Dứt lời, một thanh âm phụ nữ đột nhiên vang lên bên tai của mọi người:
- Nhìn không ra được ngươi cũng xảo trá như vậy, không tự mình ra tay mà lại muốn ta ra tay.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện, Dạ Mộ Bạch toàn thân áo đen đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có mang theo Khiếu Thiên.
Thấy vậy, Lâm Y Tuyết kêu lên một tiếng yêu kiều, xông lại bên cạnh Khiếu Thiên, kéo ống tay áo của ông, mặt rất vui mừng nói:
- Khiếu Thiên thúc thúc, thúc gần đây thế nào vậy, có khỏe không?
Khiếu Thiên vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Y Tuyết, vừa gật đầu ra ý chào hỏi mọi người, vừa mỉm cười trả lời:
- Ta mọi thứ đều tốt đẹp.
Bát Bảo nhìn Dạ Mộ Bạch, khẽ giọng nói:
- Ta tuy có thể đi tới đi lui qua lại trong bóng đêm, nhưng mọi người nơi này tương đối nhiều, ta chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng, có ngươi ra mặt ta liền có thể miễn được cái khổ sở này.
Dạ Mộ Bạch trừng Bát Bảo một cái, sau đó đưa mắt quay lại nhìn Thiện Từ, trong mắt có phần kỳ quái, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục được tình trạng ban đầu, quay đầu nói với Lâm Vân Phong:
- Lần này đến đây chính là chịu sự ủy thác của Khiếu Thiên, mọi người không cần phải cảm kích, cũng không cần phải nói nhiều. Bây giờ hãy bảo mọi người thu lại pháp thuật của mình, những chuyện khác cứ giao lại cho ta là được.
Lâm Vân Phong cười nói:
- Nếu đây là ân tình của Khiếu Thiên, ta cũng không cần nói gì nhiều nữa. Mọi thứ xin làm phiền vậy.
Xoay mình, Lâm Vân Phong dời ngang sáu thước đến bên cạnh Trần Ngọc Loan, bảo nàng thu lại Thiên Hậu Linh. Bên này, Tân Nguyệt cũng đến bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, bảo ông thu lại Đằng Long Cửu Biến pháp quyết. Lập tức, bóng đêm ập xuống, một luồng sức mạnh xâm thực đáng sợ bao trùm lên mọi người, nặng nề hệt như núi Thái Sơn.
Vào thời khắc Dạ Mộng công chúa Dạ Mộ Bạch xuất hiện, Tuyệt Dục đang thi triển pháp quyết Hắc Ám chấn động tâm thần, dường như có một loại cảm giác nào đó nhưng lại không nói rõ ràng ra được. Cách đó không xa, bọn cao thủ Thanh Ảnh Lưu Quang của Ngũ Sắc Thiên Vực có phần bất ngờ, đối với việc phe Đằng Long cốc lại có thêm một viện binh liền cảm thấy tâm tình nặng nề hẳn. Dù sao vào thời khắc này, bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào đi nữa cũng đều có khả năng thay đổi kết quả cuối cùng được.
Đến bên cạnh Dạ Mộ Bạch, Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan đều mỉm cười gật đầu chào hỏi, trong ánh mắt có mấy phần hiếu kỳ và kinh ngạc. Dạ Mộ Bạch cũng đánh giá qua Trần Ngọc Loan, khi thấy được Không Linh điểu thì mày khẽ cau lại, sau đó liền nở nụ cười. Không nói một lời nào, không hỏi gì cả, Dạ Mộ Bạch tỏ có phần thần bí, nhanh chóng chuyển mình đi, ánh mắt chăm chú nhìn Tuyệt Dục ở nơi xa xăm.
Bật cười kỳ dị, Dạ Mộ Bạch nâng tay phải lên, vuốt ve đùa giỡn mái tóc trên trán, áp lực chung quanh lập tức liền biến mất không còn tung tích. Thời khắc đó, Trần Ngọc Loan, Triệu Ngọc Thanh, Lâm Vân Phong, Hoa Hồng, Thiện Từ mấy người kinh ngạc vô cùng, ai cũng không nhìn ra được huyền diệu trong đó là gì, nhưng chuyện lại xảy ra rồi. Tuyệt Dục có chút phát giác, trong lòng chấn động vô cùng, vừa tiếp tục thúc động Hắc Ám pháp quyết, vừa cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Dạ Mộ Bạch lóe lên ập đến trước mặt của Tuyệt Dục, giọng bình thản điềm đạm đáp lại:
- Ta chính là sứ giả của bóng đêm, thống trị vạn vật hắc ám.
Lời còn đang vang bên tai, bóng đen đầy trời lập tức tiêu tan, bầu trời thoáng cái đã sáng tỏ trở lại.
Tuyệt Dục ánh mắt kinh hãi, tức giận trong lòng, gằn giọng nói:
- Ngươi có thể điều khiển được sức mạnh hắc ám?
Dạ Mộ Bạch điềm nhiên đáp lại:
- Phương thức của ta khác với ngươi.
Tuyệt Dục hừ giọng nói:
- Ngươi cùng phe với bọn họ?
Dạ Mộ Bạch đáp:
- Nửa đúng nửa sai.
Tuyệt Dục tức giận nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Dạ Mộ Bạch trả lời:
- Rất đơn giản, chuyện hôm nay đến đây kết thúc là được rồi.
Tuyệt Dục lạnh lẽo nói:
- Ta nếu không đáp ứng thì sao?
Dạ Mộ Bạch đáp lại:
- Chuyện này do ta làm chủ.
Tay phất lên, cuồng phong gào thét, một luồng sáng âm u luân chuyển, một luồng sức mạnh kỳ lạ lập tức bao trùm khắp khu vực này, kéo dài trong chốc lát, sau đó liền biến mất không thấy nữa.
Tuyệt Dục và toàn bộ thủ hạ cao thủ đều biến mất, ngay cả Hồng Vân Ngũ Thải Lan kia cũng không còn thấy được, thung lũng băng thoáng cái đã khôi phục lại bình thường.
Thủ pháp như vậy kinh người vô cùng, không những Hoa Hồng, Thiện Từ, Lâm Y Tuyết mấy người cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Lóe lên quay về, Dạ Mộ Bạch xuất hiện bên cạnh mọi người, vẻ mặt bình thản lên tiếng:
- Chuyện xưa của Băng Nguyên sắp sửa kết thúc, nhưng kiếp nạn của mấy vị chỉ mới bắt đầu mà thôi. Đi thôi, lần tới chúng ta còn sẽ gặp mặt.
Tay ngọc phất lên, không chờ Khiếu Thiên nói câu nào, cả hai người liền không còn chút tăm hơi.
Giang Thanh Tuyết vọt miệng la lên thất kinh:
- Nhân vật thật lợi hại, Dạ Mộng công chúa này quả thật thần xuất quỷ nhập.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Người này rất thần bí, nhưng vì sao trước đây chưa từng nghe có người nào nhắc qua?
Bát Bảo đáp:
- Liên quan đến chuyện Dạ Mộng công chúa, mọi người không cần phải suy đoán, cũng không cần phải hỏi tới, cô ấy với các vị chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Bát Bảo nói rất đúng, nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của chúng ta chính là kịp thời quay về, sau đó mới từ từ thảo luận đến hành động lần này.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời:
- Đi thôi, trở về rồi mới nói.
Trong gió tuyết, một hàng mười người cộng thêm Bát Bảo bay thẳng hướng đến Thiên Hà bình nguyên mênh mông rộng lớn.
Trên Thiên Hà bình nguyên, trong một khe sâu bí mật, Tuyết Sơn thánh tăng, Linh Hoa, Tuyết Hồ, Ngạc Tây bốn người sau khi được Thiện Từ trị thương đơn giản rồi, thương thế có chuyển biến tốt đẹp nhất định, lúc này đang trông coi những người bị thương được Bát Bảo mang về. Trước sau hai lần, Bát Bảo tổng cộng mang về mười người, trong đó trọng thương hôn mê có Tiết Phong, Dương Thiên, Đồ Thiên và Tuyết Nhân. Còn lại Phỉ Vân, Dao Quang, Hứa Khiết, Vũ Điệp, Hoa Ảnh năm người tình hình có phần tốt hơn, nhưng thương thế cũng rất nghiêm trọng. Còn có một người chính là Đao Hoàng Lãnh Vân tạm thời trước mắt đang bị hôn mê.
Nhìn Tuyết Nhân đang bị hôn mê, Linh Hoa vẻ mặt đầy sầu lo, trái tim toàn bộ đều bay đến bên mình Lâm Phàm ở nơi phương xa, im im lặng lặng cầu nguyện ông trời phù hộ cho Lâm Phàm được bình an vô sự.
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ than, đi đến bên cạnh Linh Hoa, nhỏ giọng nói:
- Không cần phải lo lắng, mỗi một lần giao chiến đối với Lâm Phàm đều là một lần thêm kinh nghiệm trưởng thành. Hắn có vai trò của người kế thừa Đằng Long cốc, trên người có trọng trách chắc chắn phải lớn lên trong tôi luyện, con phải ủng hộ cho hắn mới đúng.
Linh Hoa ngửng đầu nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, khổ sở đáp:
- Con biết, nhưng con không cách nào khống chế được bản thân. Mỗi một lần sư huynh ra trận, con đều lo lắng đề phòng, sầu muộn vì huynh ấy.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Lâu ngày sinh tình là chuyện thường của con người. Nhưng đây là con đường hắn phải đi qua, con chỉ có thể từ xa quan sát, không thể tham dự vào.
Linh Hoa trong lòng đau xót đáp:
- Biết thì dễ nhưng làm rất khó, nhiều chuyện không thể do chính con làm được.
Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Linh Hoa, ánh mắt vô cùng phức tạp, giọng có phần tiếc hận nói:
- Đời người sẽ trải qua rất nhiều chuyện, cũng sẽ để lại rất nhiều ký ức. Có người cả đời bình thường bằng phẳng chẳng nghe tiếng gì, có người lên xuống không ngừng, sinh mệnh ngắn ngủi cũng để lại cho người đời sau vô số truyền kỳ.
Linh Hoa bật cười cô độc, tự chế mình:
- Cuộc đời con im lặng không tiếng tăm, con có thể để lại điều gì cho người đời?
Tuyết Sơn thánh tăng chấn động thân thể, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Con muốn lưu lại điểm nào cho người đời?
Linh Hoa ánh mắt mơ hồ, u oán khẽ lẩm bẩm:
- Con cũng không biết nữa, có lẽ là tiếc nuối, có lẽ là hối hận, cũng có lẽ chỉ là một đoạn ký ức mà thoáng cái người ta đã quên đi rồi.
Tuyết Sơn vẻ mặt kỳ lạ, hai môi mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ vang lên tiếng thở dài mà thôi.
Hoa Ảnh yên lặng ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, hoàn toàn không giống mấy người Dao Quang nhắm mắt trị thương mà lại hứng thú nhiều chuyện theo dõi đoạn đối thoại của Linh Hoa và Tuyết Sơn thánh tăng, vẻ mặt toát ra mấy phần hiếu kỳ.
Lúc này, Hoa Ảnh thấy Tuyết Sơn thánh tăng thở dài không nói, nhịn không được hỏi lại:
- Ông vì sao lại thở dài?
Tuyết Sơn thánh tăng liếc Hoa Ảnh, nhẹ nhàng đáp:
- Người biết sẽ lo trong lòng như ta, không biết ta cũng không mong cầu gì cả.
Hoa Ảnh nghi hoặc hỏi lại:
- Có ý gì đây?
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:
- Không thể nói được, cũng không có khả năng nói.
Hoa Ảnh dường như hiểu được gì đó, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cách đó không xa, Tuyết Hồ trông coi những người đang hôn mê, để đề phòng khí lạnh tấn công.
Ngạc Tây lại quản lý Đao Hoàng Lãnh Vân để phòng ngừa y gây ra biến cố.
Linh Hoa im im lặng lặng đứng ở đó, ánh mắt ngây ngốc hệt như một người gỗ, khiến cho người ta cảm thấy thật chua xót.
Thời gian, cứ trôi qua trong yên lặng. Không biết bao lâu sau, Bát Bảo đột nhiên xuất hiện ở đáy của khe sâu, khiến cho mọi người phải chú ý. Nhìn thấy Bát Bảo, Tuyết Sơn thánh tăng hỏi:
- Tất cả trở về rồi?
Bát Bảo đáp:
- Toàn bộ trở về rồi, chút nữa sẽ về đến. Hoàng Thiên có tin tức gì chưa?
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra rất thất vọng.
Linh Hoa nhìn Bát Bảo, vội vàng hỏi:
- Mấy người sư tổ không có chuyện gì chứ? Sư huynh ta đâu, huynh ấy có khỏe chăng?
Bát Bảo chần chừ một lúc, trả lời lại:
- Mọi người đều ổn cả, nhưng Lâm Phàm thương thế không nhẹ, phỏng chừng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Được rồi, mọi người chờ đây, ta đi đón các vị ấy đến đây.
Lóe lên đi liền, Bát Bảo trong chớp mắt đã biến mất.
Linh Hoa nghe vậy biến hẳn sắc mặt, lập tức trở nên nóng nảy bất an, cứ đi tới đi lui tại chỗ, rất là lo lắng. Khoảng chốc lát sau, Bát Bảo mang Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Mẫu Đơn mấy người quay vào trong khe sâu. Linh Hoa lập tức hô to một tiếng, tung mình nghênh đón lấy, đỡ ngay Lâm Phàm đang hôn mê, miệng lẩm bẩm đau đớn, mọi người trông thấy ai cũng cảm xúc vô cùng.
Triệu Ngọc Thanh nhìn thấy tất cả, đau khổ torng lòng, nhẹ giọng an ủi:
- Không nên nóng nảy, Lâm Phàm chỉ tạm thời hôn mê thôi, chút nữa ta sẽ tự mình trị thương cho hắn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao cả.
Linh Hoa nghe vậy có phần an tâm, không nói lời nào, ôm ngay Lâm Phàm đi đến một bên, một mình tra xét thương thế của Lâm Phàm.
Thấy tình hình vậy, mọi người cảm xúc rất thâm sâu, quan tâm an ủi lẫn nhau, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến