Lâm Y Tuyết khẽ quát lên, tung mình ập đến, trường kiếm trong tay xoay tròn chuyển động, làn kiếm sắc bén trùm cả trời đất bao khắp chu vi quanh Bạch Hạc tiên tử. Đối mặt với công kích của Lâm Y Tuyết, Bạch Hạc tiên tử hoàn toàn không thèm để ý đến, chỉ dùng kết giới phòng ngự để ứng phó, tập trung tinh lực lên Vũ Điệp. Theo phân tích của Bạch Hạc tiên tử, làn kiếm của Lâm Y Tuyết bất quá chỉ là dụ người, thật sự đủ sức uy hiếp chính là công kích của Vũ Điệp. Nhưng sự thực hoàn toàn không phải như vậy, chỉ đáng tiếc Bạch Hạc tiên tử hoàn toàn không biết được, đối mặt với sự chủ động phòng ngự của Bạch Hạc tiên tử, Vũ Điệp hoàn toàn không để ý. Bất kể bản thân Vũ Điệp hay Y Tuyết cũng chỉ cần có một người có thể hấp dẫn phần lớn sự chú ý của đối thủ thì coi như kế hoạch đã hoàn thành. Còn đối với kết cục, Vũ Điệp hoàn toàn không gấp, bởi vì tổ giao chiến này của nàng hoàn toàn không ảnh hưởng trực tiếp đến đại cục. Liên quan đến nguyên nhân này, Vũ Điệp liền phóng tay mà làm, muốn nhờ chuyện này để rèn luyện bản thân.

Làn kiếm của Lâm Y Tuyết tuy sắc bén, nhưng mỗi lần chém vào trên kết giới, không bị hất qua một bên thì tạo ra một số vết rất thâm sâu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền khôi phục lại nguyên dạng, căn bản không cách nào xuyên qua được kết giới. Như vậy, làn kiếm lượn giữa không trung không có chút uy hiếp nào, hệt như thùng rỗng kêu to mà thôi. Loại tình hình như vậy khiến Lâm Y Tuyết chuyển biến sách lược, thừa lúc Bạch Hạc tiên tử toàn lực đối phó với Vũ Điệp, nàng tung mình bay lên mé trên bên trái địch nhân, nắm chặt kiếm trong tay phải giơ cao lên. Thời khắc đó, Lâm Y Tuyết ngưng thần tụ khí, thu thế chuẩn bị, dùng Phượng Hoàng pháp quyết phối hợp với Phượng Hoàng kiếm quyết để thi triển một chiêu cực dương cực cương.

Toàn thân Lâm Y Tuyết lửa đỏ phun trào, ánh đỏ hội tụ, lửa đỏ bừng bừng tản ra, ngưng tụ sau lưng nàng thành một con phượng hoàng rực lửa chiếu sáng khu vực chung quanh. Một tiếng kêu nhẹ từ miệng phượng hoàng vang lên, cùng với khí uy nghiêm thánh khiết, khi nghe thấy cũng là lúc bắn ra chạy thẳng đến kiếm trong tay của Lâm Y Tuyết, trong chớp mắt ánh đỏ lóe lên, phượng hoàng biến mất, trường kiếm trong tay của Lâm Y Tuyết rực rỡ hào quang, từng ngọn lửa đỏ chói mắt bừng thẳng lên trời cao, hình thành một cột sáng cao cả trăm trượng, theo sự khống chế của Lâm Y Tuyết mà đột nhiên chém xuống, ép thẳng đến chỗ của Bạch Hạc tiên tử.

Lúc này, Bạch Hạc tiên tử đang giao chiến với Vũ Điệp, chưởng lực hai bên kinh người không ai nhịn ai, chìm vào trạng thái giằng co. Đối với Vũ Điệp, mục đích của nàng rất rõ ràng, một là để kiềm chế địch nhân, tạo ra một cơ hội cho Lâm Y Tuyết, mà cũng thừa cơ rèn luyện bản thân, đem Bạch Hạc tiên tử làm đá thử vàng. Đối với Bạch Hạc tiên tử, khí băng lạnh của Vũ Điệp có uy hiếp rất lớn, có thể lập tức ngưng đọng sức mạnh gió bão của bản thân nàng ta, có tính tương khắc về mặt thuộc tính. Địch nhân như vậy nếu không sớm giải quyết ổn, thế chắc chắn sẽ trở thành hậu họa, vì thế Bạch Hạc tiên tử tập trung tinh lực, dự tính trước hết thu thập Vũ Điệp. Nhưng thế sự như bàn cờ, biến ảo không ngừng, Bạch Hạc tiên tử một lòng muốn giải quyết Vũ Điệp, lại không biết được nguy hiểm đến từ Lâm Y Tuyết đang ép gần lại.

Khi cột kiếm ập xuống, nguy hiểm đến gần, Bạch Hạc tiên tử đột nhiên ngẩn ra, khi phát hiện tình thế không ổn thì đã không còn kịp né tránh, chỉ đành gia cường phòng ngự, tận hết mọi nỗ lực để chống lại một chiêu công kích của Lâm Y Tuyết. Ánh đỏ đánh xuống, tiếng nổ như sấm động. Phượng Hoàng kiếm quyết cực dương cực cương cùng với khí thế không gì chống được mạnh mẽ chém vỡ kết giới phòng ngự của Bạch Hạc tiên tử, ép thẳng xuống đỉnh đầu của nàng. Gầm giận một tiếng, Bạch Hạc tiên tử nghiêng mình né tránh, nhờ vào sức xung kích tạo ra khi nổ tung kết giới phòng ngự, huyền diệu né tránh một chiêu đáng sợ đó.

Vũ Điệp đã lùi lại trước một bước, né khỏi trung tâm vụ nổ. Còn một kiếm của Lâm Y Tuyết chém xuống, trường kiếm trong tay thuận thế đảo ngang, từ chém chuyển thành quét ngang nhắm thẳng ngang đường lui của Bạch Hạc tiên tử.

Lóe lên đi liền, Bạch Hạc tiên tử lại lần nữa thu nhỏ mình lại né tránh đánh lén, xuất hiện cách đó vài chục trượng, vẻ mặt xanh mét. Rõ ràng, một kiếm đó của Lâm Y Tuyết tuy chưa hề thật sự chém trúng vào người của Bạch Hạc tiên tử, lại cũng khiến cho nàng ta phải nếm khổ rất nhiều.

- Nhìn không ra ngươi còn có chút bản lĩnh.

Âm hiểm nhìn Lâm Y Tuyết, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạc tiên tử nổi lên sự lạnh lẽo.

Lâm Y Tuyết ngạo nghễ bật cười, phản bác lại:

- Chút tài mọn không đáng nhắc đến.

Bạch Hạc tiên tử cười giận đáp:

- Chớ có đắc ý, giao chiến vừa rồi chỉ là mới là làm nóng, so tài thực sự bây giờ mới bắt đầu.

Lời còn vang bên tai, Bạch Hạc tiên tử khí thế tăng mạnh. Một luồng sát khí sắc bén tràn ngập khuếch tán, hệ như núi Thái Sơn áp xuống đầu, khiến cho người ta khó có thể hít thở được.

Thân thể chấn động, Lâm Y Tuyết và Vũ Điệp nhanh đưa mắt ra hiệu cho nhau, ai nấy vẻ mặt nặng nề, tự mình triển khai kết giới phòng ngự chống cự lại khí thế đáng sợ phát xuất từ người của Bạch Hạc tiên tử. Thấy tình hình như vậy, Bạch Hạc tiên tử bật cười lạnh, thân thể bắn thẳng lên trời cao, trong quá trình bay lên đã nhanh chóng biến thân hóa thành một con hạc trắng khổng lồ, múa đôi cánh trắng như tuyết lơ lửng trên bầu trời.

Nhìn địch nhân ở trên không trung, Lâm Y Tuyết hận thù nói:

- Đáng ghét, không ngờ lại sử dụng chiêu này, quả thật là quá hèn hạ.

Vũ Điệp tương đối bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn con hạc trắng khổng lồ trên bầu trời, trầm giọng nói:

- Không cần phải tức giận, tuy phương pháp bình thường không làm gì được cô ta, chỉ cần dụng tâm suy nghĩ liền có thể tìm được kế sách ứng phó.

Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:

- Nếu như có thần kiếm trong tay, cũng có thể liều mạng với cô ta. Hiện nay chúng ta trong tay không có thần binh, con thú quỷ khổng lồ này chỉ cần phất đôi cánh cũng có thể vạt đi một ngọn núi, muốn đối phó với nàng ta cũng không dễ dàng chút nào.

Vũ Điệp đáp:

- Chuyện là do người làm, chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, muốn đối phó với cô ta thực ra cũng rất dễ dàng.

Lâm Y Tuyết nghe vậy có phần kinh ngạc, hỏi lại:

- Tỷ có biện pháp ứng phó?

Vũ Điệp bật cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Nhớ lại trước kia Thiên Lân đã từng giao chiến với Tứ Dực thần sứ, tình hình lúc đó cũng giống như vậy.

Lâm Y Tuyết nghe vậy la lên:

- Muội hiểu rồi, tỷ muốn dùng kế sách ngày trước của Thiên Lân sư huynh.

Vũ Điệp gật đầu đáp:

- Còn cần phải có hỗ trợ mới có thể hoàn thành được.

Lâm Y Tuyết hỏi lại:

- Tỷ muốn muội hỗ trợ tỷ thế nào.

Vũ Điệp khẽ lẩm bẩm:

- Thuật ngự phong, Phong Động Tùy Tâm.

Lâm Y Tuyết nghe vậy cau mày, trầm tư một lúc liền có hiểu ra chút ít, cười nói:

- Không thành vấn đề, chuyện phòng ngự cứ để muội phụ trách.

Vũ Điệp cười cười, nhìn lên bầu trời xa xăm rồi sau đó chầm chậm bay lên.

Lâm Y Tuyết hoàn toàn không kề vai tác chiến, vẻ mặt điềm tĩnh vô hình toát ra một sự thần bí nào đó.

Bạch Hạc tiên tử sau khi khôi phục lại bản thể giữa không trung rồi, thể hình kinh người, hai cánh giang ra đủ dài đến vài dặm, nghiễm nhiên là con chim khổng lồ khiến người ta thấy phải khiếp hãi. Nhìn xuống dưới chân, Bạch Hạc ánh mắt quét qua tình hình giao chiến, phát hiện tình thế Ngũ Sắc Thiên Vực bất lợi, trong lòng có phần kinh ngạc. Trước đây, Bạch Hạc tiên tử chuyên tâm giao chiến, chưa từng để ý đến tình hình những người khác. Nhưng hiện nay quan sát cẩn thận, nàng ta mới kinh ngạc phát hiện, cao thủ Đằng Long cốc không những người nhiều, mà thực lực kinh người của bọn họ vượt sức tưởng tượng của nàng. Nhìn quanh toàn cục khiến tâm tình Bạch Hạc tiên tử phức tạp, một khi Ngũ Sắc Thiên Vực thất bại, bản thân nàng sẽ có kết quả như thế nào đây. Vấn đề này trước đây nàng chưa từng nghĩ qua cẩn thận, lúc này lại dâng lên trong lòng nàng, nhưng kết quả thì nàng lại không dám tưởng tượng.

Thôi không nhìn nữa, Bạch Hạc tiên tử chăm chú nhìn Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết trước mặt, trong lòng có phần biến hóa. Vốn dĩ, nàng khôi phục lại chân thân là muốn nhanh chóng tiêu diệt địch nhân, nhưng bây giờ, Bạch Hạc tiên tử lại thay đổi suy nghĩ, nàng dự tính kéo dài thời gian, nhìn cho rõ những thay đổi để tùy cơ ứng biến. Thân là một trong sáu đại hộ pháp của Thiên Ngô cung, Bạch Hạc tiên tử vốn không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, Bạch Hạc tiên tử năm xưa sai lầm gia nhập Ngũ Sắc Thiên Vực, bại trận trong tay thủ hạ của Ngũ Sắc Thần Vương, bị ép phải nghe lệnh của Thần Vương, thoáng cái đã bị vây khốn cả vài ngàn năm, trong lòng đầy oán hận, hiện nay xâm nhập vào nhân gian, Bạch Hạc tiên tử cũng không phải là cam tâm tình nguyện, nếu không phải sợ Thiên Ngô thần tướng, nàng ta có lẽ đã sớm rời đi rồi. Hiện nay tình hình phe Ngũ Sắc Thiên Vực không ổn, Bạch Hạc tiên tử tâm tình phức tạp, sợ rằng khi phe Ngũ Sắc Thiên Vực thất bại rồi, bản thân mình sẽ có kết cục bi thảm, lại hy vọng Thiên Ngô thần tướng, Lam Phát Ngân Tôn, Xà Ma năm người thực sự là tay sai chết trận ở đây, bản thân sẽ may mắn thừa cơ thoát thân. Có tâm lý mâu thuẫn như vậy, Bạch Hạc tiên tử cũng không khỏi có lòng cầu may, đánh cuộc với số mạng, nhưng kết cục thế nào thì khó có thể dự tính được, Bạch Hạc tiên tử cuối cùng có thể được như ý nguyện hay không, lúc này ai cũng không biết được.

Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết không hiểu tâm tư của Bạch Hạc tiên tử, một lòng muốn đánh ngã địch nhân, ào ào cũng đến gần Bạch Hạc tiên tử triển khai công kích chủ động. Đối mặt với công kích của hai người, Bạch Hạc tiên tử hoàn toàn không để ý đến, nhờ vào ưu thế khổng lồ của bản thân để triển khai một trận tranh đấu với địch nhân. Từ xa xa nhìn lại, hai phe rõ ràng giữa không trung vô cùng, một phe khổng lồ như ngọn núi, một phe lại nhỏ bé vô cùng. Giao chiến giữa hai bên có phần quái dị, khiến cho người ta có cảm giác không phù hợp với nhau, tuy là như vậy, giao chiến hai phe vẫn kịch liệt như cũ.

Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết toàn lực đối phó, khí băng lạnh kết hợp với thuật ngự phong, hai người đồng lòng ra tay tấn công, như vậy cũng tạo nên uy hiếp rất lớn cho Bạch Hạc tiên tử. Nhưng Bạch Hạc tiên tử không có lòng dạ nào liều mạng, mỗi khi gặp phải tình hình không ổn, nàng ta liền bứt mình lùi lại, không phải đánh thẳng liều mạng, khiến cho Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết rất bất đắc dĩ, hai bên nhanh chóng rơi vào tình hình giằng co dây dưa. Đối với Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết, kéo dài thời gian không phải không là mong muốn của bọn họ, dù sao họ còn có viện binh. Vì thế hai nàng cũng không gấp gáp gì. Như vậy lại hợp với ý muốn của Bạch Hạc tiên tử, một trận giao chiến có tính toán cứ như vậy mà giằng co mãi không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play