Gió lạnh gào thét, tuyết bay trắng xóa, giữa chiến trường trong thung lũng băng, trận đại chiến giữa hai phe chính tà đang tiến hành nóng bỏng. Đứng nguyên tại chỗ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn địch nhân đang thẳng mặt bay đến, trong lòng có phần kinh ngạc, không khỏi quay đầu tra xét qua tình hình những người còn lại, vẻ mặt có phần không vui. Thu ánh mắt lại, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn Tân Nguyệt cách đó vài trượng, hừ khẽ nói:
- Chỉ bằng một mình ngươi?
Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt nói:
- Ngươi hy vọng mấy người?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt lạnh lại, quát lên:
- Mỗi tổ kia đều có hai người, nhưng ngươi lại một mình đến đây, quả thật là có dũng khí.
Tân Nguyệt lạnh giọng đáp:
- Đối phó với ngươi, chỉ cần mình ta là đủ rồi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười giận nói:
- Phải vậy không, thế thì ta phải lãnh giáo cho cẩn thận, xem thử ngươi có được bản lĩnh to lớn thế nào.
Ngửa mặt ưỡn ngực, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ra bộ dạng kiêu ngạo khinh thường. Tân Nguyệt thấy vậy không hề để ý đến, hờ hững đáp:
- Trước khi ra tay, ngươi có lời di ngôn nào cần phải lưu lại.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy tức giận, cười giận nói:
- Khẩu khí thật điên cuồng, không ngờ lại dám mục hạ vô nhân như vậy.
Tân Nguyệt đáp:
- Đây chỉ là một loại tự tin bắt nguồn từ cừu hận của ta đối với ngươi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Tự tin cái rắm chó, ta không tin tưởng gì ngươi cả.
Tân Nguyệt trả lời:
- Từ khi mới bắt đầu, giữa chúng ta đã ở thế không đội trời chung. Trong lúc đó lại có thêm mấy phần cừu hận khác, Thiên Lân cũng từng thiếu chút nữa đã chết trong tay của ngươi. Hôm nay gặp mặt nơi này, đã định sẵn phải kết thúc tất cả mọi thứ, giữa chúng ta chắc chắn phải có một phe lưu lại ở nơi này.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh nói:
- Phải có một phe lưu lại ở đây, bất quá người đó chính là ngươi!
Tân Nguyệt hoàn toàn không tức giận, cử chỉ bình thản điềm tĩnh nói:
- Giả nếu như vậy, cũng là ý trời. Nhưng ta chỉ muốn hỏi người, nếu cuối cùng lưu lại ở đây chính là ngươi, ngươi có gì hối hận trong lòng không?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt biến ảo không ngừng, chần chừ giây lát rồi hỏi ngược lại:
- Ngươi hỏi chuyện này với mục đích gì?
Tân Nguyệt trả lời:
- Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi, ngươi vốn xuất thân từ nhân gian, lại bị rơi vào thế chịu người sai sử, trong lòng có hận thù hay không? Nếu như có hận thù, hiện nay đã quay về nhân gian rồi, vì sao còn muốn trợ Trụ làm việc ác?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt hơi giận, hừ giọng nói:
- Ta cao hứng như vậy đó, ngươi bất tất phải hỏi qua. Huống gì giữa chúng ta đã định sẵn là đối địch, đây là sự thực vĩnh viễn không thể nào thay đổi.
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Nếu ngươi không muốn nói nhiều, thế thì chúng ta bắt đầu thôi.
Dứt lời, Tân Nguyệt từ từ bước đến gần, dùng ngón tay thay kiếm phát xuất một luồng kiếm khí đỏ rực bắn thẳng vào huyệt mi tâm của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Nhìn thấy Tân Nguyệt tùy tiện đánh ra một kiếm, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ khẽ một tiếng, cây chiến đao trong tay thuận thế đánh ra, tiếng đao ngâm điếc tai cùng với kình khí sắc bén chỉ trong chớp mắt đã chém nát thế công của Tân Nguyệt.
Ngay sau đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lắc mình tiến gần đến, Lạc Nhạn đao trong tay quét ngang như ngàn quân xông đến, làn đao đỏ rực phá không rít lên, khí thế kinh người. Tân Nguyệt lắc mình né tránh, thân pháp cực nhanh, dễ dàng thoát được công kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, lơ lửng giữa không trung. Thấy Tân Nguyệt đứng yên bất động, Tuyết Ẩn Cuồng Đao có phần kinh ngạc, bay đến trước mắt Tân Nguyệt, cất tiếng hỏi:
- Ngươi vì sao lại dừng?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp lại:
- Ta chờ đợi công kích của ngươi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Hay cho người tự cho mình là phi thường, không ngờ còn cuồng vọng hơn Cuồng Đao ta vài phần. Được, ta sẽ cho ngươi thấy được bản lĩnh của ta.
Cổ tay đảo chuyển, trường đao rung rinh, làn sáng đỏ rực cưỡi gió tản ra, hệt như một biển hoa, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm khắp người Tân Nguyệt. Ánh nhạt lóe lên, Tân Nguyệt dời ngang né tránh, tay phải múa ngược đánh ra sau, Thiên Ly thần kiếm tự động xuất hiện cùng với làn kiếm như lưu ly đón lấy vầng mây nhiều màu đó. Chỉ trong chớp mắt, tiếng khác lạ vang lên, ánh sáng tứ tán. Một kiếm của Tân Nguyệt trông có vẻ tùy tiện lại dễ dàng phá vỡ công kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao từ bên trong. Khẽ hừ một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao xoay tròn giữa không trung, Lạc Nhạn đao trong tay chuyển động bay lượn, làn đao dày đặc rít lên ập đến hội tụ thành một vầng đao khổng lồ, chém thẳng đến trước ngực của Tân Nguyệt. Nhìn vầng đao đỏ rực kia, Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, Thiên Ly thần kiếm đón gió chém ra, làn kiếm đỏ rực rít lên xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã va chạm vào vầng đao của địch nhân, trong khoảnh khắc liền hóa giải được nguy hiểm. Một chiêu không được gì, Tuyết Ẩn Cuồng Đao rất kinh ngạc, dừng lại ngắm nhìn thần kiếm trong tay của Tân Nguyệt, cất tiếng chất vấn:
- Kiếm quyết này của ngươi rất kỳ quái, từ đâu mà học được?
Tân Nguyệt đáp:
- Điều này hoàn toàn không quan trọng, ngươi cần phải để ý đến chính là thắng bại giữa chúng ta.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy vẻ mặt Tân Nguyệt hờ hững, trong lòng không được vui vẻ gì, quát lên giận dữ:
- Chớ có đắc ý, xem Lạc Nhạn đao của ta tiễn ngươi về tây thiên.
Lời còn vang bên tai, Tuyết Ẩn Cuồng Đao bắn mình lên không trung, thân thể trong quá trình bay lên xoay tròn rất nhanh, thần đao trong tay cũng múa lên, vô số làn đao như ánh vàng kim chiếu chung quanh, tầng tầng luân chuyển, ngưng tụ thành một cột sáng màu đỏ rực lơ lửng giữa không trung. Phát hiện được nguy hiểm, Tân Nguyệt vẻ mặt khẽ biến, thân thể lóe lên đi liền, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện trên không của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, phất tay đánh ra một kiếm. Làn kiếm màu lưu ly rẻ mây rạch trời đột nhiên xuất hiện, cùng với nhuệ khí không gì chống được va chạm với Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang xông thẳng lên trời. Như vậy, tầng tầng làn đao trùng điệp và cột kiếm tụ lại thành một điểm, hai bên cương mãnh tuyệt luân, phương hướng ngược nhau, lập tức phát nổ, hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán, lập tức nuốt chửng lấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Bầu trời tiếng nổ to như sấm, ánh sáng chiếu khắp chung quanh, cuồng phong gào thét, dòng khí tán loạn, thể hiện một cảnh tượng khiến người ta phải kinh khiếp.
Ngạo nghễ đứng yên, Tân Nguyệt nắm chặt thần kiếm y phục đón gió tung bay hệt như tiên trên trời. Bên dưới, Tuyết Ẩn Cuồng Đao gào thét liên miên, từ trong vụ nổ bay ra, toàn thân hào quang tán loạn, rõ ràng là cật lực không chịu được. Ổn định được thân mình rồi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao phất tay xua tan sương khói giữa chiến trường. Cảm ứng được sự chăm chú của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Tân Nguyệt lạnh lẽo như băng nói:
- Phong thái xưa cũ. Quả thật năm tháng sẽ khiến con người thay đổi, hùng tâm chớp mắt đã như mây khói.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao ánh mắt chăm chú nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt có phần kỳ quái.
- Nghe nói năm xưa ngươi đã từng hùng cứ một phương, hiện nay lại sớm mất đi rồi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được miệng giếng.
Tân Nguyệt nói:
- Báo tuy hung mãnh lại không có được uy nghiêm của vua hổ.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tức giận nói:
- Câm miệng, ngươi dám coi thường lão phu, ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.
Tung mình bay lên, Tuyết Ẩn Cuồng Đao chủ động công kích, Lạc Nhạn đao trong tay đảo chuyển bay lượn, vầng đao đỏ rực đan xen tung hoành quanh đó, cuồng phong gào thét, không khí hội tụ lại thành một cột gió màu đỏ rực. Tình hình như vậy, Tân Nguyệt không né không tránh, thi triển ngay Thiên Tuyệt trảm pháp, cứ theo đuôi của vầng đao chói mắt kia đang xông thẳng đến Tân Nguyệt. Thấy vậy, khí thế toàn thân vội vàng tăng lên, Tân Nguyệt trên người có lửa đỏ như mây, hào quang hội tụ, ngọn lửa đỏ rực hệt như rồng đang tức giận gầm thét, xoay tròn trên đỉnh đầu của nàng. Kêu nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt cổ tay đảo chuyển, thần kiếm bay lượn, làn kiếm dày đặc hiện như mưa rơi hội tụ thành một lưỡi đao sáng chói mắt đón lấy một chiêu của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Trên ập xuống dưới đánh lên, đao kiếm giao đấu, sức mạnh cương mãnh hội tụ một điểm, cả hai không chút chịu thua kém, xuất hiện ngừng lại ngắn ngủi, sau đó, biến hóa liền, phát nổ tung lên, kình khí hủy diệt do hội tụ sức mạnh của hai bên cuốn khắp chung quanh, lập tức hất bắn cả hai người bay đi ầm ầm. Tung mình lùi lại, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay phải giơ cao, Lạc Nhạn đao trong tay khẽ lay động, phát xuất ra tiếng đao ngâm điếc tai.
Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, giơ kiếm đối lại, thể hiện chiêu thức tương đồng, ánh mắt chăm chú nhìn địch nhân. Bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Tân Nguyệt ai nấy chấn động trong lòng, một tín hiệu nguy hiểm dâng lên trong lòng của hai người. Trước đây, hai người đã vài lần giao tranh, đó gần như chỉ mới là thử thăm dò qua mà thôi, giao chiến thật sự từ bây giờ mới bắt đầu. Thu lại tâm thần, Tân Nguyệt ngưng thần tụ khí, toàn thân ánh khuếch tán, khí thế hơn người. Tuyết Ẩn Cuồng Đao mím chặt môi, thần đao trong tay hào quang hội tụ, trong lúc rung lên có mấy phần thần bí, mơ hồ mô tả một loại bí ẩn nào đó.
Quát lạnh một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đao khí vượt tầng mây, khí thế như núi lập tức từ trong cơ thể bộc phát ra, cứ như những cơn sóng hùng dũng va chạm vào kết giới phòng ngự của Tân Nguyệt. Đồng thời, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay phải múa lên, thân thể xoay tròn giữa không trung, người hệt như một con quay vụt bay tới, vô số làn đao tầng tầng hội tụ, cùng với khí cực dương cực cương chém thẳng đến Tân Nguyệt.
Quát nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt múa kiếm phản kích, làn kiếm đỏ rực ẩn chứa sức mạnh không gì chống nổi thẳng thắn đón đỡ từng làn đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, rồi nhất hóa giải từng làn đao ấy. Sau đó, Tân Nguyệt tung mình bay lên, trong lúc xoay tròn không ngừng, thần kiếm trong tay múa lên rất nhanh, vô số làn kiếm tầng tầng ập đến, hệt như một cột sáng co duỗi không ngừng.
Lơ lửng trên bầu trời, gầm nhẹ một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao không né không tránh múa thần đao đánh thẳng đến cột sáng do Tân Nguyệt tạo thành, hai người chớp mắt đã va chạm vào nhau. Lập tức, làn đao dày đặc và kiếm khí hợp thành một thể, tạo nên chuỗi vụ nổ liên hoàn, chỉ trong chốc lát đã tràn khắp cả khu vực, bao trùm cả hai phe giao chiến vào bên trong. Như vậy, chỉ thấy ánh đao bóng kiếm. Tiếng sấm liên hồi, sét đánh không ngớt, bóng người nhấp nhô trong màn sương mù dày đặc. Tân Nguyệt và Tuyết Ẩn Cuồng Đao liên tục giao chiêu trong tiếng nổ.
Luận về tu vi, hai người có phần khác biệt, nhưng lại không hơn kém bao nhiêu, đều ở vào cảnh giới Huyền Chân, cao thấp có khác biệt. Năm xưa, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đã từng có được tu vi cảnh giới Thiên Tiên, nhưng sau đó bị bại trong tay của thủ hạ Ngũ Sắc Thần Vương, bị Ngũ Sắc Thần Vương phong ấn mất một phần thực lực, vì thế hiện nay chỉ có thể phát huy được tu vi đến cảnh giới Huyền Chân. Cũng giống như Tuyết Ẩn Cuồng Đao vậy, Bạch Đầu Thiên Ông cũng gặp phải chuyện tương tự như vậy, vì thế lão không vui, rất không cam lòng nhưng lại không tìm được đối sách ứng phó. Đối với Tân Nguyệt, tu vi của nàng đang trong giai đoạn tăng trưởng rất nhanh, trong quá trình bảo vệ cho Thiên Lân, bản thân cũng có đột phá rất lớn, từ cảnh giới Quy Tiên vượt lên liên tục hai cấp để bước vào cảnh giới Huyền Chân, hơn nữa còn liên tục tăng trưởng, nhắm thẳng đến cảnh giới Thiên Tiên mà bước. Hiện nay, tu vi của Tân Nguyệt đã đạt đến hậu kỳ của Huyền Chân cảnh giới, so với vài ngày trước khi nghênh chiến với Thiên Tàm lão tổ thì đã tăng thêm vài phần. Tu vi thập phần kinh người như vậy, có quan hệ với rất nhiều những kỳ ngộ của Tân Nguyệt không sao phân ra được.
Bắn mình ngược về, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt nặng nề, trong mắt có lửa giận bừng bừng, hung hăng trừng Tân Nguyệt. Lơ lửng giữa không trung, Tân Nguyệt bình thản tùy tiện, khuôn mặt tuyệt đẹp không nhìn thấy chút biến hóa nào cả, tay phải nắm kiếm yên yên lặng lặng giơ cao. Bốn bề, lửa đỏ như mây xoay tròn không ngừng vây phủ quanh người của Tân Nguyệt, hệt như một đóa hoa đang nở rộ, đang nhanh chóng tản ra khắp chung quanh.