Ngạc Tây chần chừ hỏi lại:

- Ngươi làm được chăng?

Linh Hoa điềm nhiên đáp:

- Tiền bối đi đi, nơi này vãn bối sẽ xử lý.

Ngạc Tây nghe vậy tuy không tin tưởng, lại cũng không kiên trì nữa, xoay mình hạ xuống mặt đất, yên yên lặng lặng đứng bên cạnh Tuyết Sơn thánh tăng và Tuyết Hồ, ánh mắt chăm chú quan sát động tĩnh của Dương Sát và Linh Hoa.

Quét mặt qua tình hình dưới mặt đất, Dương Sát cười khẩy nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi năm nay được mấy tuổi rồi?

Linh Hoa lạnh lùng đáp:

- Chuyện không quan hệ gì đến giao chiến giữa chúng ta.

Dương Sát nói:

- Lạnh lùng che giấu không được sự khiếp đảm trong lòng của ngươi, trận chiến này đối với ngươi thật sự là phải chết không nghi ngờ gì nữa.

Linh Hoa hừ giọng đáp:

- Chuyện đó không nhất định.

Tay phải múa lên, trường kiếm bay lên, làn kiếm rực rỡ bắn thẳng vào huyệt mi tâm của Dương Sát.

Bật cười khinh miệt, Dương Sát không tránh không né, ngón tay phải co lại búng ra, một luồng chỉ lực đen ngòm lập tức đánh trúng vào trường kiếm trong tay của Linh Hoa, lập tức nghiền nát trường kiếm, hơn nữa còn hất lùi Linh Hoa. Rên lên một tiếng, Linh Hoa khóe miệng rỉ máu tươi, nội thương không nhẹ. Ngạc Tây thấy vậy liền muốn tiến lên hỗ trợ công kích, nhưng lại bị Tuyết Sơn thánh tăng ngăn lại.

Ngạc Tây không hiểu hỏi lại:

- Sao tiền bối lại không để ta tiến lên?

Tuyết Sơn thánh tăng trầm giọng đáp:

- Trong bốn người chúng ta, ông và ta tiến lên đều chắc chắn phải chết, Tuyết Hồ lại trọng thương, duy chỉ có Linh Hoa sẽ không chết.

Ngạc Tây hỏi lại:

- Cô ta vì sao lại không chết?

Tuyết Sơn thánh tăng đáp:

- Đây chính là định mệnh, sớm đã định sẵn, ngươi không cần phải hỏi nhiều.

Ngạc Tây không tin, phản bác lại:

- Từ tình hình hiện nay mà suy đoán, Linh Hoa chắc chắn chỉ trong vài chiêu sẽ chết trong tay của địch nhân.

Tuyết Sơn thánh tăng than thở nói:

- Chớ có nóng lòng, mọi thứ chút nữa sẽ biết thôi mà.

Ngạc Tây nghe xong chần chừ một lúc, cuối cùng không nói gì thêm.

Giữa không trung, Linh Hoa và Dương Sát cách nhau vài trượng, ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, không khí có phần quỷ dị. Bật cười âm lạnh, Dương Sát ánh mắt lạnh lại, một luồng sát khí sắc bén phá không ập đến, chớp mắt đã đột phá được phòng tuyến tâm linh của Linh Hoa, đánh trúng vào trung khu thần kinh đại não của nàng. Kêu thảm một tiếng, Linh Hoa tung mình lùi lại, dùng hai tay ôm chặt lấy đầu của mình, vẻ mặt đau khổ vô cùng.

Thấy vậy Dương Sát vô cùng đắc ý, cười nói:

- Tiểu nha đầu, mùi vị trước khi chết có phải là rất kích thích hay không?

Linh Hoa hai môi mím chặt, tức giận trừng địch nhân, vừa toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể tiến hành trị thương, vừa bố trí kết giới phòng ngự quanh mình. Thoáng sau, Linh Hoa đã bình tĩnh trở lại, lấy Ma Long tiên trong người ra, triển khai công kích chủ động. Lập tức, Linh Hoa thân pháp cực nhanh, tư thế xinh đẹp, Ma Long vây phủ quanh mình hệt như một thiếu nữ xinh đẹp đang cưỡi rồng, khí thế thực hơn người. Bốn bề, ma long bay lượn, đan xen tung hoành, một con, hai con, bốn con, tám con, ảo hóa không ngừng, theo sự khống chế của Linh Hoa mà triển khai công kích mãnh liệt hướng đến Dương Sát.

Nhìn thấy ma long bay lượn, Dương Sát không hề để ý chút nào, tay phải múa lên giữa không trung, một lưỡi đao ánh sáng hình cong cong phá không bay ngược về, chỉ trong chớp mắt đã chém tất cả sức mạnh ma quỷ bốn bề thành phấn, bài trừ một chiêu của Linh Hoa. Thấy tình hình như vậy, Linh Hoa vừa kinh hãi vừa tức giận, địch nhân tùy ý phất tay cũng phát xuất ra đao ánh sáng nhìn thật tầm thường, trên thực tế lại không gì chống được. Quả thực khiến người ta khó mà tin tưởng. Thu lại tâm thần, Linh Hoa đề cao cảnh giác, tăng nhanh tốc độ tiến công, cũng tăng nhanh tần số biến chuyển chiêu thức. Như vậy, Linh Hoa nhờ vào chiêu thức xảo diệu để tạm thời kiềm chế được địch nhân, nhưng thật ra có thể duy trì được bao lâu, Linh Hoa trong lòng cũng không để ý đến.

Trên mặt đất, ba người đang quan sát cuộc chiến đều khẩn trương vô cùng, hy vọng Linh Hoa đủ sức chiến thắng, nhưng trên thực tế mọi người cũng đều biết rõ, đây là chuyện không thể nào xảy ra. Thời gian theo sự giằng co nhanh chóng trôi qua. Bộ Ma Long tiên pháp của Linh Hoa không bao lâu đã thi triển qua một lượt, đành phải quay lại từ đầu. Dương Sát bật cười lạnh, phất tay phản kích, thừa cơ Linh Hoa thay đổi chiêu thức, đột nhiên xen ngang vào, lập tức phá giải được Ma Long tiên pháp của Linh Hoa, tiếp tục hất nàng lùi lại lần nữa. Một chiêu thành công, Dương Sát không hề lưu tình, người hệt như bóng quỷ lập tức tiến gần đến trước mặt Linh Hoa, tay trái một chưởng đánh thẳng xuống đầu của Linh Hoa. Do tốc độ của Dương Sát quá nhanh, Linh Hoa cũng không kịp né tránh, chỉ đành trong lúc vội vàng phất tay đỡ thẳng một chiêu của Dương Sát. Thời khắc đó, Linh Hoa thân thể run rẩy, trọng thương phun máu, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, rơi sầm thẳng xuống mặt đất. Ba người quan sát cuộc chiến thấy tình hình như vậy ai cũng cảm nhận đau lòng vô cùng, ào ào kêu gọi tên của Linh Hoa.

Dương Sát bật cười lạnh lùng tàn khốc, âm hiểm nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, ta trước tiên đưa ngươi đi một đoạn.

Lóe lên ập đến, Dương Sát như bóng với hình, tay phải đen ngòm như mực từ từ chém thẳng xuống đầu của Linh Hoa.

Một chưởng đó sát khí bức người, tà khí kinh trời, một khi đánh trúng Linh Hoa, kết quả tất nhiên là bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.

Ngạc Tây thấy vậy gầm giận một tiếng, người như con báo săn mồi bắn mình ra, xông thẳng đến Dương Sát.

Tuyết Sơn thánh tăng biến hẳn sắc mặt, bật thốt lên:

- Ngạc Tây không thể …

Thanh âm điếc tai không thể khiến bóng người đang bay ra phát xuất một chiêu dừng lại, Ngạc Tây chỉ trong chớp mắt đã ép sát đến bên Dương Sát, nhưng đã không ngăn được một chiêu đang đánh xuống kia.

Phát hiện được Ngạc Tây đến gần, Dương Sát cười lạnh lùng âm hiểm, tay trái đảo chuyển, một chưởng vỗ thẳng về phía Ngạc Tây. Mà trước lúc đó, một chưởng Dương Sát vỗ thẳng xuống đầu của Linh Hoa cũng đang tăng tốc đập xuống, chớp mắt đã có thể đánh trúng rồi. Như vậy, Linh Hoa đã vô cùng nguy hiểm. Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất này, một luồng sức mạnh bất ngờ xuất hiện lập tức kéo thân thể Linh Hoa dời ngang vài trượng, huyền diệu vô cùng thoát được một chiêu của Dương Sát. Lúc này, một chưởng tay phải của Dương Sát đánh vào hư không, trong lòng lập tức sửng mình, tay trái một chưởng đánh ra cũng vô hình trung dừng lại một thoáng, uy lực tự nhiên hạ hẳn xuống. Nhưng cho dù là như vậy, một chưởng đó vẫn đánh bay được Ngạc Tây, khiến y trọng thương nằm dài không sao dậy nổi.

- Người nào vậy?

Nhanh chóng chuyển mình, Dương Sát quan sát tình hình chung quanh, nhanh chóng thấy được một bóng người.

Nhìn người khách đột ngột đến mà không được mời, Dương Sát cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đối phương có thể âm thầm đến cách mình chỉ trong vài trượng lại không bị bản thân mình phát giác, tu vi như vậy đủ khiến cho người ta phải khiếp sợ. Đứng yên lặng, người mới đến không để ý gì đến câu hỏi của Dương Sát, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Linh Hoa, vẻ mặt có phần quái dị. Thoát chết trong gang tấc, Linh Hoa vẫn còn kinh hãi vô cùng, mãi một lúc sau mới dần bình tĩnh, lúc đó mới phát hiện được bên cạnh đã có thêm một người nữa rồi.

Ngửng đầu lên, Linh Hoa nhìn người đó, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười, tất cả mọi lo lắng trước đó đều sạch sẽ, khẽ giọng lẩm bẩm:

- Té ra là tiền bối, cám ơn nhiều.

Yến Sơn Cô Ảnh khách điềm nhiên đáp lại:

- Không cần phải cám ơn ta, đây chính là duyên phận giữa hai chúng ta.

Linh Hoa trả lời:

- Sự xuất hiện của tiền bối không chỉ cứu một mình vãn bối, còn cứu cả bọn họ. Câu cảm ơn này là để vãn bối thay bọn họ biểu đạt cảm kích trong lòng.

Yến Sơn Cô Ảnh khách cũng không cự tuyệt nữa, khẽ giọng nói:

- Ngươi bị thương không nhẹ, trước tiên hãy nghỉ ngơi đã.

Tay trái phất nhẹ một luồng gió êm nổi lên, một luồng sức mạnh nhu hòa đỡ lấy thân thể trọng thương của Linh Hoa, hạ xuống bên cạnh Tuyết Sơn thánh tăng không sai chút nào.

Bật cười nhẹ nhàng, Linh Hoa lên tiếng:

- Chúng ta quả thật may mắn.

Tuyết Sơn thánh tăng gật đầu đáp:

- Đây chính là may mắn của con, ông ta thực ra vẫn luôn ở xa quan sát động tĩnh của con, ngầm bảo hộ cho con.

Linh Hoa kinh ngạc nói:

- Có chuyện này sao?

Tuyết Sơn thánh tăng nhỏ giọng trả lời:

- Có một số chuyện biết là được rồi, không cần phải hỏi nhiều.

Linh Hoa hiểu được ẩn ý trong lời nói, khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt quay lại nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách.

Lúc này, Yến Sơn Cô Ảnh khách đã đón lấy ánh mắt của Dương Sát, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, không hề chịu thua, đang ngầm so tài với nhau.

Rất lâu sau, Yến Sơn Cô Ảnh khách mở miệng nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, lâu nữa thì Thiện Từ sẽ trở lại.

Dương Sát hừ giọng nói:

- Đây là ngươi uy hiếp ta chăng?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Đây là ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Ngươi nếu không cho là gì cả, có thể ở đây chờ hắn.

Dương Sát giận dữ nói:

- Ngươi cho là ta không dám chăng?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Chuyện đó không liên quan gì đến ta, ta đến đây chỉ để cứu cô ta thôi.

Dương Sát cười lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi vì cứu người mà chọc vào ta, đó không phải là chọn lựa sáng suốt.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hờ hững đáp lại:

- Ta làm việc từ trước đến nay chỉ để cho mình thích mà thôi, ngươi nếu không ưa vậy, có thể dở thủ đoạn của mình ra.

Dương Sát hừ giọng nói:

- Ngươi rất tự phụ.

Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lẽo đáp lại:

- So với ngươi còn kém một chút.

Dương Sát vừa tức giận vừa nóng nảy nói:

- Cuồng vọng, ta hôm nay không giáo huấn cho ngươi không được.

Còn đang nói, Dương Sát đột nhiên ép gần đến, phất tay đánh ra một chưởng đen ngòm tỏa sáng.

Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt khẽ biến, tay phải trong lúc cuộn lại lóe lên ánh vàng kim, chỉ trong chớp mắt đã đón lấy một chiêu của Dương Sát. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm nổ rung trời, sóng xung kích mạnh mẽ lập tức khuếch tán, chỉ trong chớp mắt đã lưu lại một khe hẹp rộng vài trượng, dài đến vài dặm trên mặt đất như muốn mô tả một chiêu đáng sợ đến thế nào. Lùi lại vài trượng, Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt bình thản, không thấy có bất kỳ một chút biến hóa dao động nào cả.

Dương Sát lùi lại vài trượng, ánh mắt kinh ngạc, yên yên lặng lặng nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách mãi đến một lúc sau mới dời mắt đi, hừ lạnh nói:

- Không cần phải đắc ý, hôm nay chỉ mới ngang tay thôi, ngày khác nếu như gặp lại, nhất định phải cùng ngươi phân cao thấp.

Dứt lời, Dương Sát lóe lên đi liền không thấy đâu nữa.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hoạt động thân thể một lúc, nhẹ giọng tự nói:

- Thực lực thật đáng sợ, dạng cao thủ như vậy thật ra đến từ chỗ nào đây?

Xoay mình, Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn bốn người có mặt ở đó, sau đó tung mình bay lên không nói lời nào, rời khỏi nơi đó.

Linh Hoa không nói một tiếng nào cả, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách rời đi, trong lòng có một cảm xúc phức tạp.

Tuyết Hồ khẽ lẩm bẩm:

- Người này rất thần bí, nhưng trong lòng có chính nghĩa.

Tuyết Sơn thánh tăng cảm xúc nói:

- Có được thực lực như vậy đều không phải là hạng tầm thường.

Ngạc Tây từ từ đi đến bên cạnh Tuyết Sơn thánh tăng cất tiếng hỏi:

- Ông trước đây nói Linh Hoa sẽ không chết có phải là do bởi người này hay không?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Có một số chuyện phải tự mình hiểu ra mới có ý nghĩa.

Ngạc Tây sửng mình, hiểu mà lại như không, lập tức chìm vào trầm tư.

Chốc lát sau, trên bầu trời xa xăm xuất hiện một bóng người đang tiến gần đến chỗ này. Chỉ trong chốc lát, bóng người đó đã vào trong tầm nhìn chính là Thiện Từ bị mất tích trước đây.

Vừa thấy tình hình dưới mặt đất, Thiện Từ vẻ mặt thất kinh nhanh chóng hạ xuống mặt đất, đến bên cạnh Tuyết Sơn thánh tăng, quan tâm lo lắng hỏi:

- Sư phụ, chuyện này là thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng điềm nhiên đáp:

- Quay lại là tốt rồi, chúng ta đều bị thương, đợi con về dàn xếp ổn thỏa cho mọi người rồi thì vi sư mới từ từ nói cho con biết.

Thiện Từ nghe vậy nhanh chóng đứng lên, chia ra tra xét qua một lượt thương thế cho mọi người, sau đó mới mang bốn người rời khỏi chỗ đó, tìm kiếm một nơi khác bí mật để ra tay chữa trị thương thế cho bốn người. Do thương thế của bốn người không nhẹ, Thiện Từ nhất thời không thể phân thân cũng như không rảnh để hỏi han tình hình cũng những người khác, tự nhiên cũng không quan tâm đến những người khác. Như vậy, phe Đằng Long cốc vốn dự kiến viện binh có sáu đại tướng, vì những loại nguyên nhân khác nhau, thiếu mất đi Thiện Từ và Hoàng Thiên, thực lực giảm mạnh. Lại thêm bốn người Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Dương Thiên, Hứa Khiết đều bị thương mức độ nặng nhẹ khác nhau, thực lực lại giảm thêm một phần, cuối cùng trận chiến giữa Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực kết quả như thế nào, trong đó có phát sinh những bất ngờ nào nữa không, lúc này ai cũng không nói rõ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play