngoài ra, suy xét đến thân phận đặc biệt của Thiện Từ, chúng ta còn đang thương nghị có cần phải phái thêm một số người nào đi cùng các con hay không để tránh phát sinh bất ngờ.
Thiện Từ lên tiếng:
- Người nhiều rất có khả năng bị bộc lộ thân phận.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Điểm này chúng ta tự nhiên biết được, nhưng để tính toán việc an toàn, không thể không hành sự cẩn thận. Hiện tại, Hoàng Thiên và Ngạc Tây đều tự nguyện cùng các con đi, chúng ta còn đang thảo luận xem thử phái thêm người nào đồng hành đây, tận sức làm đến không còn điểm sơ xuất.
Thiện Từ liếc qua những người có mặt ở đó, phân tích:
- Theo tình hình trước mắt mà xét, mọi người còn phải ứng phó với Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực đều là kình địch cả hai phương, căn bản không thừa người để rút ra.
Trần Ngọc Loan nghe vậy không nói, tình hình hiện nay đúng là như vậy, bà không thể nào lo lắng cho cả hai đầu, căn bản không nghĩ ra được chủ ý nào tốt đẹp cả.
Lâm Vân Phong nói:
- Chuyện này quả thực là có phần khó khăn, vì thế mới kêu các con quay về, mọi người cùng nhau thương nghị.
Dao Quang lên tiếng:
- Không cần phải lo lắng như vậy, để con đi cùng bọn họ quay về, có Bát Bảo bên cạnh, có thể đi về tự nhiên, có thể tiết giảm được rất nhiều thời gian.
Lâm Vân Phong chần chừ trả lời:
- Tình hình Băng Nguyên hiện tại không rõ ràng, rất nhiều chuyện nguy hiểm đều cần con phải đi xử lý, căn bản không thể rời khỏi được.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều trầm ngâm, ai cũng không nghĩ ra được kế sách ứng phó nào tốt cả.
Thời gian cứ trôi qua từ từ trong yên lặng.
Trong lúc mọi người nóng nảy suy xét về vấn đề an bài con người, Bản Nhất đột nhiên lên tiếng:
- Chi bằng để bần tăng đi cùng với Thiện Từ, nếu như có nguy hiểm cũng có thể hỗ trợ một chút.
Hoàng Thiên nghe vậy rất mừng, tán đồng liền:
- Kiến nghị của Bản Nhất không sai, ông ấy có thánh khí cửa Phật bên mình, có thể xua tan mọi khí tà ác, chính là chọn lựa tốt nhất.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Hay cũng được, nhưng cũng không thể dồn hết gánh nặng này lên vai của Bản Nhất.
Hoàng Thiên nói:
- Còn có con và Ngạc Tây nữa, năm người thành một tổ, thực lực cũng không yếu, cho dù gặp phải nguy hiểm chắc cũng có thể hóa hiểm thành an được.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm lên tiếng:
- Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo thấy như thế nào?
Trần Ngọc Loan nói:
- Năm người thành một tổ cũng có thể được, nhưng chỉ sợ làm phiền đến Bản Nhất đại sư, vừa đến nơi này đã tăng thêm trọng trách cho đại sư.
Bản Nhất đáp:
- Minh chủ khách khí rồi, đây chính là bần tăng tự nguyện, cam tâm làm chuyện này.
Lâm Vân Phong nói:
- Nếu như Bản Nhất sư huynh tình nguyện làm,ta cũng thấy có thể được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, để bọn họ lập tức khởi hành.
Mọi người đối với chuyện này không có gì bàn thêm, ào ào kéo đến chào tạm biệt dặn dò chúc phúc năm người.
Trong chốc lát, tiếng chào tạm biệt dần dần dừng lại, Thiện Từ, Vũ Điệp, Hoàng Thiên, Bản Nhất, Ngạc Tây năm người được mọi người đưa tiễn liền rời khỏi khe sâu, đến trên mặt đất, chỉ thấy đầy trời là cuồng phong và bão tuyết.
Nhìn thấy không khí ác liệt như vậy, Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Thiện Từ nhớ những lời của vi sư nói rồi, giữ từ bi trong lòng, duyên lành ắt sẽ đến.
Thiện Từ nghiêm mặt đáp:
- Sư phụ yên tâm, con sẽ nhớ kỹ những lời dạy dỗ của sư phụ.
Tuyết Sơn thánh tăng gật đầu nói:
- Đi đi, đi đường cẩn thận.
Thiện Từ không đáp, vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó liền dẫn mấy người Vũ Điệp bay thẳng về phía Nam, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong gió tuyết.
Đưa mắt tiễn năm người Thiện Từ đi rồi, Tuyết Sơn thánh tăng phát ra một tiếng thở dài thườn thượt, điều này khiến cho mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy rất nghi hoặc, ào ào mở miệng hỏi han.
- Thánh tăng tiền bối, người vì sao lại thở dài vậy?
Thấy mọi người hỏi tới, Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Không có gì, ta chỉ lo lắng cho Thiện Từ mà thôi.
Thời khắc này, Tuyết Sơn thánh tăng cố gắng che dấu ý nghĩ trong lòng mình, không muốn ảnh hưởng đến tâm tình mọi người.
Triệu Ngọc Thanh dường như hiểu được dụng ý của lão bằng hữu, chuyển sang chuyện khác:
- Gió tuyết rét người, hay là chúng ta vào trong trước đã.
Mọi người nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, ào ào bay thẳng xuống đáy khe sâu.
Tân Nguyệt đón gió mà đứng, rời đi cuối cùng, khi nàng tung mình hạ xuống, một luồng khí tức kỳ lạ khiến cho nàng phải chú ý đến.
Tung mình bay lên, Tân Nguyệt bước qua vài dặm, đến giữa không trung đột nhiên gặp được Xà Thần xuất hiện.
Đánh giá qua Tân Nguyệt, Xà Thần điềm nhiên nói:
- Không tệ, mỗi lần gặp được ngươi, tu vi của ngươi đều có bước tiến rất lớn, quả thật không hổ là Cửu Thiên Huyền Nữ.
Tân Nguyệt điềm nhiên bật cười, khẽ bảo:
- Huyền Tôn quá khen rồi, trước mặt của Huyền Tôn, chút tu vi của ta không đáng để nhắc đến. Lần này Huyền Tôn xuất hiện không biết là có gì chỉ giáo?
Xà Thần đáp:
- Cũng không có gì, ta chỉ có một tin tức muốn nói cho ngươi biết, xem như có chút nhân tình, tương lai hy vọng ngươi giúp cho ta một chút sức lực.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Huyền Tôn còn có việc gì mà cần ta phải ra lực cho người?
Xà Thần đáp:
- Không cần phải hỏi nhiều, tương lai ngươi sẽ tự mình biết. Trước đây, ta đã từng gặp qua Thái Huyền Hỏa Quy, hiện nay hắn đã xuôi Nam chỉ để né tránh Xích Viêm.
Tân Nguyệt vẻ mặt khẽ biến, trầm giọng nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam, vậy thì nhân gian không phải sẽ nguy hiểm sao?
Xà Thần điềm nhiên trả lời:
- Định mệnh như vậy, không thể nào chỉnh sửa được.
Dứt lời, Xà Thần lóe lên đi liền, không còn thấy tung tích.
Tân Nguyệt lơ lửng giữa không trung, chìm vào suy tính, đối với việc xuôi Nam của Thái Huyền Hỏa Quy, trong lòng Tân Nguyệt rất là kinh ngạc. Trong yên lặng, Tân Nguyệt suy nghĩ đủ thứ, khí tức toàn thân và hoa tuyết liên kết với nhau, chỉ trong chớp mắt đã nắm vững tình hình cơ bản trong phương viên trăm dặm, lại cũng chưa hề có phát hiện nào cả. Bỏ hết tạp niệm, Tân Nguyệt tỉnh lại, nhìn về phía xa xăm, sau đó lóe lên biến mất, quay về trong khe sâu.
Thấy Tân Nguyệt quay về, mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, Lâm Y Tuyết tiến lên nắm lấy tay ngọc của Tân Nguyệt, dịu dàng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, vừa rồi tỷ tỷ đi nơi nào vậy?
Tân Nguyệt điềm nhiền bật cười, ánh mắt quét qua mọi người, khẽ trả lời:
- Ta vừa rồi gặp được Xà Thần, bà ấy nói với ta rằng Thái Huyền Hỏa Quy đã xuôi Nam về trung thổ để né tránh người khổng lồ Bác Phụ là Xích Viêm.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều biến hẳn sắc mặt, rõ ràng hiểu rõ việc Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam đại biểu cho hàm nghĩa như thế nào, trong lòng liền hết sức lo lắng nóng nảy.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chuyện này quá sức đột ngột, quả thật khiến người ta không kịp chuẩn bị, chúng ta phải lập tức nghĩ biện pháp.
Lâm Vân Phong lo lắng nói:
- Với tình hình hiện nay của chúng ta, có dốc toàn bộ thực lực cũng không làm gì được Thái Huyền Hỏa Quy, tối đa cũng chỉ ngăn cản y chút ít mà thôi.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Nếu như Thái Huyền Hỏa Quy kiêng kỵ người khổng lồ Bác Phụ, chúng ta chi bằng mang tin tức này nói cho người khổng lồ Bác Phụ, để y đi ngăn cản lại. Chúng ta ở bên cạnh hỗ trợ, phụ trách truy tìm tung tích của Thái Huyền Hỏa Quy, tùy lúc sẽ giữ liên hệ với người khổng lồ Bác Phụ.
Hứa Khiết nói:
- Chủ ý này của Y Tuyết cũng không tồi, ta thấy có thể làm được.
Triệu Ngọc Thanh đáp lại:
- Người khổng lồ Bác Phụ hận con người, người bình thường rất khó mà đến gần được, chuyện này phỏng chừng phải để Tân Nguyệt ra mặt mới được.
Dao Quang nói:
- Chuyện này không chần chừ được, chúng ta phải nhanh chóng hành động.
Tân Nguyệt trả lời:
- Chuyện tìm kiếm Bác Phụ cứ để giao cho ta là được rồi, mọi người chi bằng thương lượng với nhau xem thử lần này phái những người nào xuôi Nam để ngăn chặn.
Dứt lời, Tân Nguyệt tung mình bay lên, đi tìm người khổng lồ Bác Phụ.
Đợi sau khi Tân Nguyệt đi rồi, Trần Ngọc Loan mới nói:
- Hiện nay chúng ta nơi này còn lại mười tám người, bao gồm cả thánh tăng tiền bối, mọi người thấy phải phái bao nhiêu người xuôi Nam ngăn chặn đây?
Triệu Ngọc Thanh đáp lại:
- Việc ngăn cản Thái Huyền Hỏa Quy vốn là chuyện Đằng Long cốc ta không thể bỏ qua được, nhưng hiện nay Băng Nguyên tai ách còn chưa hết, chúng ta cũng không hiểu biết rõ ràng lắm tình trạng của trung thổ, vì thế ta đã suy xét qua, dự tính phái Tân Nguyệt hỗ trợ các vị, Lâm Phàm và Linh Hoa ở lại đây với ta để kiềm chế Ngũ Sắc Thiên Vực. Còn đối với những người khác, có thể hỏi qua ý tứ của từng người, từ đại cục mà suy xét phải phân công như thế nào.
Lâm Vân Phong nói:
- Những lời cốc chủ tiền bối nói không phải không có lý, chúng ta ngoại trừ một bộ phận người xuôi về Nam, đại bộ phận còn phải lưu lại nơi này, tiếp tục tác chiến với cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực. Hiện này, ngoại trừ cốc chủ tiền bối, Linh Hoa, Lâm Phàm ba người ra, thánh tăng tiền bối đang bị thương trên người không tiện đi xa, cũng tạm thời lưu lại nơi này. Như vậy, chỉ còn lại mười bốn người bao gồm cả những người chưa lành thương tích như Đồ Thiên, Dương Thiên, Tuyết Nhân, Tiết Phong bốn người. Có thể tính toán đến chỉ còn mười người, hơn nữa trong mười người còn phải lưu lại một số người.
Dao Quang lên tiếng:
- Những người thương thế còn chưa lành có thể tạm thời lưu lại ở đây, bởi vì những người xuôi Nam hành động phải nhanh nhẹn nhạy bén, những người có thương tổn rất bất lợi. Nếu tính như vậy, người lưu lại ở Băng Nguyên đã có tám vị. Còn lại trong mười người, suy xét đến sự cường hãn của Thái Huyền Hỏa Quy, cùng với tình hình cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực khá nhiều, không nên phái ra quá nhiều người.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ta đã suy xét qua một lượt, lần này xuôi Nam ngăn địch, ta và Lâm chưởng giáo phải phân ra một người phụ trách chuyện này.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Chuyện xuôi Nam hãy giao cho ta đi xử lý, minh chủ ở lại nơi này hỗ trợ cốc chủ tiền bối đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Trần Ngọc Loan cau mày nói:
- Nếu như huynh xuôi Nam, huynh chuẩn bị mang những người nào cùng đi?
Lâm Vân Phong đáp:
- Ta đã tính toán rất lâu, dự tính để Dương Thiên cùng đi với ta, lại thêm Hứa Khiết, Y Tuyết, Tân Nguyệt thành tổ năm người là được rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Năm người xuôi Nam, thế lực có phần mỏng manh.
Lâm Vân Phong đáp:
- Có Dương Thiên và Tân Nguyệt là hai cao thủ cảnh giới cao cấp đặc biệt Thiên Tiên, chúng ta cũng tính là thực lực hùng hậu. Thêm nữa, sau khi xuôi Nam rồi, nếu như thật sự có nguy hiểm, chúng ta cũng có thể nghĩ cách liên lạc với Hải Nữ và Thiên Lân, có Hải Nữ ra mặt chắc chắn không chuyện gì không giải quyết được.
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Suy tính như vậy cũng có đạo lý, chuyện này cứ nói như vậy đi, chờ Tân Nguyệt quay về rồi mọi người lập tức xuôi Nam.
Lâm Vân Phong trả lời:
- Được, cứ quyết định như vậy, ta trước tiên hỗ trợ Dương Thiên trị thương, tận lực sớm giúp huynh ấy khỏi hẳn.
Dứt lời, Lâm Vân Phong liền đi đến sau lưng của Dương Thiên, ra tay hỗ trợ ông ta tăng tốc trị thương cho lành.
Trần Ngọc Loan nhìn Dao Quang, khẽ bảo:
- Lúc này chúng ta cần phải hiểu rõ tình hình của Ngũ Sắc Thiên Vực, hay là con hãy đi một chuyến nữa, phải tìm cho được điểm dừng chân của bọn họ, quyết không thể để bọn họ thoát khỏi tầm nhìn của chúng ta.
Dao Quang đáp:
- Được, vậy con đi trước đây.
Dứt lời liền xoay mình, Dao Quang và Giang Thanh Tuyết cùng nhau cưỡi Bát Bảo rời khỏi nơi đó.
Như vậy, dưới đáy khe sâu thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, mọi người hoặc chờ đợi, hoặc trầm tư, nhất thời ai cũng không nói gì, thời gian cứ vậy mà vội vàng trôi qua …