Trên trời, Triệu Ngọc Thanh và Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chiến đấu kịch liệt, hai người từ khi mới bắt đầu đã triển khai tấn công mãnh liệt, ai cũng muốn áp đảo hoặc kiềm chế đối phương, ai cũng không hề thối lùi. Trước đây, Triệu Ngọc Thanh và Tuyệt Dục đã trải qua một lần giao thủ, tuy chỉ trong ngắn ngủi hai chiêu nhưng Triệu Ngọc Thanh lại hiểu được rất sâu sắc sự mạnh mẽ của địch nhân, vì thế vô cùng kính sợ, tận hết toàn lực tiến công và phòng ngự. Tuyệt Dục không thấy được biểu tình gì cả, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, đối với sự dây dưa của Triệu Ngọc Thanh, y đã sớm dự tính, trong lòng có phần tức giận. Vốn dĩ, trong lòng của Tuyệt Dục, dự tính hất Triệu Ngọc Thanh ra, trước tiên hạ thủ loại trừ đi một bộ phận địch nhân để giảm đi áp lực cho phe của mình, sau đó mới thu thập Triệu Ngọc Thanh. Ai ngờ Triệu Ngọc Thanh khi tiến lên rồi liền liều chết quấn chặt lấy không thả ra, hơn nữa tu vi lại không hề kém, điều này khiến cho Tuyệt Dục có phần bất đắc dĩ, chỉ đành cẩn thận ứng phó mà thôi.
Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục lai lịch vô cùng thần bí, ngay cả mấy người Xà Ma cũng đều không biết được, càng không hiểu được thực lực chân chính của y. Triệu Ngọc Thanh không hiểu được chi tiết lai lịch của địch nhân, trong lòng rất cẩn thận, vừa toàn lực tiến công, vừa cẩn thận quan sát, rất nhanh chóng phát hiện được Tuyệt Dục kiếm thuật vô cùng kinh người, tu vi vô cùng quỷ dị, khiến người ta khó mà dò cho được. Đối mặt với địch nhân như vậy, Triệu Ngọc Thanh không dám sơ ý, toàn lực thi triển Đằng Long Cửu Biến để triển khai giao tranh sắc bén.
Nhìn thấy Triệu Ngọc Thanh thi triển Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, Tuyệt Dục ánh mắt nặng nề, rất cảnh giác, lập tức thu lại lòng khinh địch, toàn thân mờ hiện lên ánh sáng màu đen ngòm. Thân là kẻ mạnh hiện thời, Tuyệt Dục vừa nhìn đã thấy được Đằng Long Cửu Biến phi thường, tuy không hiểu rõ ràng lắm nhưng lại mơ hồ cảm thấy được uy hiếp. Suy tính đến việc an toàn, cũng để giữ danh dự của bản thân, Tuyệt Dục thi triển một bộ pháp quyết quỷ bí vô cùng, toàn thân đen ngòm như mực, phát ra một luồng khí thế uy hiếp cả trời đất, đối địch từ xa với Triệu Ngọc Thanh, thế lực ngang nhau.
Nhìn Tuyệt Dục, Triệu Ngọc Thanh tâm thần căng thẳng, mạnh mẽ áp chế kinh ngạc trong lòng, toàn lực thúc động Đằng Long Cửu Biến pháp quyết. Thân là chủ nhân của Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh đã có ngàn năm tuổi, một thân tu vi đã đạt đến mức cảnh giới Thiên Tiên, Đằng Long Cửu Biến pháp quyết càng thêm đến mức lô hỏa thuần thanh. Thực lực như vậy có thể nói đứng hàng đầu trong Băng Nguyên, tự nhiên không thể coi thường được. Mà Tuyệt Dục lại là đệ nhất thần tướng dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương, thực lực của y người ngoài tuy không biết được nhưng từ hiện nay mà xét, ít ra cũng không hề dưới Triệu Ngọc Thanh. Trận chiến này giữa hai phe, kết quả như thế nào thật khó có thể mà suy đoán ra được. Lúc này, hai kẻ mạnh gặp nhau, một cao một thấp, không kể đến thực lực cách nhau thật nhiều hoặc là chênh lệch không đáng kể, cuối cùng đều có một kết cục, chỉ có điều kết cục đó nằm trong dự tính hay cần phải có thời gian mới có thể khai mở được.
Gió, gào thét giận dữ, hoa tuyết tung bay.
Trên không trung thung lũng băng, lửa chiến tranh bùng cháy, tiếng quát giết như sấm động, trận đấu chính tà đang kéo dài ở đây, khảo nghiệm sinh tử từ đây khai mở ra.
Sống hay là chết? Tất cả bằng vào thực lực. Thắng hay là thua? Tất cả bằng vào bản lĩnh.
Thời gian từ từ trôi qua, tình hình cuộc chiến dần dần rõ ràng hơn.
Tất cả mọi thứ đang đi vào đoạn cuối hay là mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu?
Đón gió đứng thẳng, cười trông trời đất. Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong kề vai mà đứng, quan sát động tĩnh từ xa xa. Lúc này, cách với lúc đoàn người Triệu Ngọc Thanh rời đi đã qua một nén hương, từ xa xa đã không còn thấy được bất kỳ tình hình nào, điều này khiến cho những người ở lại chờ đợi cảm thấy lo lắng. Trong đó, Linh Hoa là biểu hiện rõ ràng nhất, một mình đi tới đi lui, rất là lo lắng.
Hứa Khiết thấy vậy cười khẽ một tiếng, an ủi:
- Không cần phải suy nghĩ lung tung. Bọn họ không sao đâu.
Linh Hoa hơi đỏ mặt, khẽ giọng hỏi:
- Tiền bối không lo lắng chút nào sao?
Hứa Khiết cười đáp:
- Nếu không hề lo lắng một chút nào thì chỉ là lừa người mà thôi, nhưng chúng ta phải tin tưởng vào bọn họ, cho bọn họ thêm cơ hội để thử nghiệm và nếm trải.
Linh Hoa nói:
- Tiền bối nói rất đúng, nhưng vãn bối không có được sự điềm tĩnh của tiền bối, không bỏ đi được sự lo lắng trong lòng.
Hứa Khiết nói:
- Tuổi cô nương hãy còn trẻ, chờ đến tương lai cô nương đã trải qua nhiều chuyện rồi từ từ sẽ trở thành bình tĩnh.
Linh Hoa nghe vậy vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Chuyện tương lai ai có thể nói chính xác được?
Hứa Khiết sửng mình, chăm chú nhìn biểu hiện của Linh Hoa, khẽ giọng hỏi lại:
- Cô nương có tâm sự gì?
Linh Hoa liếc Hứa Khiết, bật cười phức tạp, trả lời:
- Ai lại có thể không có tâm sự?
Hứa Khiết gật đầu trả lời:
- Đúng thế, mỗi một người đều có một số chuyện không muốn nói ra thành lơi, chỉ muốn cất giấu nó tận trong đáy lòng, một mình thưởng thức mà thôi.
Linh Hoa cười cười, muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn lựa bỏ qua.
Hứa Khiết có phần hiếu kỳ, nhìn thấy Linh Hoa dường như có đau lòng, vừa mới muốn mở miệng thì Dương Thiên bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng:
- Có một số chuyện có thể chia sẻ, có một số chuyện không nên hỏi tới.
Hứa Khiết nghe vậy sửng mình, sau đó hiểu được, quay đầu lại nhìn Dương Thiên, bỏ đi không hỏi tới Linh Hoa nữa.
Lúc này, Trần Ngọc Loan đang nhìn về phía xa xăm vẻ mặt biến hẳn, trầm giọng nói:
- Mọi người chú ý, cẩn thận đề phòng.
Câu này vừa nói ra, mọi người khiếp hãi. Tuyết Sơn thánh tăng lập tức dẫn Linh Hoa, Tuyết Hồ và Ngạc Tây bay vào bên trong khe hở, cẩn thận ẩn mình. Thiện Từ, Hứa Khiết, Dương Thiên, Hoàng Thiên nhanh chóng đến bên cạnh Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, ai nấy triển khai phòng ngự chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh.
Lâm Vân Phong vẻ mặt kỳ lạ, liếc Không Linh điểu trên vai của Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Phải Không Linh điểu truyền tin không?
Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Mỗi khi Không Linh điểu phát xuất cảnh cáo, chắc chắc sẽ có chuyện lớn phát sinh.
Hứa Khiết nói:
- Có thể khiến cho Không Linh điểu chú ý đến phần lớn đều là hạng tà ác.
Mộc Tiêu trên vai của Dương Thiên đột nhiên xuất hiện, ngửng đầu nhìn lên bầu trời, phát ra thanh âm ồ ồ.
Thấy tình hình như vậy, Hoàng Thiên cất tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Dương Thiên trầm giọng đáp:
- Có linh dị đến gần, hơn nữa còn không bình thường, Mộc Tiêu chính là đang liên tục phát xuất cảnh cáo thúc giục ta nhanh né đi.
Hoàng Thiên kinh ngạc nói:
- Linh dị nào mà đáng sợ đến vậy, ngay cả Mộc Tiêu của thúc cũng phải bị khiếp hãi?
Dương Thiên lắc đầu ra dấu không biết.
Thiện Tự nghe được những lời nói của mọi người, trong lòng có chút lĩnh ngộ, khẽ giọng nói:
- Trên Băng Nguyên, lại có thể tạo nên phản ứng mạnh mẽ đến như vậy chỉ sợ có một mà thôi.
Hoàng Thiên hỏi liền :
- Ai vậy?
Thiện Từ đáp:
- Thái Huyền Hỏa Quy.
Câu này vừa nói ra, Hoàng Thiên, Hứa Khiết, Dương Thiên khẽ biến sắc mặt, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong lại vô cùng bình tĩnh, rõ ràng bọn họ cũng đã hiểu được thân phận của người đến đây.
Nhìn quanh một vòng, Hứa Khiết lên tiếng:
- Nếu như quả thật là Thái Huyền Hỏa quy thì có phần bất lợi cho chúng ta.
Hoàng Thiên nói:
- Nếu đã biết người đến là ai, chúng ta tạm thời tránh đầu sóng gió đã, đợi sau khi giải quyết được địch nhân là Ngũ Sắc Thiên Vực mới thu thập hắn cũng chưa muộn.
Dương Thiên đáp:
- Nghĩ không sai nhưng đã quá trễ rồi.
Hoàng Thiên biến sắc mặt, vọt miệng nói:
- Thúc nói là Thái Huyền Hỏa Quy đã đến gần rồi?
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Người đến đã ở trên đầu của chúng ta, nhưng còn chưa hiện thân ra mà thôi.
Hoàng Thiên vẻ mặt thất kinh, ngửng đầu nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói:
- Nếu như đã đến sao lại không thản nhiên đối mặt với nhau.
Lâm Vân Phong đáp:
- Dĩ bất biến ứng vạn biến, để xem Thái Huyền Hỏa Quy có mục đích gì đó.
Câu này rất được lòng mọi người, ai cũng đều cảm thấy có lý, giữ được bình tĩnh trong lòng ngầm đề cao cảnh giác.
Trên bầu trời, trong một tầng mây trong suốt, Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh đang quan sát tình hình dưới mặt đất. Theo Kim Sí Huyết Ảnh biết được, đất này chính là nơi cao thủ Đằng Long cốc ẩn thân, y đặc biệt dẫn theo Thái Huyền Hỏa Quy đến nơi này, ai ngờ lại chỉ thấy được những người không phải của Đằng Long cốc.
- Kỳ quái, những người này từ trước đến giờ chưa gặp qua, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Có phần nghi hoặc, Kim Sí Huyết Ảnh khẽ giọng tự nói.
Thái Huyền Hỏa Quy chăm chú nhìn Không Linh điểu trên vai của Trần Ngọc Loan, vẻ mặt kỳ lạ nói:
- Ngươi có biết được lai lịch của con chim kia hay không?
Kim Sí Huyết Ảnh nhìn Không Linh điểu một lúc, trầm ngâm trả lời:
- Mới lần đầu gặp được, bất quá cảm giác rất quen thuộc, chắc chắn là một loại linh dị kỳ quái nào đó.
Thái Huyền Hỏa Quy nói:
- Con chim này không bình thường chút nào, toàn thân ẩn chứa khí thánh khiết có thể khắc chế được tất cả mọi sinh linh tà ác.
Kim Sí Huyết Ảnh hiếu kỳ hỏi lại:
- Có uy hiếp đối với ngươi không?
Thái Huyền Hỏa Quy bật cười đắc ý, tự phụ nói:
- Ta không phải là tà ác, ai có thể khắc chế được ta? Chim này tuy có thể phát hiện được sự tồn tại của ta, lại không hề tạo nên chút uy hiếp nào với ta.
Kim Sí Huyết Ảnh lên tiếng:
- Ngoại trừ con chim này ra, Mộc Tiêu kia cũng không phải bình thường. Nhưng xem bộ dạng, nó dường như rất sợ chúng ta.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:
- Mộc Tiêu chính là tinh túy của Ất Mộc, sợ uy hiếp Huyền Hỏa của ta, trong lòng tự nhiên khiếp hãi.
Kim Sí Huyết Ảnh khẽ gật đầu, chuyển sang chuyện khác:
- Những người này lai lịch không rõ ràng, hơn nữa thực lực lại phi thường, ngươi dự tính hiện thân gặp mặt hay là rời khỏi nơi này?
Thái Huyền Hỏa Quy đáp:
- Những người này lưu lại nơi này, nói không chừng chính là cùng phía Đằng Long cốc. Ta suy xét có cần phải tiêu diệt bọn họ trước hay không thôi.
Kim Sí Huyết Ảnh nói:
- Xem ra những người này đều còn tương đối trẻ tuổi, có khả năng từ phía Nam đi đến đây, không nhất thiết có quan hệ với Đằng Long cốc. Nếu như chúng ta ngang nhiên ra tay, tuy nói hoàn toàn không có ảnh hưởng, nhưng lại lãng phí thời gian và tinh lực. Đồng thời, còn có khả năng rất lớn hấp dẫn người khổng lồ Bác Phụ.
Thái Huyền Hỏa Quy không vui nói:
- Ngươi không cần cứ mở miệng ra là nói đến người khổng lồ Bác Phụ, ta cũng không sợ bọn họ.
Kim Sí Huyết Ảnh đáp:
- Ta chỉ phân tích tình thế để tiện cho ngươi tham khảo mà thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy nói:
- Ta đã quyết định rồi, cho dù những người này là ai đi nữa, nếu đã xuất hiện ở nơi này rồi, ta cho là bọn chúng cũng thuộc phe của Đằng Long cốc, trước tiên xả giận lên đầu bọn chúng đã.
Kim Sí Huyết Ảnh trong lòng không vui, bề ngoài lại không hề lộ ra gì cả, điềm nhiên nói:
- Nếu muốn trút giận thì rất dễ dàng, nhưng ngươi lại không thấy phải hao phí không ít thời gian mới có thể giải quyết những người này sao? Lúc này, người Đằng Long cốc tung tích không rõ ràng, đợi sau khi chúng ta thu thập được những người này rồi mới đi tìm, ai biết được còn có thể tìm thấy bọn họ hay không?
Thái Huyền Hỏa Quy sửng mình, trong lòng không khỏi do dự, bắt đầu suy tính vấn đề này.
Lúc này, Trần Ngọc Loan trên mặt đất đang cảnh giác cao độ, quan sát động tĩnh của trên không trung, đột nhiên, Không Linh điểu ngâm lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía xa xa, lại phát xuất cảnh cáo thêm một lần nữa. Thấy vậy, mọi người rất kinh ngạc, ào ào đưa mắt nhìn lại Trần Ngọc Loan, chờ đợi nàng giải thích.
Cau đôi mày đẹp, Trần Ngọc Loan khuôn mặt tuyệt đẹp toát ra một chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía xa xăm, khẽ giọng nói:
- Không Linh điểu lại cảm nhận được một luồng khí tà ác đang đến gần, khoảng cách với chúng ta chừng vài dặm.
Dương Thiên vẻ mặt kỳ lạ, hơi chấn động kinh khiếp nói:
- Xa chỉ vài dặm, người đến không ngờ có thể né tránh sóng thăm dò của chúng ta, xem ra cũng không phải hạng tầm thường rồi.
Lâm Vân Phong vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói:
- Xem ra Băng Nguyên quả thực thần bí hơn trong tưởng tượng của chúng ta rồi, nơi này cao thủ nhiều như mây, hung hiểm quỷ dị, chỉ bằng những gì chứng kiến lúc này cũng có thể hiệu được một hai phần.
Hoàng Thiên hỏi lại:
- Minh chủ, Không Linh điểu có tiết lộ về thân phận của người đến không?
Trần Ngọc Loan lắc đầu trả lời:
- Luồng khí tà ác này rất xa lạ, Không Linh điểu cũng chỉ mới gặp lần đầu, hoàn toàn không biết được người đến là ai.
Hứa Khiết nói:
- Bất kể hắn là ai, nếu như hắn đến nơi này chắc có mục đích, chúng ta không cần phải đoán tới đoán lui, chút nữa sẽ tự có kết luận.
Thiện Từ lên tiếng:
- Tình thế hiện nay rất bất lợi cho chúng ta. Nếu như người đến cùng Thái Huyền Hỏa Quy tiến công đồng thời, chỉ sợ chúng ta sẽ phải ứng đối mệt mỏi.
Hoàng Thiên nói:
- Đây chỉ là suy đoán của huynh thôi, nói không chừng giữa bọn họ đều có những băn khoăn khác nhau, ngược lại càng không dám ngang nhiên xuất kích.