Bạch Hạc tiên tử thấy vậy, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Được rồi, mọi người đánh nhau cũng lâu rồi đến mệt mỏi, chi bằng trị thương trước, có chuyện gì chút nữa mới nói tiếp.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều ra ý tán đồng, dù sao người bị thương cũng khá nhiều. Tuyệt Dục không nói gì cả, một mình bay lên trên không trung của Hồng Vân Ngũ Thải Lan, yên yên lặng lặng nhìn về phía xa xăm. Những người khác ai nấy tự tìm chỗ trị thương, không bao lâu thung lũng băng đã yên lặng trở lại.
Thời gian trị thương trôi qua thật nhanh chóng, không biết bao lâu trời sáng đã tối sầm lại, màn đêm lại chuyển biến thành ban ngày. Thời gian một đêm, những người thương thế nhẹ đều cơ bản khôi phục, những người thương thế nặng nề cũng đã khôi phục hơn nửa. Sáng sớm, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục triệu tập mọi người lại quanh mình, bắt đầu bàn luận kế hoạch tiếp theo, thương thảo phải làm thế nào để sớm loại trừ Đằng Long cốc.
Đối với vấn đề này, Bạch Hạc tiên tử lên tiếng:
- Theo phân tích tình hình biết được trước đây, trong thời gian ngắn mà muốn tiêu diệt Đằng Long cốc thì dường như là không thực tế lắm.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Hiện nay Đao Hoàng Lãnh Vân vẫn còn trong tay của địch nhân, cung chủ có cần tỏ rõ thái độ là cứu hay không cứu không?
Tuyệt Dục lạnh lẽo trả lời:
- Lúc này nói đến chuyện cứu người, các ngươi thấy có ý nghĩa chăng?
Xích Ảnh Thiên Lân đáp:
- Cung chủ nói câu này có lý, Đao Hoàng Lãnh Vân kia nếu đã ở trong tay của địch nhân rồi, không ngoài hai kết quả, thứ nhất là bị giết rồi, thứ hai là đã đầu hàng địch nhân, cho dù kết quả là như thế nào, chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực.
Bạch Hạc tiên tử có phần không vui, hừ giọng đáp:
- Theo như các vị nói, thế thì không cần phải cứu đúng không? Nếu như trong tương lai một ngày nào đó, các vị bị bắt rồi, chúng ta có phải cũng nên bỏ mặc không lý gì đến phải không?
Xích Ảnh Thiên Lang hừ giọng nói:
- Nếu như ta rơi vào trong tay của địch nhân, ai cũng không cần phải đến cứu ta, ta sẽ tự tuyệt để đáp trả ân đức tài bồi của Thần Vương.
Câu này vừa nói ra, bốn tinh quân và Bạch Đầu Thiên Ông có phần không vui, rõ ràng điều này trực tiếp tổn hại đến lợi ích của mọi người, đưa mọi người vào chỗ chết.
Xà Ma thấy không khí không được ổn lắm, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Ta thấy nơi này trời lạnh đất băng, chúng ta không cần thiết phải liều sống liều chết với Đằng Long cốc ở đây. Hay là chuyển sang chỗ khác, nắm lấy quyền chủ động vào trong tay của mình.
Huyền Vũ tinh quân nói:
- Xà Ma nói chuyện này không phải không có lý, chúng ta cho dù tranh giành được quyền khống chế ở nơi này thì có ý nghĩa thế nào đây? Thần Vương tuyệt đối sẽ không thích vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi, ít người lui tới lại lạnh lẽo như vậy.
Bạch Hạc tiên tử nói:
- Trung thổ đất rộng của nhiều, phong cảnh xinh đẹp, chúng ta chi bằng đi thẳng xuống phía Nam, dứt khỏi sự giằng co của Đằng Long cốc, đến phương Nam tự mình ra tay mở rộng đất đai.
Thanh Ảnh Lưu Quang cũng nói:
- Kiến nghị của Bạch Hạc tiên tử rất đáng suy xét.
Chu Tước tinh quân nói:
- Cho dù chúng ta xuôi Nam, phỏng chừng cũng không thoát khỏi mấy người Đằng Long cốc đó.
Xà Ma trả lời:
- Chuyện này không cần phải lo lắng, đến khi đó quyền chủ động đã ở trong tay của chúng ta, chúng ta có thể nắm mũi bọn chúng dắt đi, mà không cần phải giống như hiện nay, cả ngày ở mãi nơi quỷ quái như vậy, ngoài ra, Đằng Long cốc cũng có Thái Huyền Hỏa Quy, nếu không cũng đã bị tiêu diệt rồi.
Lời nói của Xà Ma khiến cho không ít người tán đồng, ít ra Bạch Đầu Thiên Ông cũng tỏ vẻ tán thành.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục vẫn luôn trầm mặc không nói, dường như đang suy xét thế nào, lại cũng như đang chờ đợi mọi người thảo luận.
Xích Ảnh Thiên Lang để ý vẻ mặt của Tuyệt Dục, khẽ giọng hỏi:
- Cung chủ, người thấy việc xuôi Nam thế nào?
Tuyệt Dục quét mắt qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này nếu như liên quan đến sinh tử của mọi người, thế thì hãy giơ tay biểu quyết, ai đồng ý xuôi Nam thì giơ tay.
Câu này vừa nói ra, Bạch Hạc tiên tử, Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Ma, Huyền Vũ tinh quân, Thanh Ảnh Lưu Quang, Xích Ảnh Thiên Lang đều ào ào giơ tay đồng ý.
Đối với chuyện này, Tuyệt Dục hoàn toàn không kinh ngạc, lạnh lẽo nói:
- Nếu như đại đa số mọi người đồng ý xuôi Nam, thế thì chuyện này quyết định như vậy. Nhưng thời gian xuôi Nam và chuyện cụ thể thế nào, cần phải bàn luận cho rõ.
Xà Ma nghi hoặc lên tiếng:
- Cung chủ còn muốn bàn luận thế nào?
Tuyệt Dục hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy chúng ta cùng nhau xuôi Nam thích hợp chăng?
Xà Ma sửng mình, ngạc nhiên trả lời:
- Ý của cung chủ là ...
Tuyệt Dục đáp:
- Binh phân hai nhóm, trước sau chiếu ứng cho nhau.
Thanh Ảnh Lưu Quang nói:
- Cung chủ thật cao minh.
Xích Ảnh Thiên Lân hỏi lại:
- Cung chủ dự tính phân phối người như thế nào?
Tuyệt Dục chân mày nhướng lên cao, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, trầm giọng đáp:
- Trước mắt, chúng ta nơi này tổng cộng có mười người, người đầu tiên xuôi Nam chắc chắn phải là người hiểu biết nhất định về trung thổ. Đồng thời, suy xét đến tâm tư của một số người nào đó, chuyện này phải phân phối hết sức cẩn thận. Ta dự tính để Xà Ma, Thiên Ông, Tiên Tử, Lưu Quang, Thiên Lang đi trước một bước, nhanh chóng đến trung thổ. Ta thống lĩnh bốn tinh quân tạm thời lưu lại ở nơi này, thứ nhất để quan sát động tĩnh của Đằng Long cốc, thứ hai cũng để kềm chế bọn họ.
Nghe vậy, Thanh Ảnh Lưu Quang và Xích Ảnh Thiên Lang không bàn luận gì thêm, cùng gật đầu đồng ý.
Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử thì biến sắc mặt, rõ ràng nghe ra được những lời của Tuyệt Dục chính là ám chỉ bản thân mình.
Xà Ma dường như hiểu ra được, nghiêm mặt nói:
- Cung chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không thay lòng.
Tuyệt Dục hừ lạnh trả lời:
- Hy vọng là như vậy.
Thanh Ảnh Lưu Quang nói:
- Chuyện không chần chừ được, chúng ta hãy xuôi Nam vào trung thổ liền, cung chủ thấy thế nào?
Tuyệt Dục đảo tròn mắt, gật đầu trả lời:
- Trên đường đi cẩn thận, ta sớm muộn cũng sẽ đến hội họp với các ngươi.
Thanh Ảnh Lưu Quang vâng một tiếng, lập tức dẫn Xích Ảnh Thiên Lang, Bạch Đầu Thiên Ông, Bạch Hạc tiên tử, Xà Ma rời khỏi Băng Nguyên, xuôi Nam vào trung thổ.
Đưa mắt tiễn năm người rơi đi rồi, Tuyệt Dục liếc bốn tinh quân cất tiếng hỏi:
- Có biết vì sao ta muốn lưu các ngươi ở lại bên cạnh không?
Huyền Vũ tinh quân không hiểu trả lời:
- Xin cung chủ cho biết.
Tuyệt Dục điềm nhiên đáp:
- Bởi vì các ngươi không thích nói, không thích làm ra vẻ hiểu biết. Ta ghét nhất chính là tự cho mình đúng, tự nhận là thông minh.
Huyền Vũ tinh quân nghe vậy biến sắc mặt, lập tức không hỏi thêm gì nhiều, yên yên lặng lặng đứng ở đó. Ba tinh quân còn lại cũng đều trầm ngâm không nói, yên lặng chờ đợi Tuyệt Dục an bài.
Bầu trời, gió càng lúc càng lớn, tuyết càng lúc càng lớn, một trận gió tuyết cuồng bạo từ Bắc đến Nam thổi quanh thiên hạ.
Trên Thiên Nữ phong, Vân Nghê thánh nữ nhìn bông tuyết bay đầy trời, tâm tình có phần khác thường. Từ sau khi tỉnh lại đến nay, bà thấy nhiều nhất chính là hoa tuyết. Nhưng lần này, bà cảm thấy càng thêm rõ ràng là khí hậu đã có thay đổi rất lớn.
Thở dài u oán, Vân Nghê thánh nữ tự nói với mình:
- Có lẽ, ngày ta rời đi cũng đã đến rồi.
Mẫu Đơn nghe vậy có phần kinh ngạc, khẽ hỏi:
- Bà sao vậy? Hôm nay dường như có phần khác thường.
Vân Nghê thánh nữ điềm đạm bật cười, khẽ giọng nói:
- Không cần phải an ủi ta, ta sớm đã quen với việc cô độc. Nếu như có một ngày ta đi rồi, các ngươi nhớ cũng nên đi thôi.
Mẫu Đơn hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài đáp:
- Định mệnh sẵn như vậy, không cần phải nói nhiều.
Hoa Hồng nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta nói chuyện khác đi. Lần này Thiên Lân xuôi Nam vào trung thổ không biết tình hình thế nào rồi, gặp phải những chuyện gì đây?
Hoa Ảnh cười đáp:
- Thiên Lân mới đi được có hai ngày mà cô đã nhớ nhung hắn rồi?
Mẫu Đơn cười trả lời:
- Cái này gọi là một ngày như cả năm, hai ngày hệt như hai năm, tự nhiên làm cho người ta phải nhớ nhung.
Hoa Hồng trừng Mẫu Đơn và Hoa Ảnh, hừ giọng nói:
- Ta nói chuyện nghiêm chỉnh, các cô cứ muốn làm rộn lên.
Vân Nghê thánh nữ nói:
- Thiên Lân đi chuyến này chắc chắn là nguy hiểm trùng trùng, điều này đối với hắn cũng là một hình thức rèn luyện, trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của hắn.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Chỉ cần không có nguy hiểm, rèn luyện thích đáng đối với hắn cũng có lợi mà không hại.
Hoa Ảnh nói:
- Chớ có lo lắng, ta thấy Thiên Lân thông minh rất giỏi, không có việc gì đâu.
Hoa Hồng trừng Hoa Ảnh, hỏi lại:
- Ngươi sắp tới có quay về hay không?
Hoa Ảnh trầm ngâm đáp:
- Xem tình hình như vậy, nếu như bên này có thể rảnh rang được, ta thật sự muốn quay về một chuyến để đem chuyện nơi này bẩm báo cho thánh nữ, tiện cho người chuyển bị sẵn sàng.
Mẫu Đơn nói:
- Hiện nay phỏng chừng sẽ được bình an trong vài ngày, chi bằng ngươi hãy quay về một chuyến, tiện thể tìm hiểu tình hình phía chúng ta thế nào.
Hoa Ảnh chần chừ rồi trả lời:
- Quay về không khó, chỉ sợ Ngũ Sắc Thiên Vực giới nghiêm, đến lúc đó ta muốn nhanh chóng ra ngoài sợ là không được dễ dàng như hiện nay.
Hoa Hồng lo lắng cho an nguy của Hắc Trì Huyền Vực, cổ vũ:
- Không sao đâu, ngươi nhớ cẩn thận là được rồi.
Hoa Ảnh nói:
- Nếu như vậy, ta quay về một chuyến, trước hết tìm hiểu tình hình bên trong đó, sau sẽ ra ngoài báo cho các ngươi biết.
Mẫu Đơn dặn dò:
- Nhớ phải cẩn thận, ngươi đã bị người của Ngũ Sắc Thiên Vực gặp qua rồi.
Hoa Ảnh cười trả lời:
- Yên tâm đi, khi quay về rồi ta sẽ dùng một diện mục khác để gặp người.
Hoa Hồng nói:
- Như vậy, ngươi đi sớm về sớm.
Hoa Ảnh mỉm cười gật đầu, sau đó phất tay từ biệt Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vân Nghê thánh nữ, rồi lóe lên đi liền không còn thấy tung tích nữa.
Rất lâu sau, Hoa Hồng thôi không nhìn nữa, khẽ khàng nói:
- Mẫu Đơn, ngươi thật sự tín nhiệm Hoa Ảnh?
Mẫu Đơn thản nhiên đáp:
- Không hoàn toàn tin tưởng, dù sao chúng ta cũng không có bằng chứng, chỉ có thể nghe nàng ta nói từ một phía. Bất qua từ tình hình trước mắt mà phân tích, nàng ta chuyến này quay về, cho dù có mục đích như thế nào đi nữa, cũng đều tốt cho chúng ta, có thể coi như dùng đá thử vàng.
Hoa Hồng gật đầu nói:
- Ta thích suy nghĩ như vậy, nếu như cô ta thật sự là tâm phúc do Hoa Ngạo Nguyệt phái đến, có lòng muốn liên thủ với chúng ta, thế thì chắc chắn sẽ cung cấp một số những tin tức hữu dụng cho chúng ta. Nếu như cô ta là gian tế do Ngũ Sắc Thần Vương phái đến, tối đa cũng chỉ có thể đem tình hình chúng ta bên này để báo lại cho Ngũ Sắc Thần Vương, không tạo nên tổn hại lớn lắm với chúng ta.
Mẫu Đơn cười nói:
- Không cần phải lo lắng, theo ý kiến cá nhân ta, niềm tin đối với Hoa Ảnh đến bảy phần, không tin cô ta cũng chỉ vì cẩn thận mà thôi.
Hoa Hồng bật cười phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
- Ở đây đã lâu lắm rồi, ta đột nhiên thích sự an tĩnh nơi này, không muốn nhớ lại những ngày trong dĩ vãng nữa.
Vân Nghê thánh nữ khẽ lẩm bẩm:
- Bình thản là phúc, chỉ cần có người yêu thương nhất của mình canh giữ.
Hoa Hồng nghe vậy sửng mình, suy nghĩ về lời nói của Vân Nghê thánh nữ, trong lòng hiện lên nụ cười của Thiên Lân.
Mẫu Đơn vẻ mặt bình thản, như yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, khẽ giọng nói:
- Tương lai của chúng ta đi về đâu, đến nơi nào, cuộc đời chúng ta sẽ kết thúc thế nào?
Vân Nghê thánh nữ trả lời:
- Đời người như mộng, có khác biệt với nhau. So với ta, các ngươi rất hạnh phúc.
Mẫu Đơn có phần cảm khái êm ái nói:
- Bà đã trải qua ngàn vạn gian khổ, ông trời tuyệt đối sẽ không phụ đi lòng thành của bà, nhất định bà sẽ có hạnh phúc.