Trên tầng không của hẻm núi băng, cuộc giao chiến giữa Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực đang hừng hực khí thế, tình hình chiến sự hai bên kịch liệt, có khác biệt nhất định. Trong đó, cuộc chiến quan trọng nhất chính là cuộc chiến giữa Triệu Ngọc Thanh và Tuyệt Dục, nhưng cả hai người đều thực lực kinh khiếp, cách nhau không lớn, tạm thời ở trạng thái giằng co. Ngoài ra, Lâm Phàm nghênh chiến với Bạch Đầu Thiên Ông đành ở thế hạ phong, Lâm Y Tuyết, Hoa Ảnh liên thủ đối phó với Bạch Hạc tiên tử có phần chiếm được ưu thế. Dao Quang và Hoa Hồng vây công Xà Ma, chiếm được ưu thế chủ đạo, Mẫu Đơn và Tân Nguyệt vây giết Lam Phát Ngân Tôn lại có được thành quả rõ rệt. Trên mặt đất, Vũ Điệp vừa bố trí kết giới phòng ngự, bảo vệ cho những người sau lưng, vừa quan sát tình hình giao chiến giữa hai phe.
Từ khi Giang Thanh Tuyết rời đi đến nay, thời gian mặc dù trôi qua chưa lâu, nhưng tình hình giao chiến giữa hai phe lại vô cùng rõ ràng, phe Đằng Long cốc tạm thời chiếm được ưu thế nhất định. Trong năm tổ giao chiến, thắng bại rõ ràng nhất phải kể đến Mẫu Đơn, Tân Nguyệt và Lam Phát Ngân Tôn. Khi mới giao đấu, Tân Nguyệt nhờ vào Thiên Ly thần kiếm và Thiên Tuyệt trảm pháp đã đánh trọng thương địch thủ, thu được ưu thế tuyệt đối. Sau đó, Mẫu Đơn toàn lực hỗ trợ Tân Nguyệt, kết hợp giữa thuật không gian và Thiên Tuyệt trảm pháp, từng bước từng bước ép Lam Phát Ngân Tôn đi vào con đường tuyệt vọng. Lúc này đây, Lam Phát Ngân Tôn tình cảnh đáng lo, trong tình trạng bị Tân Nguyệt và Mẫu Đơn liên thủ hợp kích, toàn thân nhiều chỗ bị thương, đầy mình thương tích, cơ hồ đã đến bước gần như điên cuồng. Gầm giận một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn múa Phong Vương Thứ trong tay ập thẳng đến Tân Nguyệt, hoàn toàn không để ý gì đến tiến công của Mẫu Đơn.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Tân Nguyệt ánh mắt khẽ động, thân thể lập tức lùi lại, Thiên Ly thần kiếm trong tay bay vọt ra triển khai tấn công tự động. Mẫu Đơn lóe lên biến mất, tay phải đánh trúng vào đầu vai phải của Lam Phát Ngân Tôn, lập tức vang lên tiếng xương cốt vỡ nát, cùng với tiếng kêu thảm thiết gầm giận. Thân thể chấn động, Lam Phát Ngân Tôn đang xông lên mặt mũi vặn vẹo, tay phải đang nắm chặt lấy Phong Vương Thứ thoáng cái đã thả xuống dưới, để lộ chỗ yếu hại trước ngực. Lúc này đây, công kích của Thiên Ly thần kiếm vừa lúc đến gần, chỉ thấy hào quang lóe lên, Thiên Ly thần kiếm lập tức đánh xuyên qua được ngực của Lam Phát Ngân Tôn. Gầm giận lần nữa, thân thể Lam Phát Ngân Tôn run rẩy kịch liệt, tóc xanh đầy đầu dựng đứng hẳn lên, khuôn mặt dữ tợn khiến người phải khiếp sợ.
Mẫu Đơn đến bên cạnh Tân Nguyệt, khẽ bảo:
- Cẩn thận kẻo địch nhân trước khi chết còn vồ đến mình.
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Tỷ có thể đóng cứng hắn trong chốc lát không?
Mẫu Đơn nghi hoặc nói:
- Muội muốn một chiêu lấy mạng?
Tân Nguyệt gật đầu không nói, vẻ mặt lạnh lẽo.
Mẫu Đơn đáp:
- Được, hãy để chúng ta đến kết thúc tên ác ma này.
Tung mình hạ xuống, Mẫu Đơn đến trước mặt của Lam Phát Ngân Tôn, hai tay bắt một pháp ấn giữa không trung, chỉ trong chốc lát đã trói lấy Lam Phát Ngân Tôn.
Phát hiện tình hình này, Lam Phát Ngân Tôn tỉnh táo lại vài phần trong cơn điên, miệng kêu lớn một tiếng, toàn thân mờ hiện ánh sáng màu xanh lam, ý đồ muốn phá vỡ sức mạnh trói buộc do Mẫu Đơn phát ra. Lúc này, Tân Nguyệt đến trên đầu của Lam Phát Ngân Tôn, thi triển Đằng Long Cửu Biến, khí thế toàn thân tăng mạnh cả trăm lần, vô số con rồng ánh sáng bay lượn vây phủ quanh người của Tân Nguyệt, tạo thành thế chín rồng đoạt ngọc. Đồng thời, Thiên Ly thần kiếm tự động quay về trong tay của Tân Nguyệt, khi cánh tay phải của nàng múa lên rất nhanh lập tức phát xuất chín cột kiếm rực rỡ, mức độ rõ ràng hiện ra giữa không trung. Thời khắc đó, chín con rồng ánh sáng đối ứng với chín cột kiếm, nhanh chóng dung hợp lại với nhau, cuối cùng hình thành một cột sáng rực rỡ, gào thét một tiếng liền từ trời cao mà giáng xuống, đánh trúng vào đầu của Lam Phát Ngân Tôn.
- Không!
Một tiếng gào thét chứa đựng rất nhiều sự không cam lòng và phẫn nộ hệt như chớp điện ập đến, chỉ trong chốc lát đã biến mất không tung tích.
Mẫu Đơn thân thể chấn động, vẻ mặt kinh ngạc, trong lúc người lùi lại phía sau thì ánh mắt lại quan sát chăm chú tình trạng của Lam Phát Ngân Tôn. Cột sáng rực rỡ như ngọc sau khi đánh trúng vào Lam Phát Ngân Tôn rồi lập tức biến mất, nhưng trong người của Lam Phát Ngân Tôn lại đồng thời bay ra chín con rồng ánh sáng màu sắc khác nhau, cùng với chín luồng kiếm khí không gì chống được, lập tức nghiền nát thân thể của Lam Phát Ngân Tôn. Tất cả chỉ trong chớp mắt đã biến mất, ngoại trừ Phong Vương Thứ đang rơi xuống thỉnh thoảng lóe lên một tia ánh sáng ra, Lam Phát Ngân Tôn đã sớm bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.
Ngạo nghễ giữa không trung, Tân Nguyệt khí thế như cầu vồng, ánh mắt chăm chú nhìn Phong Vương Thứ đang rơi xuống, tay phải đảo chuyển, một làn kiếm đỏ rực phá không ập đến cùng với sức mạnh không gì chống đỡ nổi chớp mắt đã chém gãy ngang Phong Vương Thứ, hủy diệt đi thanh binh khí tà ác này. Sau đó, Tân Nguyệt thu lại Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, tung mình đến gần Mẫu Đơn, khẽ giọng nói:
- Thế nào rồi, có bị thương tổn đến tỷ không?
Mẫu Đơn lắc đầu trả lời:
- Không có gì đáng ngại, bất quá một chiêu đó của muội quả thật rất tuyệt vời, xứng đáng được xưng tụng là tuyệt thế vô song.
Tân Nguyệt điềm nhiên nói:
- Một chiêu vừa rồi là muội mới nghĩ đến tức thôi, phối hợp Đằng Long Cửu Biến và Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm quyết, không ngờ được uy lực lại mạnh mẽ đến như vậy.
Mẫu Đơn cười trả lời:
- Tiềm lực của muội vô hạn, thành tựu trong tương lai chắc chắn không dưới Thiên Lân.
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Thiên Lân không giống như chúng ta, thành tựu của chàng có thể nói là không có giới hạn.
Mẫu Đơn cười cười, hoàn toàn không tranh luận, quay đầu nhìn lại tình hình giao chiến của bốn tổ còn lại, khẽ bảo:
- Xem ra Lâm Phàm tình hình không ổn, muội đi hỗ trợ hắn đi, ta đi hỗ trợ Hoa Hồng và Dao Quang, xem có thể … ồ? Viện binh đến rồi.
Tân Nguyệt nghe vậy quay người, vừa hay gặp được Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Dương Thiên, Hứa Khiết bốn người phá không đến xuất hiện bên cạnh chiến trường.
Quan sát qua tình hình những người mới đến, Tân Nguyệt khẽ biến sắc, nhẹ giọng nói:
- Xem ra thật sự đã phát sinh bất ngờ ngoài dự kiến.
Mẫu Đơn cũng phát hiện được những sự khác thường trên thân thể những người đến, gật đầu nói:
- Đến là tốt rồi, những chuyện khác trước hết hãy bỏ qua đã, chúng ta đi thôi.
Tân Nguyệt không nói gì thêm, đồng thời đến bên cạnh bốn người Trần Ngọc Loan, khẽ giọng hỏi han với mọi người.
Nhìn tình hình giữa chiến trường, Trần Ngọc Loan nói:
- Chiến tích quả không tệ, địch nhân đã hao tổn hết một nửa rồi.
Lâm Vân Phong liếc nhìn Tuyệt Dục một lúc, trầm ngâm nói:
- Thiên Ngô thần tướng này quả thật rất không đơn giản, không ngờ có thể khiến người ta không thấu suốt được hắn.
Hứa Khiết lên tiếng:
- Thời gian quan trọng, chúng ta trước tiên hãy thu thập cho xong những địch nhân khác, sau đó mới đối phó với Thiên Ngô thần tướng là được rồi.
Mẫu Đơn nói:
- Với thực lực của chúng ta lúc này, nếu như không có bất ngờ gì, địch nhân chắc chắn là bại. Chỉ duy nhất có điều lo lắng chính là Thiên Ngô thần tướng thấy tình thế không ổn đột nhiên bỏ đi mà thôi.
Tân Nguyệt đáp lời:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chỉ cần tận hết sức, liền có thể an tâm.
Trần Ngọc Loan nói:
- Tân Nguyệt nói rất có đạo lý, chúng ta chỉ có thể thuận theo ý trời, không thể nghịch lại được.
Lâm Vân Phong nói:
- Từ tình hình trước mắt, Lâm Phàm hoàn cảnh bất ổn, trước tiên phải đổi lại cho hắn.
Dương Thiên lên tiếng:
- Chuyện này giao cho ta.
Còn đang nói, Dương Thiên đã bắn mình ra đến cạnh Lâm Phàm.
Thấy viện binh đã đến, Lâm Phàm tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không chịu lùi lại mà còn chủ động công kích, liên thủ với Dương Thiên để đối phó với địch nhân.
Thấy Lâm Phàm không chịu lùi lại, Dương Thiên cũng không tiện nói nhiều, chủ động gánh lấy nhiệm vụ tấn công mãnh liệt để giảm bớt áp lực cho Lâm Phàm. Đối mặt với địch bất ngờ đến, Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng chấn động, một sự thất vọng không tên bao trùm trong lòng của lão. Trước đầy, Lam Phát Ngân Tôn chết trong tay của Tân Nguyệt, Bạch Đầu Thiên Ông đã phát hiện được, trong lòng có một cảm giác thỏ chết cáo cũng buồn rầu. Bây giờ, Dương Thiên xuất hiện, tình thế đảo chuyển, Bạch Đầu Thiên Ông tâm thần không an, lập tức chọn lựa lùi lại, miệng phát xuất ra những tiếng kêu dài chói tai.
Thời khắc đó, Xà Ma, Bạch Hạc tiên tử tâm thần chấn động, ào ào để ý đến tình hình chung quanh, khi thấy được mấy người Trần Ngọc Loan, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng của cả hai. Tung mình lùi lại, Xà Ma và Bạch Hạc tiên tử chọn lựa bỏ chạy, đồng thời tiến gần đến Tuyệt Dục, miệng trước sau phát xuất những tiếng kêu dài cảnh báo. Đối với những chuyện bên ngoài, Tuyệt Dục do bởi chuyên tâm ứng phó địch nhân, hoàn toàn không hiểu tình hình, mãi đến khi tiếng kêu của Xà Ma truyền đến, Tuyệt Dục mới đột nhiên tỉnh lại, quay đầu tra xét tình trạng những người còn lại.
Vừa nhìn qua, Tuyệt Dục tức giận vô cùng, không chỉ vì cái chết của Lam Phát Ngân Tôn mà địch nhân còn có thêm một số trợ thủ. Tuyệt Dục tay phải múa lên, làn kiếm gào thét, kiếm khí sắc bén lập tức đánh nát những con rồng sáng trước mặt, thoát khỏi sự vây khốn của Triệu Ngọc Thanh. Tung mình lùi lại, Tuyệt Dục nhanh chóng tụ lại một khối với Xà Ma, Bạch Hạc tiên tử, ba người đưa mắt cho nhau, sau đó cùng bay về phía Bạch Đầu Thiên Ông.