Gió lạnh gào thét, tuyết lớn trắng xóa. Thái Huyền Hỏa Quy và Xà Thần cách nhau vài trượng, hai bên nhìn thẳng vào nhau, bốn mắt chằm chằm. Cách đó vài trượng, Kim Sí Huyết Ảnh từ xa xa nhìn lại, hoàn toàn không tiến lên quấy nhiễu những cố nhân này.
- Xem sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, gần đây chắc không được như ý phải không?
Nhẹ nhàng hỏi lại, Xà Thần lên tiếng.
Thái Huyền Hỏa Quy khinh thường đáp:
- Chuyện của ta không cần ngươi phải hỏi đến, ngươi tốt nhất là hãy xa ta ra một chút.
Xà Thần vẻ mặt bình thản khẽ giọng đáp:
- Ta đến đây chỉ để khuyên ngươi lần cuối cùng, đáng tiếc ngươi lại làm như vậy, rõ ràng không nghe ra rồi.
Thái Huyền Hỏa Quy khinh thường đáp:
- Không cần ngươi phải giả mù sa mưa, ta còn chưa cần đến sự quan tâm của ngươi.
Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Đằng Long cốc hiện nay đã bị ngươi phá hủy rồi, nhưng cơn giận trong lòng ngươi càng lúc càng mạnh mẽ, ngay cả khí âm lạnh của vùng đất cực Bắc cũng không cách gì hòa hoãn được. Cứ tiếp tục mãi thế này, ngươi chắc chắn sẽ bị lửa giận của mình nuốt chửng, đi vào chỗ vạn kiếp không sao trỗi dậy được.
Thái Huyền Hỏa Quy tức giận đáp:
- Câm miệng, cho dù là như vậy cũng không cần ngươi phải quan tâm.
Xà Thần nói:
- Nếu như thật sự không liên quan đến ta, ta hà tất phải đến đây. Được rồi, trước khi từ biệt, ta tặng ngươi một câu, nếu như ngươi dùng Kim Sí Huyết Ảnh làm người thầy tốt bạn hiền của mình, đi theo hắn để tìm kiếm tương lai to lớn, thế thì ngươi sau này phải hối hận.
Xà Thần xoay mình, dừng lại chốc lát rồi sau đó liền biến mất không còn thấy tung tích.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:
- Lời yêu ma của ngươi, từ trước đến giờ ta không hề tin.
Thấy Xà Thần đi rồi, Kim Sí Huyết Ảnh từ từ bay lại bên cạnh Thái Huyền Hỏa Quy, khẽ giọng hỏi:
- Lại đấu võ mồm?
Thái Huyền Hỏa Quy không vui trả lời:
- Chớ có nhắc đến cô ta, hay là ngươi hãy nói xem bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây.
Kim Sí Huyết Ảnh nói:
- Tình hình hiện nay rõ ràng, phe Đằng Long cốc đã có thêm một nhóm cao thủ chi viện, lại có sự tồn tại của người khổng lồ tộc Bác Phụ, nếu như chúng ta cứ tiếp tục giằng co với bọn họ, không những lãng phí tinh lực mà cũng lãng phí thời gian.
Thái Huyền Hỏa Quy hỏi lại:
- Vậy ngươi đề nghị thế nào?
Kim Sí Huyết Ảnh trầm ngâm trả lời:
- Ta đã suy xét qua rồi, chướng ngại lớn nhất trước mắt của chúng ta chính là người khổng lồ Bác Phụ, phải nghĩ cách đẩy hắn ra. Còn về phe Đằng Long cốc, bọn họ và Ngũ Sắc Thiên Vực thế như nước với lửa, chắc chắn sẽ còn giằng co nhau một khoảng thời gian, chúng ta có thể tạm thời không để ý đến. Trong lúc này, chúng ta chi bằng đừng ngại xuôi Nam đi vào trung thổ, trước hết đến đó khuấy động náo nhiệt hẳn lên, chờ sau khi kinh động đến người khổng lồ Bác Phụ rồi, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo vào trung thổ. Đến lúc đó, chúng ta mới đột nhiên quay về, ngươi liền có thể thu thập phe Đằng Long cốc mà không lo ngại gì cả.
Thái Huyền Hỏa Quy nghĩ cẩn thận, lớn giọng đáp:
- Biện pháp hay, đợi khi người khổng lồ Bác Phụ đã tiến vào trung thổ rồi, chúng ta liền quay lại nơi này, hai bên vừa hay lệch nhau, đến lúc đó ai cũng không cứu được Đằng Long cốc.
Kim Sí Huyết Ảnh nói:
- Ngoài ra, chúng ta còn có thể tiến vào để hiểu được tình hình của trung thổ. Nếu như nơi đó thích hợp để sinh tồn, chúng ta liền có thể chiếm hữu lấy nó, thống trị cả vùng đất phì nhiêu, xưng vương xưng bá nơi đó.
Thái Huyền Hỏa Quy cười to trả lời:
- Nói rất hay, cứ theo lời ngươi mà làm, chúng ta xuôi về phía Nam.
Kim Sí Huyết Ảnh không nói thêm gì nữa, lập tức dẫn Thái Huyền Hỏa Quy bay thẳng về phía Nam, không bao lâu đã biến mất rồi.
Chuyến này đi trung thổ, Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh chắc chắn sẽ mang đến cho nhân gian một loạt tai nạn. Nhưng cái gì đang chờ đợi bọn họ đây? Chuyến xuôi Nam của bọn họ sẽ dự báo điều gì đây?
Trên Băng Nguyên rộng lớn, Bản Nhất và Quỷ Vu giằng co đã lâu, âm thầm lặng lẽ trôi qua một canh giờ. Trong lúc này, Bản Nhất nhờ vào Như Ý Kim Hoàn miễn cưỡng duy trì được cục thế không bại, nhưng nội thương trên mình lại không ngừng gia tăng. Quỷ Vu bị giằng co bất đắc dĩ cả một canh giờ, tức giận trong lòng hiện ra mặt, nhưng do bởi Như Ý Kim Hoàn nên chỉ có thể gào thét giận dự, lại không làm gì được Bản Nhất.
Lúc này, hai phe giao chiến lại tiếp tục đối chọi mạnh mẽ. Bản Nhất tuy có Như Ý Kim Hoàn trên tay, bất đắc dĩ nội thương rất nặng, tuy đánh lui được Quỷ Vu, bản thân lại bị trọng thương đến phun máu tươi, từ không trung rơi thẳng xuống dưới. Thấy tình hình như vậy, Quỷ Vu trước tiên nghĩ đến chính là đánh lén. Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, Quỷ Vu đổi ý, thừa cơ lúc Bản Nhất trọng thương rơi xuống, lóe lên liền biến mất không còn tung tích. Khẽ thở dài, Bản Nhất không hề truy kích. Có thể vây chặt địch nhân lâu đến vậy cũng tính là không dễ dàng chút nào, ông còn chưa ngu xuẩn đến mức tự mình tìm cái chết. Ho khan một tiếng, Bản Nhất gắng gượng đứng lên, liếc qua hoàn cảnh chung quanh, cuối cùng đào một cái động tuyết, chui vào đó bắt đầu trị thương.
Giữa không trung, gió lạnh gào thét, tuyết lớn tung tóe, không bao lâu đã phủ lên động tuyết, che phủ lấy thân thể của Bản Nhất. Không biết từ lúc nào, một bóng người xuất hiện giữa không trung, đang cúi đầu nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm thứ nào đó. Đột nhiên, hình bóng kia dừng lại không tiến lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ Bản Nhất đang ẩn mình, từ từ bay đến gần. Lúc này, Bản Nhất đang ở trạng thái trị thương cũng cảm ứng được một luồng khí tức nào đó đang tiến gần tới, vội vàng giựt mình tỉnh lại, chủ động chui ra khỏi động tuyết.
Bốn mắt nhìn nhau, Bản Nhất có phần kinh ngạc, cất tiếng hỏi:
- Ngươi à?
- Hoàng Thiên, phải ngươi không?
Té ra người đột nhiên xuất hiện không phải ai khác, chính là Hoàng Thiên trước đây đi tìm kiếm Thiện Từ.
Vốn dĩ hắn không phải đi tìm theo hướng này, nhưng tìm đã lâu rồi mà không thấy được tung tích của Thiện Từ, hắn liền chuyển biến phương hướng, kết quả gặp được Bản Nhất.
Nhìn Hoàng Thiên, Bản Nhất vẻ mặt kỳ lạ, khẽ giọng nói:
- Té ra là ngươi, không ngờ chúng ta lại gặp được ở nơi này. Bần tăng Bản Nhất, hai mươi năm trước chính là đệ tử của Bồ Đề học viện.
Hoàng Thiên thất kinh, vọt miệng nói:
- Ông chính là Bản Nhất của Bồ Đề học viện? Nghe nói hai mươi năm trước ông biến mất, hiện nay sao lại xuất hiện ở đây? Ngoài ra, chuyện năm đó hết sức xin lỗi, ta vốn không có lòng muốn phá hủy Bồ Đề học viện, đó đều là ý của Thiên Sát.
Bản Nhất điềm nhiên trả lời:
- Không cần phải tự trách mình, mọi thứ đều do ý trời, bần tăng hoàn toàn không trách bất kỳ người nào. Còn vì sao đến đây thì nguyên nhân chính là do Thiện Từ.
Hoàng Thiên vui mừng nói:
- Ông đã gặp được Thiện Từ?
Bản Nhất gật đầu trả lời:
- Hôm qua đã từng gặp mặt với nhau, ta có phần hiếu kỳ đối với hắn, vì thế trên đường theo sau đến đây, ý muốn tìm hiểu cho đến cùng.
Hoàng Thiên thất vọng nói:
- Ta còn cho là trước đây ông mới gặp được Thiện Từ, ai ngờ lại là chuyện hôm qua. Đúng rồi, ông vì sao cảm thấy hiếu kỳ đối với Thiện Từ?
Bản Nhất đáp:
- Thiện Từ trên người có vật báu của cửa Phật, nhưng trong người lại ẩn chứa luồng khí âm tà vô cùng mạnh mẽ, điều này khiến cho bần tăng rất là khó hiểu.
Hoàng Thiên trả lời:
- Té ra là vì điều này, ta nói cho ông biết, Thiện Từ chính là đồ đệ của Tuyết Sơn thánh tăng, từ nhỏ đã tu luyện Phật pháp, tu vi tinh thâm. Nhưng Thiện Từ còn có một lai lịch khác nữa, mẹ của hắn đã từng là thánh nữ của tộc Hắc Thủy, Thiện Từ được kế thừa Hắc Thủy thần lực di truyền của mẹ hắn, nghe nói đó là một luồng sức mạnh vô cùng tà ác. Trước mắt, mọi người chúng ta đều đang nghĩ biện pháp, hy vọng có thể hóa giải được khí tà ác trong người của Thiện Từ, ngăn cản Thiện Từ biến thành ma quỷ. Hôm nay, chúng ta vốn muốn đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực, ai ngờ được Thái Huyền Hỏa Quy đột nhiên xuất hiện, không những phá vỡ kế hoạch của chúng ta, còn đả thương chúng ta. Lúc nãy, Thiện Từ cũng phát sinh biến cố bất ngờ, không biết làm sao hắn lại đột nhiên biến mất... Ta đang trên đường đi tìm, không ngờ lại gặp được ông ở đây. Hay là ông theo ta đi, cũng tránh việc chạy tán loạn khắp nơi trên vùng Băng Nguyên rộng lớn này.
Bản Nhất nghe xong những lời kể của Hoàng Thiên, hiểu được một phần tình hình, trầm ngâm đáp:
- Nếu như Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo đều đến rồi, bần tăng cũng đi gặp bọn họ một chuyến, xem thử có thể giúp được gì hay không.
Hoàng Thiên nói:
- Người nhiều sức mạnh, tình hình nơi này nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của ông. Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Bản Nhất khẽ gật đầu, lập tức đi theo Hoàng Thiên rời khỏi nơi đó.
Lại nói Quỷ Vu sau khi thoát khỏi Bản Nhất rồi, không tiếp tục hành động trước đây mà lập tức quay về.
Lúc này, Tinh Tuyền cũng đã quay lại bên cạnh Dương Sát, hai người đang bàn luận những chuyện về Thiện Từ.
Thấy Quỷ Vu xuất hiện, Dương Sát cười nói:
- Ngươi thật được đó, không ngờ lại dẫn dụ Xích Viêm đến nơi này, nói xem ngươi làm sao mà làm được chuyện này?
Quỷ Vu vẻ mặt không vui, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Trước hết hãy nói qua tình hình bọn họ thế nào đã.
Dương Sát cười trả lời:
- Ngươi đi không lâu, Xích Viêm kia liền xuất hiện, dọa cho Thái Huyền Hỏa Quy hoảng sợ bỏ chạy, hóa giải được nguy hiểm cho mấy người trung thổ đó, để bọn họ có cơ hội đi hỗ trợ cao thủ của Đằng Long cốc, cùng nhau đối phó với Ngũ Sắc Thiên Vực. Thừa cơ hội này, ta liền xuất hiện tập kích, vốn muốn giết chết mấy người Tuyết Sơn thánh tăng, lại không ngờ xuất hiện một nhân vật thần bí, rồi Thiện Từ lại sắp sửa về tới, cuối cùng ta đành bỏ qua.
Quỷ Vu khẽ cau mày, ánh mắt quay lại nhìn Tinh Tuyền, cất tiếng hỏi:
- Phía Thiện Từ thế nào?
Tinh Tuyền cười trả lời:
- Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm, ta đã gặp mặt Thiện Từ rồi, còn giao đấu với nhau nữa, mọi thứ rất thuận lợi. Bất quá, Thiên Phật Lưu Ly châu kia quả thực rất đáng ghét, phải nhanh chóng nghĩ cách phá hủy nó mới được.
Quỷ Vu nói:
- Chớ gấp, thời cơ còn chưa đến, không được lỗ mãng, trước đây ta vốn muốn đi tìm Xích Viêm dụ đến đây, ai ngờ nửa đường gặp phải một hòa thượng, bị hắn quấn quít mất cả nửa ngày, còn may người khổng lồ Bác Phụ đã tự xuất hiện, cũng coi như xong được tâm nguyện của chúng ta.
Dương Sát kinh ngạc hỏi:
- Hòa thượng nào mà lợi hại vậy, có thể quấn lấy ngươi lâu đến vậy?
Quỷ Vu hơi giận đáp:
- Hòa thượng đó hoàn toàn không lợi hại, đáng ghét là hắn có một khí giới thánh thiện cửa Phật, tiêu hao không ít thời gian của ta. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đợi mọi chuyện lần này qua rồi, mới tìm cơ hội thân cận Thiện Từ.
Dương Sát và Tinh Tuyền không bàn gì thêm, ba người lóe lên biến mất, chốc lát sau đã không còn thấy tung tích thật thần bí.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người hiện ra. Trong một nơi thung lũng băng, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời rơi xuống, theo đó còn có Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Ổn định được thân hình rồi, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục nhìn quanh, giọng âm hiểm nói:
- Nữ nhân thật đáng ghét, không ngờ lại chuyển chúng ta đến chỗ này.
Bạch Đầu Thiên Ông trả lời:
- Cung chủ không nên tức giận, chiếu theo tình hình trước đây, cho dù là tiếp tục khổ chiến thì cũng trở thành thế lưỡng bại câu thương mà thôi, không cần thiết phải làm như vậy.
Thanh Ảnh Lưu Quang lên tiếng:
- Bạch Đầu Thiên Ông nói có lý, chúng ta cần có điều kiện tiên quyết là đảm bảo an toàn, có kế hoạch có mục đích tiêu diệt địch nhân, mà không cần thiết từng người liều chết với địch nhân.
Tuyệt Dục hừ giọng nói:
- Ngươi đang nói ta chỉ huy không có phương hướng phải không?
Thanh Ảnh Lưu Quang đáp:
- Cung chủ chớ có hiểu lầm, ta chỉ nói lên góc nhìn của mình thôi. Ngoài ra, trước khi đi, Thần Vương cũng có dặn dò chúng ta, bảo chúng ta phải gặp chuyện mà hành sự, chớ có hành động theo cảm tính, lãng phí mất con người.
Xích Ảnh Thiên Lang nói:
- Vì chuyến xâm nhập nhân gian lần này, Thần Vương đã trước sau phái đi hai mươi sáu cao thủ. Vậy mà chỉ trải qua một tháng ngắn ngủi, đã chết mất mười lăm cao thủ, một bị bắt đi, chỉ còn lại mười người chúng ta, hơn nữa thương thế ai nấy cũng có mức độ khác nhau. Kết quả như vậy phỏng chừng Thần Vương sau khi biết được, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng. Vì thế, ta thấy rằng, trong những ngày ngắn ngủi tiếp theo, chúng ta phải điều chỉnh chiến lược, không giống như trước kia chỉ dồn sức mà đánh. Cung chủ thấy thế nào.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếng, không đáp lại gì cả.