Thiện Từ đáp:
- Cho dù là như vậy, chúng ta vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào như cũ, ngược lại còn bị liên lụy đến, bị bọn họ kiềm chế ở nơi này. Nếu như thế, mấy người cốc chủ tiền bối trở thành cô độc tác chiến, kế hoạch trước đây của chúng ta trở thành thất bại trong gang tấc.
Hoàng Thiên biến sắc, lo lắng nói:
- Huynh phân tích rất có lý, tình thế quả thực bất lợi cho chúng ta, phải nghĩ cách đảo chuyển tình thế mới được.
Dương Thiên lên tiếng:
- Tình hình trước mắt không rõ, chúng ta nếu như ngang nhiên hành động, rất có khả năng sẽ khơi dậy một trường đại chiến. Đến lúc đó, chúng ta vẫn không cách nào thoát thân được, kế hoạch trước đây cũng không cách nào thực hiện được như cũ.
Lâm Vân Phong nói:
- Mọi người không cần phải tranh luận, hoàn cảnh hiện nay của chúng ta rất vi diệu, quyền chủ động tạm thời để địch nhân khống chế, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, chờ đợi thời cơ.
Hứa Khiết cảm xúc lên tiếng:
- Đến Băng Nguyên mới có một ngày đã gặp phải tình hình như vậy, nói ra cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên trả lời:
- Bây giờ không giống như dĩ vãng, mọi người không cần phải để ý quá đến hư danh, phải suy xét từ đại cục. Bây giờ, mọi người tạm thời buông lỏng tâm tình, chớ để cho địch nhân coi thường chúng ta. Đợi đến khi chuyện gần đến, mới nghĩ cách ứng phó là được rồi.
Thấy Trần Ngọc Loan vẫn điềm tĩnh, Hứa Khiết, Hoàng Thiên đều ngầm kính phục, ào ào bỏ đi nét mặt ưu tư lo lắng. Thiện Từ và Dương Thiên tính cách trầm ổn, không nói lời nào chăm chú quan sát chung quanh, chờ đợi địch nhân xuất hiện.
Thái Huyền Hỏa Quy còn đang suy xét, đột nhiên nghe được tiếng kêu của Không Linh điểu, trong lòng không khỏi xao động, ngưng thần chăm chú nhìn xuống tình hình ở dưới chân mình. Rất nhanh, Thái Huyền Hỏa Quy liền cảm ứng được một luồng khí tà ác đang tiến gần đến mấy người Lâm Vân Phong, trong lòng hơi kinh hãi, vội vàng phát xuất sóng thăm dò, tìm hiểu về tình hình của người đến. Bên cạnh, Kim Sí Huyết Ảnh cũng phát hiện được chuyện này, vừa lúc mở miệng nói:
- Xem ra lưu ý đến động tĩnh của Đằng Long cốc không chỉ có chúng ta, còn có người khác.
Thái Huyền Hỏa Quy khép hờ hai mắt, nghi hoặc nói:
- Người đến rất quỷ dị, trên người tràn ngập khí cực âm cực lạnh, cực tà cực sát của thế gian,
Kim Sí Huyết Ảnh khẽ biến sắc, trầm ngâm nói:
- Người như vậy chỉ sợ đến từ thế giới hắc ám.
Vừa nghe đến tên hắc ám, Thái Huyền Hỏa Quy lập tức có vẻ khác lạ, sự tự phụ cuồng vọng trước đây của y đột nhiên biến thành cẩn thận, dường như đang nghĩ đến chuyện nào đó.
Kim Sí Huyết Ảnh có phát hiện, nhưng lại không hỏi nhiều, bình tĩnh ở bên cạnh chờ đợi, ánh mắt chăm chú nhìn xuống tình hình dưới mặt đất.
Lúc này, trên một vùng tuyết cách Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong khoảng ba dặm, Quỷ Vu thần bí đang từ xa quan sát, quanh người có một kết giới vô hình xảo diệu che đi sự tồn tại của lão, khiến người ta rất khó phát hiện được.
Chăm chú nhìn mấy người Trần Ngọc Loan, Quỷ Vu cảm thấy kinh ngạc vô cùng, khẽ giọng tự nói:
- Té ra bọ ngựa rình trước, se sẻ rình sau, Triệu Ngọc Thanh một chiêu này quả thật tuyệt diệu, chỉ đáng tiếc thiếu chút may mắn.
Bật cười ha hả, Quỷ Vu ngửng đầu liếc lên bầu trời, khóe miệng xuất hiện một nụ cười âm độc. Rất rõ ràng, Quỷ Vu đã sớm có phát hiện sự tồn tại của Thái Huyền Hỏa Quy. Quan sát qua một lúc, Quỷ Vu đưa mắt nhìn lại Thiện Từ, trong lòng dường như đang suy xét chuyện gì đó. Chốc lát sau, Quỷ Vu bật cười âm lạnh, liếc về phương hướng có mặt Thái Huyền Hỏa Quy, lại nhìn mấy người Thiện Từ, rồi lập tức lắc mình lùi lại, âm thầm rời khỏi nơi đó. Đối với chuyện này, Không Linh điểu có phát hiện, báo cho Trần Ngọc Loan biết. Mọi người sau khi biết được rồi, ai cũng đều cảm thấy kỳ quái, lại không biết được dụng ý của người đến đây.
Hứa Khiết phân tích:
- Có lẽ người đến chỉ nhằm thám thính động tĩnh, sau khi hiểu được tình hình đại khái rồi liền âm thầm rời đi, không muốn chính diện ra mặt đối địch với chúng ta.
Hoàng Thiên lên tiếng:
- Suy đoán như vậy không phải là không có lý. Với thực lực hiện nay của chúng ta ở đây, người dám dễ dàng chọc giận chúng ta phỏng chừng không có được mấy người.
Dương Thiên nhắc nhở:
- Không được khinh thường, lúc này trên đầu chúng ta có một địch nhân không sợ gì cả, đang giương mắt hổ trừng trừng chúng ta.
Hoàng Thiên nói:
- Chuyện này cũng khó nói, không chừng một lúc sau Thái Huyền Hỏa Quy cũng đột nhiên rời đi, chúng ta chỉ sợ bóng sợ gió, uổng phí tâm tư lo lắng.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Theo miêu tả của cốc chủ tiền bối, Thái Huyền Hỏa Quy này cuồng vọng không ngừng, với tính cách của hắn chỉ sợ không dễ dàng rời đi như vậy.
Trần Ngọc Loan tiếp lời:
- Vừa rồi, thứ tà ác kia vội vã mà đến lại vội vã ra đi, mục đích như thế nào tạm thời không nói rõ được, nhưng sự ra đi của nó lại khiến cho mối quan hệ giữa chúng ta và Thái Huyền Hỏa Quy trở thành vi diệu vô cùng.
Hứa Khiết hỏi lại:
- Điều này nghĩa là thế nào?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Trước đây, quan hệ giữa chúng ta và Thái Huyền Hỏa Quy không ngoài hai loại tình huống, thứ nhất là giữ nguyên hiện trạng, thứ hai, Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện giao chiến. Nếu như là cái trước, hạng tà ác vừa rồi xuất hiện ảnh hưởng không lớn đối với chúng ta. Nếu như cái sau, hạng tà ác kia rời đi lại khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy có một cơ hội.
Hoàng Thiên không hiểu, hỏi lại:
- Cơ hội mà minh chủ nói nghe ra khiến người ta không hiểu được. Nếu như Thái Huyền Hỏa Quy cố tình muốn hiện thân giao chiến, người tà ác kia dù có đi hay không cũng chỉ sợ không ảnh hưởng nhiều đến đại cục.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Con sai rồi, hạng tà ác kia nếu có thể khiến cho Không Linh điểu phải chú ý thì tuyệt đối không phải là hạng tầm thường. Nếu như hắn còn ở đây, có thể nói tạo thành uy hiếp nào đó với chúng ta, nhưng đối với Thái Huyền Hỏa Quy cũng trở thành dạng uy hiếp giống như vậy.
Hoàng Thiên nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, lo lắng nói:
- Theo như minh chủ nói ra, tình cảnh hiện nay của chúng ta không phải là rất nguy hiểm sao?
Trần Ngọc Loan liếc mọi người, khẽ gật đầu nói:
- Đúng là không lạc quan, nhưng cũng không cần phải nôn nóng như vậy. Dù sao thế sự biến ảo nhiều, kết quả không người nào có thể dự liệu đủ.
Mọi người nghe vậy không nói thêm nhiều, tiếp tục quan sát.
Trên bầu trời, Thái Huyền Hỏa Quy sau khi Quỷ Vu đi rồi, trong lòng liền có quyết định, nói với Kim Sí Huyết Ảnh ở bên cạnh:
- Ta suy xét qua rồi, nếu tới thì không thể nào trắng tay mà đi được.
Kim Sí Huyết Ảnh trầm ngâm một lúc, hỏi lại:
- Nếu như người vừa đến lúc nãy đột nhiên quay lại, ngươi đã từng suy nghĩ đến tình hình lúc đó thế nào không?
Thái Huyền Hỏa Quy lạnh lẽo đáp:
- Ta hoàn toàn không sợ hắn, bất quá nếu như hắn quay ngược về lại đây, chúng ta liền lựa lúc thích hợp rời đi, để những người này cho hắn. Nếu hắn không hề quay lại, thì để ta tự tay giết chết những người này.
Kim Sí Huyết Ảnh trầm ngâm rồi nói:
- Kế hoạch rất tốt, nhưng những người này thực lực cũng không yếu kém, chỉ sợ tốn không ít thời gian.
Thái Huyền Hỏa Quy lạnh lẽo cười nói:
- Thời gian ngắn dài ở trong tay của chúng ta, ngươi đừng có càm ràm về chuyện thời gian nữa. Chúng ta đều có thể giết chết không ít người rồi.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Thái Huyền Hỏa Quy không hề ẩn mình nữa.
Kim Sí Huyết Ảnh hừ lạnh một tiếng, tâm tình không thoải mái, rất không vui trước việc Thái Huyền Hỏa Quy hô đi gọi lại, nhưng lại lý trí chọn lựa nhẫn nhịn, theo sát sau y hạ xuống dưới mặt đất.
Nhìn thấy Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện, Trần Ngọc Loan bật cười phức tạp, khẽ giọng nói:
- Xem ra trận chiến này không thể nào né tránh được nữa rồi, mọi người nhớ kỹ phải cẩn thận an toàn.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Địch nhân có hai người, ta và Ngọc Loan liên thủ đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy, bốn người liên thủ đối phó với người còn lại, nhớ cho kỹ phải cẩn thận, không được mạo hiểm khinh địch.
Hoàng Thiên nhìn những địch nhân đang hạ xuống, trầm giọng nói:
- Hai người này xem ra đều không phải hạng dễ chọc vào, phỏng chừng trận chiến này rất gian khổ.
Mộc Tiêu trên vai Dương Thiên hí lên không ngừng, nó rất kinh khiếp, điều này khiến cho mọi người tâm tình nặng nề, không khỏi phủ lên một bóng ma u ám. Trấn an Mộc Tiêu, Dương Thiên để nó ẩn mình trong cơ thể của mình, thanh âm huyên náo lúc này mới ngừng lại. Trên vai Trần Ngọc Loan, Không Linh điểu đỏ rực chăm chú nhìn Thái Huyền Hỏa Quy đang hạ xuống, trong mắt toát ra vẻ hào hùng không thân thiện, hơn nữa còn có thêm vài phần cảnh giác. Thân là linh dị, Không Linh điểu có được khí thần thánh, có khả năng khắc chế rất nhiều sinh linh tà ác. Mà Thái Huyền Hỏa Quy tuy là tai họa của nhân gian, nhưng lại là thân thể thần thú, trên mặt thuộc tính thì cả hai không tương khắc.
Lơ lửng giữa không trung, Thái Huyền Hỏa Quy cách mặt đất cự ly chừng vài chục trượng, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn những người dưới chân mình, giọng tự phụ hỏi:
- Các ngươi có phải cùng phe với Đằng Long cốc không?
Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đưa mắt ra hiệu cho nhau, vẻ mặt bình thản đáp lại:
- Có thể nói là như vậy, cũng có thể không phải.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói tiếp:
- Phải là phải, không phải là không phải, ngươi đừng có lập lờ đánh lận con đen.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Phải hay không đối với ngươi không phải cũng giống nhau hay sao?
Thấy Trần Ngọc Loan khí định thần nhàn, vẻ mặt tùy tiện, Thái Huyền Hỏa Quy không vui chút nào, hừ khẽ nói:
- Ngươi là người nào, có biết ta là ai không mà dám vô lễ như vậy?
Trần Ngọc Loan đáp lại:
- Ta là ta, ngươi là ngươi, giữa chúng ta mới lần đầu gặp nhau chưa thể nói gì đến giao tình cả.
Thái Huyền Hỏa Quy tức giận, đang muốn mắng chửi thì Kim Sí Huyết Ảnh bên cạnh kịp thời mở miệng khuyên bảo:
- Không cần phải tức giận, cũng không cần phải nói nhảm với bọn họ, thời gian quan trọng hơn.
Thái Huyền Hỏa Quy nghĩ lại thấy cũng đúng, lập tức quát giận:
- Nếu như không có giao tình gì, thế thì đừng trách ta vô tình. Các ngươi chịu chết đi thôi.
Tức giận bộc phát, khí thế kịch tăng, một luồng bá khí giáng lâm trời đất lập tức tản ra, cùng với lửa giận bừng bừng, mở thành một đám mây đỏ trùm kín cả trời đất giữa không trung, nhiệt độ cao nhanh chóng hòa tan băng tuyết.
Thấy tình hình như vậy, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Dương Thiên, Hứa Khiết, Hoàng Thiên, Thiện Từ đều biến hẳn sắc mặt, chấn động vô cùng, ào ào mở rộng kết giới phòng ngự chống lại luồng khí thế bức người mạnh mẽ do Thái Huyền Hỏa Quy phát ra đó.
Kim Sí Huyết Ảnh bật cười quỷ dị, dời ngang nửa dặm, giao chiến trường lại cho Thái Huyền Hỏa Quy còn bản thân thì ở bên cạnh xem cuộc vui.
Thấy vậy, Thái Huyền Hỏa Quy cũng không thèm để ý, ánh mắt chăm chú nhìn những con người ở dưới chân, miệng phát ra tiếng cười lạnh lùng tàn khốc.
Trên mặt đất, băng tuyết dưới tác dụng của nhiệt độ cao nhanh chóng chảy ra, hội tụ thành nước, chảy vào trong khe núi hẹp.
Mấy người Trần Ngọc Loan toàn lực phòng ngự, cẩn thận đề phòng, tất cả kết nối khí mạch cùng nhau chóng lại khí thế như núi đó của Thái Huyền Hỏa Quy.
Rất nhanh, đợt xung kích thứ nhất như núi đổ từ từ lùi lại, mấy người Trần Ngọc Loan sau khi thích ứng rồi, bắt đầu di động thân thể tạo thành một trận thế để giảm bớt áp lực.
Thừa cơ hội này, Trần Ngọc Loan mở miệng nói:
- Thái Huyền Hỏa Quy mạnh mẽ khiến người ta phải kinh hãi trong lòng, nếu cứ mãi liều mạng như vậy kết quả rõ ràng bất lợi với chúng ta.
Hoàng Thiên hỏi lại:
- Minh chủ có thấy được phép ứng phó nào tốt không?
Trần Ngọc Loan nói:
- Theo chúng ta hiểu được, Thái Huyền Hỏa Quy có thân thể kim cương không hư hỏng, công kích nhục thể không có được tác dụng gì đối với y, chỉ có thể phát động công kích tinh thần mới được.
Hứa Khiết nói:
- Chúng ta nơi này dường như không sở trường về công kích tinh thần.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Trong chúng ta thì Hoàng Thiên có được sức mạnh chính tà, tu luyện khá nhiều pháp quyết, trong đó bao gồm cả Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông. Nhưng chỉ bằng chút đó còn chưa đủ đánh bị thương địch nhân, ta dự tính thi triển thử Thiên Hậu Linh, xem thử Thiên Hậu Linh phát ra công phu nhiếp hồn đoạt phách có thể tạo nên hiệu ứng nhất định nào hay không.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Nếu như Thiên Hậu Linh có hiệu quả rồi, ta liền có thể thừa cơ thi triển Âm Dương Pháp Tắc, đến lúc đó có thể đánh trọng thương địch nhân.
Dương Thiên nói:
- Chuyện không nên chần chừ nữa, chúng ta bắt đầu thôi.
Trần Ngọc Loan chần chừ một chút, lên tiếng:
- Muốn thi triển Thiên Hậu Linh thì phải có người trước hết phân tán sức chú ý của Thái Huyền Hỏa Quy, như vậy mới có thể phát huy được hiệu lực bất ngờ.
Hoàng Thiên nghe vậy tự xung phong nhận nhiệm vụ:
- Chuyện này giao cho vãn bối là được.
Lâm Vân Phong dặn dò:
- Chuyện này hung hiểm vô cùng, con phải vô cùng cẩn thận.
Hoàng Thiên gật đầu đáp:
- Con hiểu rõ, mọi người không cần phải lo lắng cho con.
Bên cạnh, Thiện Từ lên tiếng:
- Muốn hấp dẫn sức chú ý của địch nhân thực ra có thể liên thủ phối hợp, như vậy thì xác suất thành công càng lớn hơn, nguy hiểm bản thân cũng nhỏ đi một phần.
Hứa Khiết kinh ngạc nói:
- Con chính là nói…
Thiện Từ gật đầu đáp:
- Con tình nguyện phối hợp với Hoàng đại hiệp, phụ trách hoàn thành chuyện này.
Trần Ngọc Loan liếc Thiện Từ rồi nói:
- Nghe lệnh sư con nói, con có thần kiếm trong người, lần này có phải dự tính nhờ vào sức mạnh của kiếm để phân tán sức chú ý của địch nhân không?
Thiện Từ kinh ngạc, gật đầu đáp:
- Minh chủ trí tuệ hơn người, Thiện Từ đúng là có ý này.
Trần Ngọc Loan nói:
- Nếu là như vậy, hãy để cho con và Hoàng Thiên ra tay phân tán sức chú ý của Thái Huyền Hỏa Quy, ta và Lâm chưởng giáo tùy cơ phát động đánh lén xem thử có thể đánh lui cường địch được không.
Thiện Từ không đáp, gật đầu đồng ý. Hoàng Thiên vỗ vai Thiện Từ, nở nụ cười khích lệ với hắn, rồi đồng thời bắt đầu chuẩn bị.
Dương Thiên và Hứa Khiết chia ra làm hai bên, toàn lực chống đỡ lấy kết giới phòng ngự để tiện cho Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong nắm được thời cơ tốt hơn để triển khai đánh lén. Như vậy, một kế hoạch phản kích tỉ mỉ sắp sửa bắt đầu.