Đến lúc này, Hoa Hồng trước giờ vẫn không hề mở miệng đột nhiên nói tiếp vào:
- Sau khi Giang Thanh Tuyết rời đi rồi, Tân Nguyệt liên thủ với Mẫu Đơn đánh ra một chiêu, lập tức tiêu diệt được Lam Phát Ngân Tôn. Sau đó, mấy người Trần minh chủ vừa đến nơi.
Lâm Y Tuyết nói:
- Khi đó, địch nhân chỉ còn lại bốn người, mà chúng ta thì nhân số khá đông. Nhưng tình hình giao chiến sau đó lại không được lạc quan, chỉ một mình Thiên Ngô thần tướng đã đánh cho chúng ta phải bó tay, bị vây khốn trong pháp quyết Hắc Ám. May mà Tân Nguyệt tỷ tỷ thông minh, phân công cho Lâm Phàm thi triển Phi Long đỉnh, nhờ vào sức mạnh của thần khí mới giải phá được Hắc Ám pháp quyết của địch nhân. Nhưng không lâu sau đó, Thiên Ngô thần tướng lại tiến công lần nữa, ngoài ra còn thừa cơ gọi viện binh đến khiến cho chiến cuộc xuất hiện chuyển biến quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chuyện này chúng ta chuẩn bị không kịp.
Ngạc Tây kinh hãi la lên:
- Sau đó rồi sao?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Suy xét đến an toàn, chúng ta chỉ đành sai Bát Bảo đưa những người thương thế nghiêm trọng đi trước một bước, còn những người khác vừa đánh vừa lùi, tùy lúc sẽ thoát thân. Khi đó, Bát Bảo mang Thiện Từ đến tăng cường thực lực của chúng ta. Nhưng địch nhân một lòng muốn đưa chúng ta vào đất chết, phát động công kích mãnh liệt. Trong đó, đáng sợ nhất chính là Hắc Ám pháp quyết của Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, nó lại tiếp tục đẩy chúng ta rơi vào tình cảnh khốn khó. Khi ấy, Lâm Phàm lại tiếp tục thi triển Phi Long đỉnh, bất đắc dĩ là khoảng cách thực lực quá lớn, cuối cùng Lâm Phàm bị phản lực trở ngược làm cho bị thương mà hôn mê bất tỉnh.
Ngạc Tây động dung nói:
- Như vậy, tình hình mọi người lúc đó nguy cấp, sau đó làm thế nào mới thoát thân được?
Lâm Y Tuyết cười đáp:
- Liên quan đến những chuyện sau này, thế thì cần phải cảm tạ Bát Bảo, vào lúc quan trọng nó liền dẫn dụ Dạ Mộng công chúa ra, hóa giải nguy cơ cho chúng ta…
Nghe xong những lời kể của Lâm Y Tuyết, Tuyết Sơn thánh tăng, Ngạc Tây, Linh Hoa, Tuyết Hồ, Hoa Ảnh mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích Dạ Mộng công chúa.
Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Những việc đã qua cơ bản như vậy, bây giờ chúng ta hãy bàn luận tiếp xem có những chuyện gì đáng quan tâm ở trong hành động lần này.
Lâm Vân Phong nói:
- Cá nhân ta thấy rằng, điều đáng quan tâm nhất chính là Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, người này thực lực kinh người, lai lịch thần bí. Nếu như không thể biết rõ được chi tiết của hắn, chỉ sợ rất khó đối phó được.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Ngoại trừ Tuyệt Dục ra, đối với Tứ tinh quân và Thanh Ảnh Lưu Quang, Xích Ảnh Thiên Lang cũng phải đặc biệt cẩn thận.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy cũng không thể bỏ qua được, uy hiếp của y đối với chúng ta cũng không thua gì Ngũ Sắc Thiên Vực.
Tân Nguyệt điềm nhiên cất lời bàn luận:
- Sau trận chiến này, chỉ sợ tình thế Băng Nguyên sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.
Hoa Hồng hỏi lại:
- Muội ám chỉ chuyện gì vậy?
Tân Nguyệt đáp:
- Nhớ lại Dạ Mộng công chúa trước khi rời đi đã từng nói qua, chuyện xưa của Băng Nguyên sắp sửa kết thúc. Nếu như câu này không sai, chỉ sợ chiến trường sẽ chuyển về phía Nam đi vào trung thổ.
Lâm Vân Phong khẽ biến sắc mặt, trầm giọng nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản, tận hết khả năng giữ cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực và Thái Huyền Hỏa Quy ở lại Băng Nguyên để giảm bớt nguy hại do bọn họ tạo ra.
Trần Ngọc Loan khẽ than:
- Suy nghĩ không sai, nhưng có một số chuyện chúng ta cũng không làm gì được.
Lâm Vân Phong hỏi lại:
- Minh chủ muốn biểu đạt điều gì?
Trần Ngọc Loan lắc đầu trả lời:
- Không có gì cả, ta chỉ có một dự cảm không tốt, địch nhân của chúng ta rất có khả năng đã xuôi Nam vào trung thổ.
Mẫu Đơn nói:
- Hiện nay, chúng ta nơi này người bị thương rất nhiều, nếu như địch nhân lúc này xuôi Nam, chúng ta căn bản không cách gì ngăn cản được.
Hoa Hồng nói:
- Với tính khí của Thái Huyền Hỏa Quy, hắn hận Đằng Long cốc thấu xương tủy, chỉ cần Đằng Long cốc còn tồn tại thì hắn sẽ không bỏ đi. Còn đối với Ngũ Sắc Thiên Vực, từ tính cách của Tuyệt Dục mà suy đoán, hắn cũng không phải hạng người chấp nhận bỏ cuộc giữa chừng, chắc chắn cũng sẽ không chọn việc bỏ đi vào lúc này.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm trả lời:
- Những lời của Hoa Hồng cô nương nói không phải là không có lý, nhưng hoàn cảnh thay đổi sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cá nhân. Lấy Thái Huyền Hỏa Quy làm ví dụ, nếu như hắn một thân một mình thì tự nhiên sẽ không rời đi. Nhưng hiện nay bên cạnh hắn lại có thêm Kim Sí Huyết Ảnh, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định của hắn. Cũng giống vậy, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục đã có thêm sáu đại cao thủ, những người này đều xuất thân từ Thần Vương vệ đội, thân phận tương đối đặc thù. Tuyệt Dục nói không chừng cũng sẽ bị bọn họ hạn chế, có một số chuyện làm ra hoàn toàn khác thường.
Lâm Vân Phong tán đồng:
- Cốc chủ tiền bối phân tích rất có đạo lý, chúng ta phải sớm phòng bị.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Liên quan đến chuyện này, trước mắt còn rất khó mà xác định được, tạm thời chưa đề cập đến. Hay là bây giờ chúng ta hãy bàn luận đến Tuyệt Dục, mọi người có ý kiến thế nào về hắn?
Lâm Y Tuyết cất lời:
- Tuyệt Dục thực lực kinh người, đáng sợ nhất chính là Hắc Ám pháp quyết của hắn quỷ bí, khiến người ta không cách nào chống được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Lời của sư muội tương đối đúng trọng tâm, chúng ta hiện nay cũng chỉ hiểu được Tuyệt Dục trong giới hạn như vậy.
Tân Nguyệt nhìn Trần Ngọc Loan, khẽ giọng hỏi:
- Minh chủ đặc biệt đề cập đến chuyện này, chắc là có cái nhìn khác về con người Tuyệt Dục này phải không?
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức quay lại nhìn Trần Ngọc Loan, ai nấy suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Tân Nguyệt, mơ hồ có mấy phần chờ đợi.
Nhìn mọi người, Trần Ngọc Loan vẻ mặt kỳ dị, khẽ giọng trả lời:
- Trước khi chưa gặp được Tuyệt Dục, ta hiểu được về hắn cũng toàn bộ đều do nghe mà biết. Nhưng sau trận chiến hôm nay rồi, ta lại có một phát hiện bất ngờ, điều này khiến ta vô cùng khiếp sợ, nhưng còn không dám khẳng định hoàn toàn.
Lâm Vân Phong kinh ngạc giật mình nói:
- Phát hiện bất ngờ nào khiến cho minh chủ phải khiếp sợ vậy?
Trần Ngọc Loan nhìn Lâm Vân Phong, ánh mắt rất quái dị, khẽ giọng hỏi:
- Huynh đã giao chiến với Tuyệt Dục nhiều, có thấy kiếm quyết của hắn có phần quen thuộc không?
Lâm Vân Phong sửng mình, lập tức nhớ lại tình hình lúc giao chiến, khẽ cau mày nói:
- Kiếm quyết của Tuyệt Dục tuyệt diệu sắc bén, hoàn hảo vô cùng, so với kiếm quyết của Dịch viên ta thì chỉ có hơn mà thôi. Còn cảm giác mà minh chủ nói là quen thuộc, lúc đó ta cũng hoàn toàn không để ý lắm, bất quá lại có cảm giác đã từng biết rồi.
Trần Ngọc Loan hỏi lại:
- Khắp cả thiên hạ, dùng kiếm quyết để dương danh trong Tu Chân giới hoàn toàn không nhiều, có thể vượt qua được Dịch viên kiếm quyết càng rất ít, huynh tất cả có phải đều biết hết không?
Lâm Vân Phong trầm ngâm trả lời:
- Theo ta biết được, trong Tu Chân lục viện năm xưa, Đạo viên, Nho viên, Phượng Hoàng thư viện đều dùng kiếm quyết để dương danh thiên hạ, cũng sàn sàn so với Dịch viên, mỗi trường phái có sở trường của mình. Nhưng luận về kiếm thuật đệ nhất, chính là Tiên Kiếm môn trong Ngũ Phái, đáng tiếc ta lại không quen thuộc lắm với bọn họ.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ngoại trừ Tiên Kiếm môn, huynh còn quên mất một điều.
Lâm Vân Phong ngạc nhiên hỏi lại:
- Điều nào?
Trần Ngọc Loan trầm giọng trả lời:
- Trong Tu Chân lục viện, viện nào chính là có kiếm thuật xuất chúng nhất?
Lâm Vân Phong nghe vậy chấn động, tự mình hiểu ra, kinh ngạc nói:
- Minh chủ nói chính là Thiên Kiếm viện?
Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ đáp:
- Thiên Kiếm cửu quyết của Thiên Kiếm viện dương danh thiên hạ, chắc huynh cũng không xa lạ lắm.
Lâm Vân Phong biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nhìn Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Minh chủ nói là …
Trần Ngọc Loan khổ sở trả lời:
- Ta chỉ là suy đoán, huynh chắc chắn là quen thuộc rất nhiều với Thiên Kiếm cửu quyết hơn ta.
Lâm Vân Phong vẻ mặt biến ảo khó lường, khiến người ta không thể nào hiểu được. Lâm Y Tuyết vô cùng hiếu kỳ, hỏi liền:
- Cha, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Lâm Vân Phong liếc con gái của mình, khẽ giọng than thở:
- Chúng ta đang nói đến Tuyệt Dục, kiếm quyết do hắn thi triển rất sắc bén, có phần tương tự với Thiên Kiếm cửu quyết của Thiên Kiếm viện năm xưa.
Lâm Y Tuyết thất kinh la lên:
- Làm sao có khả năng này được. Toàn bộ cao thủ của Thiên Kiếm viện hai mươi năm trước đều đã chết sạch, cho dù có đệ tử chưa chết truyền lại kiếm quyết cho đời sau, cũng không có khả năng có người luyện được thực lực đáng sợ như Tuyệt Dục.
Lâm Vân Phong nói:
- Đúng thế, ta với việc này cũng hoài nghi vô cùng.
Lâm Y Tuyết quay đầu nhìn Trần Ngọc Loan, nũng nịu hỏi:
- Dì Ngọc Loan, sao dì lại nghĩ đến chuyện này vậy?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Ta đề cập đến chuyện này là muốn chứng thực một chuyện, kiếm quyết mà Tuyệt Dục thi triển có phải là Thiên Kiếm cửu quyết hay không. Năm xưa, người quen thuộc nhất với điều này là Lục Vân, huynh ấy đã nhiều lần giao đấu với Kiếm Vô Trần, biết rõ chiêu thức của Thiên Kiếm cửu quyết. Ngoài ra, cha con cũng đã từng tham gia hội võ của Lục Viện, tỉ thí so chiêu với môn hạ của Thiên Kiếm viện.
Lâm Y Tuyết nói:
- Chuyện này con biết, nhưng cho dù Tuyệt Dục tinh thông qua Thiên Kiếm cửu quyết đi nữa, thế thì có thể nói rõ được chuyện gì đây? Lẽ nào chỉ bằng vào điểm đó liền có thể phán đoán được thân phận của ông ta?
Trần Ngọc Loan bật cười phức tạp, lắc đầu trả lời:
- Chỉ bằng vào một điểm đó tự nhiên không cách nào xác định được thân phận của Tuyệt Dục, nhưng ngoài những điều này ra, Hắc Ám pháp quyết của Tuyệt Dục cũng khiến ta nghĩ đến một chuyện.
Lâm Y Tuyết hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Trần Ngọc Loan nhìn mọi người, vẻ mặt có phần hoài niệm trả lời:
- Đó một chuyện cũ hai mươi năm trước, đã từng khiến cho thiên hạ khiếp sợ, khiến cho không ít người phải thở dài cảm khái vì nó.
Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:
- Hai mươi năm trước đây phát sinh không ít chuyện, rất nhiều thứ đều khiến cho người ta phải kinh ngạc, không biết minh chủ nói đó là chuyện nào đây?
Trần Ngọc Loan bật cười kỳ dị, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Vũ Điệp đang nhắm mắt trị thương, khẽ giọng nói:
- Chuyện này có quan hệ mật thiết với Vũ Điệp.
Câu này vừa nói ra, mọi người càng thêm kinh ngạc, không ai không lộ vẻ nghi hoặc ra ngoài.
Lâm Y Tuyết cất tiếng hỏi:
- Hai mươi năm trước Vũ Điệp vừa mới ra đời, làm sao mà lại có quan hệ gì đến nàng ta đây?
Lâm Vân Phong nghe vậy chấn động, cúi đầu trầm tư rồi đột nhiên ngửng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Minh chủ nói chuyện này có quan hệ đến thân thế của Vũ Điệp?
Trần Ngọc Loan thở dài đáp:
- Ta không dám khẳng định, nhưng ta thấy rất có khả năng.
Thiện Từ nghe thấy có liên quan đến Vũ Điệp, lập tức hỏi liền:
- Mọi người biết được thân thế của Vũ Điệp?
Trần Ngọc Loan nhìn Thiện Từ, lại nhìn Vũ Điệp cách đó không xa, trầm ngâm đáp:
- Chuyện này sớm muộn đều sẽ làm rõ, ta cũng không muốn che giấu mọi người. Hai mươi năm trước, trên vùng đất Âm Dương Cực Địa phát sinh một chuyện khiến thiên hạ phải khiếp sợ.
Lâm Y Tuyết dịu dàng nói tiếp:
- Dì Ngọc Loan nói có phải là trận chiến giữa Lục sư bá và Kiếm Vô Trần, Thương Nguyệt sư bá vì cứu Lục sư bá mà chết dưới Hậu Nghệ thần cung không?