Hứa Khiết cắt ngang lời của Hoàng Thiên, quát lên:
- Chuyện đã đến như vậy, nóng nảy cũng vô dụng mà thôi, chúng ta hay là trước tiên hãy ứng phó với địch nhân trước mắt, sau đó mới nghĩ cách tìm Thiện Từ về.
Hoàng Thiên có phần chần chừ, nhưng lại không nghĩ ra được kế sách nào tốt hơn, chỉ đành gật đầu đồng ý. Như vậy giao chiến giữa hai phe bắt đầu trở lại, nhưng tình hình lại có khác biệt rất lớn so với trước kia. Lúc trước, Kim Sí Huyết Ảnh một đánh bốn, lại có phần kiêng dè vô cùng đối với thần kiếm trong tay của Thiện Từ. Hiện nay, Thiện Từ không còn ở đây, Kim Sí Huyết Ảnh áp lực giảm hẳn, lập tức triển khai công kích mạnh mẽ. Đối với tình hình như vậy, Hứa Khiết, Dương Thiên, Hoàng Thiên cũng đưa ra kế sách ứng phó lại, ba người do lo lắng an nguy của Thiện Từ, ai cũng muốn sớm kết thúc trận chiến đấu này, vì thế toàn lực tấn công mãnh liệt, triển khai giao đấu thẳng thắn với Kim Sí Huyết Ảnh. Cứ như vậy, Thiện Từ không có ở đây lại làm tăng mức độ tranh đấu giữa hai phe thêm nữa, khiến cho tình hình giao chiến lại thêm kịch liệt, vô hình trung lại tăng thêm hung hiểm thêm nhiều.
Gầm nhẹ một tiếng giận dữ, Kim Sí Huyết Ảnh rất là tức giận, đối mặt với ba người liên thủ mạnh mẽ, y liền thi triển tuyệt kỹ Huyết Ký Hoành Không, toàn thân Kim Sí Huyết Ảnh lấp lánh ánh máu, hai tay chắp lại trước ngực, cánh to màu vàng trên lưng chầm chậm múa lên phát xuất từng đợt ánh vàng kim, hệt như vô số con rồng vàng đang bay lượn giữa không trung. Cảnh tượng này kéo dài một chốc, sau đó cánh chim trên lưng của Kim Sí Huyết Ảnh biến thành màu đỏ rực như máu, hình vẻ rồng vàng lấp lánh phát sáng đó cũng chuyển thành màu đỏ, theo việc phất liên tục không ngừng của cánh chim mà hệt như tung mình bay lên không trung.
Gầm giận một tiếng, Kim Sí Huyết Ảnh thân thể xông thẳng đến, cánh chim đang múa đột nhiên tăng tốc, từng sóng ánh sáng màu đỏ như máu trong quá trình bay tới liền hóa thành rồng bay đỏ như máu, hết con này đến con khác, hết đàn này đến đàn khác trùm khắp cả trời đất, cuốn khắp bốn bề.
- Cẩn thận.
Trong tiếng nhắc nhở, Dương Thiên đảo người giữa không trung, nhờ vào sức mạnh xoay tròn mà ngưng tụ thành một cột gió màu đỏ thẫm để triển khai phòng ngự. Hoàn Thiên nghe vậy chấn động tâm thần, ngồi xếp bằng giữa không trung thi triển Đại Thừa Phật pháp của cửa Phật, toàn thân có ánh vàng kim rực rỡ, phía sau lưng hiện ra một tượng Phật vàng kim. Hứa Khiết khẽ quát một tiếng, múa kiếm chuyển động, toàn lực thúc động Phượng Hoàng pháp quyết hóa thân thành một con phượng hoàng bừng lửa xông thẳng đến Kim Sí Huyết Ảnh. Công kích giữa hai bên gặp nhau, ma sát va chạm, sức mạnh liên miên không ngừng nhanh chóng tích ũy, cuối cùng phát nổ, lập tức che phủ hình bóng giữa hai bên. Do sức mạnh không ngừng tích lũy, các vụ nổ liên tục không ngừng, mãi một lúc sau mới từ từ dừng lại, để lộ hình bóng của bốn người.
Trong vụ nổ, Hứa Khiết do chọn lựa phương thức lấy cứng chọi cứng, chịu phần lớn công kích của Kim Sí Huyết Ảnh, lập tức bị hất tung tại chỗ, nội thương không nhẹ. Dương Thiên lại dùng phương thức xoay tròn để hóa giải công kích, hơn nữa lại chịu lực xung kích không quá lớn, vì thế cũng không bị tổn hại gì. Hoàng Thiên chọn lực phòng ngự bị động, tình hình có tốt hơn Hứa Khiết nhưng kém Dương Thiên, thương thế có phần nhẹ nhàng. Còn đối với Kim Sí Huyết Ảnh, trong tình hình lấy cứng chọi cứng với Hứa Khiết cũng không chiếm được chút lợi thế nào to lớn, bị tác dụng của phản lực cùng với sóng xung kích của vụ nổ ảnh hưởng.
Tung mình lùi lại, Hứa Khiết sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có một chút máu tươi, ánh mắt ảm đạm toát ra vài phần lo lắng, cảm thấy kinh hãi vô cùng trước thực lực của Kim Sí Huyết Ảnh. Dương Thiên và Hoàng Thiên nhanh chóng đến gần, đồng thanh cất tiếng hỏi Hứa Khiết:
- Thế nào rồi, thương thế có nặng lắm không?
Hứa Khiết khẽ lắc đầu trả lời:
- Không có gì đáng ngại.
Dương Thiên trầm giọng nói:
- Địch nhân thực lực vượt hẳn tính toán, trận chiến này xem ra phải trả giá lớn mới được.
Hoàng Thiên cũng nói:
- Xem bộ dạng của hắn cũng không được lợi gì lớn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, phối hợp ăn ý chắc chắn có thể đánh ngã được địch nhân.
Kim Sí Huyết Ảnh lơ lửng giữa không trung, nghe những lời của Hoàng Thiên, nhịn không được cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào các ngươi, chỉ sợ còn chưa có được khả năng đó.
Hoàng Thiên phản bác lại:
- Chớ có đắc ý, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
Kim Sí Huyết Ảnh liếc tình hình Thái Huyền Hỏa Quy, trong lòng có tính toán khác, đối với tình hình trước mắt cũng không được vui gì mấy. Vốn dĩ, Kim Sí Huyết Ảnh không đồng ý đối xử của Thái Huyền Hỏa Quy với Đằng Long cốc, bây giờ lại gặp phải tình trạng căng thẳng, trong lòng càng thêm không vui, lập tức có ý muốn bỏ đi. Thôi không quan sát nữa, Kim Sí Huyết Ảnh nhìn ba người trước mắt, cười lạnh nói:
- Giao chiến đã lâu rồi, thực lực hai bên thế nào các ngươi trong lòng đều biết được. Nếu cứ vậy giằng co, ngoại trừ lãng phí thời gian và tinh lực ra, ai cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Dương Thiên nghi hoặc hỏi lại:
- Ngươi muốn bỏ cuộc?
- Ta chỉ không muốn lãng phí tinh lực với các ngươi nơi này, dù sao trận chiến này cũng không phải do ý của ta, giết hay không giết các ngươi cũng không quan hệ gì đến ta cả.
Hoàng Thiên hừ giọng nói:
- Đây không phải là khẩu khí của kẻ mạnh, ngươi không phải là khiếp đảm chứ?
Kim Sí Huyết Ảnh ánh mắt lạnh lại, tròng mắt màu xanh lục thẫm toát ra một luồng sát khí khiến người ta phải khẩn trương hẳn.
- Ngươi có phải muốn đơn độc thử qua không?
Hoàng Thiên né tránh ánh mắt sắc bén của Kim Sí Huyết Ảnh, lạnh lẽo đáp lại:
- Công phu khích tướng nông cạn, đừng tự cho mình là cao minh.
Kim Sí Huyết Ảnh tức giận vô cùng, gằn giọng trả lời:
- Nếu như ngươi thật lòng muốn tìm cái chết, thế thì hôm nay ta giúp ngươi được toại nguyện.
Hoàng Thiên tâm thần khẩn trương, lập tức thể hiện thế phòng ngự, trong mắt toát ra sự cảnh giác. Dương Thiên thấy vậy trầm giọng nói:
- Kim Sí Huyết Ảnh, ngươi vừa nói không có lòng giằng co dây dưa, bây giờ lại chuyển biến ý nghĩ, như vậy là thay đổi thất thường, chẳng phải để người ta chê cười sao?
Kim Sí Huyết Ảnh hừ giọng đáp:
- Ta vốn không có ý giằng co, chính là hắn không biết tốt xấu, một lòng muốn tìm cái chết.
Dương Thiên nói:
- Lập trường đối địch, ngôn ngữ hơn thua chỉ là chuyện bình thường, ngươi ngay cả điểm này cũng không biết sao?
Kim Sí Huyết Ảnh trừng Dương Thiên, ánh mắt lấp lánh sự nặng nề, trong lòng có phần do dự. Nếu như tiếp tục giao chiến, giằng co dây dưa vốn không phải là ý định của y, nhưng nếu bỏ qua thì cơn giận trong lòng cũng khó mà hết được. Hứa Khiết để ý đến vẻ mặt của Kim Sí Huyết Ảnh, mơ hồ suy đoán được vài phần tâm tư của y, lập tức khẽ lẩm bẩm:
- Cân nhắc hơn thiệt, lấy trí làm đầu. Nếu như ngươi trong lòng không cam, thế thì chúng ta tiếp tục giao chiến là được.
Kim Sí Huyết Ảnh nhướng cao mày, hừ giọng nói:
- Hay cho một câu cân nhắc hơn thiệt lấy trí làm đầu. Với những lời của ngươi nói ra, hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi.
Hoàng Thiên không phục đáp trả:
- Ai bỏ qua cho ai còn chưa nhất định.
Kim Sí Huyết Ảnh hừ giọng nói:
- Nếu ngươi không phục, thế thì đừng ngại ra tay thử đi.
Dương Thiên đáp:
- Đấu hay dừng, quan trọng thực ra không phải ở chúng ta. Trận chiến này từ khi bắt đầu đã định sẵn chúng ta chẳng qua chỉ là phối hợp mà làm, quyết định thắng thua chính là bọn họ.
Kim Sí Huyết Ảnh nói:
- Ngươi quả thật là hiểu biết rất rõ, biết trận chiến giữa chúng ta lần này đã định sẵn chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.
Hứa Khiết hỏi lại:
- Kim Sí Huyết Ảnh, nếu như chúng ta dừng ta, ngươi đi hay là ở lại?
Kim Sí Huyết Ảnh cười lạnh đáp:
- Ta tự nhiên không quan tâm chiến đấu, thắng thua sống chết phải trông vào may mắn của các ngươi.
Hứa Khiết ánh mắt khẽ động, đưa mắt ra hiệu với Dương Thiên. Dương Thiên trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói:
- Nếu như vậy, so với liều đến lưỡng bại câu thương, chi bằng tạm thời ngừng giao chiến.
Hoàng Thiên có phần kinh ngạc, vọt miệng nói:
- Không thể …
Dương Thiên trừng Hoàng Thiên, khẽ giọng nói:
- Ngươi quên Thiện Từ bây giờ không rõ tung tích, mấy người Y Tuyết còn đang chờ đợi sao?
Hoàng Thiên nghe vậy nhất thời tỉnh ngộ, mặt thoáng hiện sự lo lắng. Lúc này đây, Thiện Từ không biết ở nơi nào, mấy người Đằng Long cốc xuất kích trước đây tình hình cũng không biết chút gì, nếu như tiếp tục giằng co kéo dài, cuối cùng dẫn đến kết quả thế nào ai cũng không nói rõ được.
Hứa Khiết yên lặng trị thương, trong lòng suy nghĩ kế sách ứng phó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Vân Phong đang giao chiến, trong lòng cũng thêm một phần lo lắng. Dương Thiên liên tục quan sát Kim Sí Huyết Ảnh, vẻ mặt vô tình bình thản, trong lòng có phần cảnh giác, lại có ý cảnh cáo. Kim Sí Huyết Ảnh tự nhiên biết được dụng ý của Dương Thiên, đưa mắt liếc Thái Huyền Hỏa Quy rồi sau đó hai cánh múa lên, thân thể lập tức lùi lại vài trăm trượng, từ xa xa quan sát tình hình giao chiến.
Thấy vậy, Dương Thiên ngầm thở phào, có phần hơi an tâm, ánh mắt quay lại nhìn Hoàng Thiên, ra hiệu cho hắn đến gần với mình. Cảm nhận được ánh mắt của Dương Thiên, Hoàng Thiên nhanh chóng đến bên cạnh Dương Thiên, quay đầu nhìn về phía Hứa Khiết không xa, ba người nhanh chóng tụ lại một chỗ.
- Tình hình lúc này bất lợi cho chúng ta, chúng ta phải nghĩ cách ứng phó.
Sau khi bố trí một kết giới phòng ngự chung quanh rồi, Dương Thiên đi thẳng vào đề. Hoàng Thiên hỏi lại:
- Tiền bối suy tính thế nào?
Dương Thiên đáp:
- Thái Huyền Hỏa Quy thực lực kinh người, thực lực Kim Sí Huyết Ảnh cũng mạnh đến khiến người ta phải thất kinh. Hiện nay, Kim Sí Huyết Ảnh tuy bãi chiến quan sát, nhưng tính tình hắn như thế nào, có thay đổi hay không, chúng ta ai cũng không dám đảm bảo. Nếu như chúng ta ra tay hỗ trợ Trần minh chủ và Lâm chưởng giáo, nói không chừng sẽ lại khiến cho Kim Sí Huyết Ảnh nhúng tay vào, đến lúc đó tất nhiên lại là một trận liều mạng. Từ tình hình của chúng ta lúc này mà phân tích, Thiện Tự đột nhiên mất tăm mất tích, mấy người Y Tuyết lại nóng lòng chờ chúng ta đến chi viện. Nếu như chúng ta lúc này lãng phí thời gian và tinh lực với Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh, rõ ràng được không bằng mất.
Hoàng Thiên nói:
- Phân tích của tiền bối đúng là có lý, nhưng chúng ta phải làm thế nào đây?
Dương Thiên bật cười khổ, lắc đầu không đáp. Hứa Khiết trả lời:
- Để kềm chế Kim Sí Huyết Ảnh, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, tạm thời ở bên quan sát, chờ đợi thời cơ.
Hoàng Thiên vẻ mặt kỳ lạ, chần chừ nói:
- Vãn bối lo lắng Thiện Từ gặp nguy hiểm, muốn thừa cơ này đi tìm hắn. Nhưng vãn bối lại sợ sau khi vãn bối đi rồi, Kim Sí Huyết Ảnh sẽ lại làm khó lần nữa, lúc đó hai người sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Thiên trả lời:
- Suy tính của ngươi không phải là không có đạo lý, bất quá ngươi cũng không cần phải lo lắng chuyện này, hai người chúng ta chỉ cần cẩn thận ứng phó, Kim Sí Huyết Ảnh cũng rất khó làm gì được chúng ta.
Hoàng Thiên tinh thần chấn động hỏi lại:
- Thế thì hai vị thấy vãn bối có cần phải lập tức đi tìm Thiện Từ hay không?
Dương Thiên cau mày đáp:
- Ngươi đi tìm Thiện Từ là một hành động sáng suốt, nhưng các ngươi chỉ mới vừa gặp nhau, làm sao ngươi lại phải quan tâm đến hắn nhiều như vậy.
Hoàng Thiên thở dài đáp:
- Vãn bối quan tâm đến Thiện Từ nói ra cũng chỉ là báo ân. Năm xưa thánh tăng có ơn tái tạo với vãn bối, hiện nay thánh tăng lại không có một nhu cầu gì, Thiện Từ là truyền nhân duy nhất của lão nhân gia, vãn bối chỉ có thể đem chút ân tình này báo đáp ở Thiện Từ, cũng tính là tận hết ý muốn.
Hiểu được tâm tư của Hoàng Thiên, Dương Thiên tán thưởng:
- Ngươi làm rất đúng, ta ủng hộ ngươi.
Hứa Khiết gật đầu trả lời:
- Đi đi, Thiện Từ giao cho ngươi, nơi này để cho chúng ta.
Hoàng Thiên chần chừ một lúc, nhìn Dương Thiên rồi lại nhìn Hứa Khiết, cuối cùng không nói câu nào tung mình lóe lên biến mất về phía chân trời. Kim Sí Huyết Ảnh có phần kinh ngạc, nhưng lại cười cười với ý nghĩa thâm sâu, mơ hồ toát ra vài phần quỷ dị. Dương Thiên và Hứa Khiết đưa tiễn Hoàng Thiên đi rồi, nhỏ giọng bàn luận vài câu, sau đó để Dương Thiên phụ trách quan sát động tĩnh chung quanh, tùy thời phòng ngự thật tốt. Hứa Khiết thừa cơ trị thương, tận thời gian khôi phục thực lực. Như vậy, giao chiến lại tiếp tục, người quan sát ai có lòng riêng nấy, cuộc chiến của những kẻ mạnh cứ giằng co dây dưa, cuối cùng kết quả thế nào, còn phải chờ đợi thời gian mở ra.