Lâm Phàm thấy vậy nghi hoặc nói:
- Bí mật trong lời nói của thánh tăng là ám chỉ điều gì?
Tuyết Sơn thánh tăng liếc mọi người, nhẹ giọng nói:
- Cuộc đời của Thiện Từ và Thiên Lân có quan hệ, giữa bọn chúng đã được định mệnh kết lại với nhau.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Xin thánh tăng nói rõ ràng hơn.
Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ đáp:
- Lúc này không nên cho quá nhiều người biết.
Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan đưa mắt cho nhau, ánh mắt cùng nhìn đến Triệu Ngọc Thanh, muốn lắng nghe chủ ý của ông ta.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, dặn dò:
- Tân Nguyệt, con mang Lâm Phàm, Vũ Điệp, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ, Tuyết Nhân và Ngạc Tây rời khỏi đây đi.
Lâm Vân Phong thấy vậy, quét mắt qua Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đồ Thiên, Hoàng Thiên năm người, dặn dò:
- Mọi người cũng đi ra ngoài đi.
Năm người Dao Quang không nói lời nào, vâng lời rời đi.
Đến lúc này, đáy khe sâu chỉ còn có Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Dương Thiên sáu người mà thôi.
Nhìn mọi người, Tuyết Sơn thánh tăng đi thẳng vào vấn đề:
- Thiện Từ thân thế có phần kỳ lạ, cha của hắn là một lang yêu tu luyện ngàn năm mà thành, mẹ hắn chính là thánh nữ của tộc Hắc Thủy. Năm xưa, khi Thiện Từ sinh ra, mẹ sinh khó vô cùng, may mắn được Vạn Phật tông chủ gặp, dùng Phật pháp tuyệt cao để đỡ lấy Thiện Từ và kềm giữ yêu khí mới sinh, khiến cho việc sinh hắn ra được thuận lợi. Sau đó, Tâm Phật đưa vật quý báu của nhà Phật là chuỗi Lưu Ly châu trên vào trên cổ của Thiện Từ, từ đó lớn lên cùng Thiện Từ.
Trần Ngọc Loan cảm thấy kinh ngạc, hỏi lại:
- Chuỗi Phật châu trên cổ của Thiện Từ chính là vật báu của cửa Phật?
Lâm Vân Phong nghi hoặc nói:
- Thiện Từ nếu như từ nhỏ đã có vật báu cửa Phật bên người, lại theo thánh tăng tu luyện, làm sao hiện nay trên người có tà khí đáng sợ thế?
Tuyết Sơn thánh tăng khổ sở nói:
- Liên quan đến khí tà ma trên người của Thiện Từ, thế thì mới chỉ xuất hiện mười năm trước. Lúc đó, hắn và Thiên Lân tiến vào Long Phách dị giới, một trong ba đại dị cảnh thần bí của Đằng Long cốc, cụ thể đã xảy ra những gì thì người ngoài không ai biết được. Nhưng từ lúc đó trở đi, trong người Thiện Từ liền xuất hiện một luồng tà khí yếu ớt, theo năm tháng hắn trưởng thành mà càng lúc càng mạnh mẽ.
Hứa Khiết hiếu kỳ nói:
- Nếu là một trong ba đại dị cảnh thần bí của Đằng Long cốc, chắc hẳn cốc chủ tiền bối phải hiểu được rõ ràng mới đúng.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Đằng Long cốc có ba đại dị cảnh, thứ nhất chính là Long Phách dị giới, Thiên Lân và Thiện Từ đã từng tiến vào bên trong đó. Thứ hai chính là Huyền Nữ thiên cung, Tân Nguyệt có duyên đi vào. Thứ ba chính là trung tâm hồ nước ở đáy thung lũng, Lâm Phàm ở đó đã thu được Phi Long quyết hoàn chỉnh. Ba đại dị cảnh, hai chỗ sau ta có thể nói là hiểu rõ hoàn toàn, chỉ có duy nhất Long Phách dị giới thần bí vô cùng, Đằng Long cốc nhiều đời không hề ghi lại chút gì.
Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Sau này Thiên Lân và Thiện Từ có biến hóa gì rõ ràng không?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp lại:
- Thiên Lân dường như hoàn toàn không có biến hóa gì cả, ngược lại Thiện Từ có thêm một thanh thần kiếm hào quang rực rỡ, bình thường ẩn vào bên trong cơ thể của hắn, rất là thần bí.
Lâm Vân Phong hỏi lại:
- Thánh tăng có biết chuyện này không?
Tuyết Sơn thánh tăng gật đầu đáp:
- Ta chưa từng hỏi gì cả, Thiện Từ cũng chưa từng nhắc đến, rõ ràng hắn có ý né tránh.
Dương Thiên nói:
- Nếu là thần kiếm thì sao có tà khí? Có phải từ nguyên nhân khác không?
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ thở dài nói:
- Thực ra phụ thân của Thiện Từ tuy là lang yêu, lại không có gì khác thường xảy ra, ngược lại mẹ của hắn từng là thánh nữ của tộc Hắc Thủy, thừa kế thần lực truyền lại vài ngàn năm của tộc Hắc Thủy. Trước đây, Thiện Từ theo Ngạc Tây quay về, chính là để thừa kế luồng thần lực bẩm sinh này. Hiện nay xem ra cái gọi là thần lực kia thực ra là một luồng khí âm tà vô cùng to lớn.
Hứa Khiết nói:
- Nếu như vậy, chúng ta có thể nghĩ cách xua trừ tà khí trong người hắn, khiến hắn khôi phục lại bản tính lương thiện.
Tuyết Sơn thánh tăng cười khổ nói:
- Ta sao không muốn vậy, chỉ có điều không có năng lực mà làm. Thiện Từ từ nhỏ đã có vật cực báu cửa Phật ở bên mình, vốn dĩ vạn tà không sao xâm nhập được, nhưng tà do tâm mà sinh ra, hắn tuy đến nay vẫn còn bảo trì được lòng thiện lương, nhưng tà khí đã sớm thẩm thấu toàn thân, ngoại lực không thể ngăn cản được.
Trần Ngọc Loan nói:
- Theo như những lời thánh tăng nói, Thiện Từ đã định sẵn trở thành ma, không cách nào cứu vãn được rồi?
Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ đáp:
- Còn có một chút hy vọng, nhưng quan trọng ở tại Thiên Lân và Vũ Điệp.
Lâm Vân Phong hỏi lại:
- Câu này hiểu thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Thiện Từ và Thiên Lân quan hệ cực tốt, nhưng cả hai người đồng thời cùng yêu Vũ Điệp, mà Vũ Điệp trong lòng lại thiên hướng về Thiên Lân, nhưng cũng có lúc thích Thiện Từ, ba người cứ giằng co mãi không rõ ràng. Muốn thay đổi Thiện Từ, chỉ duy nhất có dùng tình để khơi động, đây chính là chuyện trong lòng hắn nhớ thương duy nhất, cho dù thành ma đi nữa, cũng chính là điểm nóng còn sót lại duy nhất của hắn.
Dương Thiên nói:
- Nếu như Thiện Từ thật sự thành ma, thánh tăng có thể nghĩ đến đại nghĩa diệt thân.
Tuyết Sơn thánh tăng khổ sở nói:
- Ý của các vị ta có thể hiểu được, nhưng không thể làm được.
Hứa Khiết nói:
- Nguyên nhân vì sao?
Triệu Ngọc Thanh đỡ lời nói:
- Thiện Từ và Thiên Lân rất tương tự, cho dù chúng ta dùng sức giết chết hắn, hắn cũng sẽ từ chết mà phục sinh, hơn nữa còn thành ma nhanh hơn, một khi đã làm thì không thể thu tay lại được.
Lâm Vân Phong nghi hoặc nói:
- Có căn cứ nào không?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Định mệnh trời sắp, từ thời khắc Thiện Từ và Thiên Lân gặp nhau, tất cả mọi thứ hết thảy đều đã sớm định sẵn.
Trần Ngọc Loan nói:
- Như vậy, Thiện Từ đúng là địch nhân lớn nhất trong đời của Thiên Lân rồi?
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ gật đầu.
Hứa Khiết lo lắng hỏi lại:
- Nhưng có biện pháp hóa giải hay không?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Mọi thứ chúng ta làm ngày hôm nay cũng đều để kéo dài thời gian Thiện Từ đi vào chỗ chết của định mệnh.
Hứa Khiết hỏi:
- Làm như vậy có thể duy trì đến lúc nào đây?
Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ một lúc, khẽ giọng nói:
- Khi chuỗi Thiên Phật Lưu Ly châu trên cổ của Thiện Từ đứt đi, chính là lúc hắn trở thành ma.
Dương Thiên nói:
- Đến lúc đó, sự tồn tại của hắn trở thành uy hiếp chúng ta.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu đáp:
- Mọi người không cần phải lo lắng, tuy Thiện Từ trở thành ma rồi, lại không hề nguy hại đến thiên hạ.
Lâm Vân Phong không hiểu hỏi lại:
- Thánh tăng nói vậy phải hiểu thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Thành ma sớm muộn quyết định nguy cấp lớn nhỏ, chúng ta có thể làm hiện nay chính là tận hết sức mình để cho Thiện Từ hoàn thành trễ lại.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Cho mọi người biết những chuyện này, thực ra hy vọng mọi người hỗ trợ Thiện Từ một chút sức lực, tận khả năng loại trừ bất kỳ người tà ác nào tiếp xúc với hắn, dùng thiện lương và tình yêu để cảm hóa hắn, giảm chậm tiến độ thành ma của hắn.
Trần Ngọc Loan nói:
- Cái gọi là một ý niệm cũng thành phật, một ý niệm trở thành ma. Chỉ cần phương pháp thích đáng, đúng thực có thể thay đổi tâm tính một con người.
Lâm Vân Phong nói:
- Chuyện này tất nhiên chúng ta nếu đã hiểu rõ thì tự nhiên sẽ cố hết sức.
Hứa Khiết nói:
- Trước đây thánh tăng từng nhắc đến Vũ Điệp, khiến cho ta nhớ đến một câu nói của Y Tuyết vào đêm qua, vì thế muốn xin cốc chủ tiền bối chứng thực cho.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Liên quan đến thân thể của Vũ Điệp thì đúng hệt như những gì mọi người suy tưởng, con bé chính là con gái của Lục Nga và Vô Tâm hai mươi năm trước.
Trần Ngọc Loan có phần cảm xúc lên tiếng:
- Năm xưa Vô Tâm chết dưới Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần, Lục Nga nói thẳng trước mặt mọi người việc đã mang thai, từng để cho vô số người phải nuối tiếc và cảm thán. Hiện nay hai mươi năm đã trôi qua rồi, Vũ Điệp đã trưởng thành, không biết kết quả tương lai của cô bé sẽ như thế nào?
Lâm Vân Phong nói:
- Thân thế của Vũ Điệp rất nhiều người đều biết, phỏng chừng con bé sẽ nhanh chóng biết được thôi, chúng ta có thể hy vọng chính là con bé có thể sống kiên cường.
Dương Thiên nói:
- Sống là tốt rồi, không nhất định phải kiên cường.
Lâm Vân Phong nói:
- Nói vậy nghĩa là sao?
Dương Thiên nói:
- Người đời đến ngàn vạn, mỗi người có nhu cầu khác nhau. Hơn nữa mỗi cá nhân đều có khát vọng kiên cường. Khi chúng ta đem ý niệm của bản thân mình áp đặt lên đối phương, tự mình cho là làm vậy tốt cho hắn, nhưng hoàn toàn không nhất định là điều người đó mong muốn.
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Huynh nói không sai, mỗi cá nhân có yêu cầu khác nhau, chúng ta không cần phải cố ý mong muốn như vậy.
Hứa Khiết nói:
- Được rồi, chuyện của Thiện Từ đã nói rõ ràng ra rồi, hay là chúng ta thương nghị tiếp tục, sau này phải làm thế nào đây.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta hiện nay ở đây đã có thực lực tăng mạnh, có thể thừa cơ cùng Ngũ Sắc Thiên Vực kết thúc cho rồi.
Trần Ngọc Loan nói:
- Thời gian chính là mấu chốt của chiến thắng, chúng ta phải nắm cho chắc thời gian, lập tức phái người đi thăm dò động tĩnh của địch nhân.
Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Chuyện này có thể giao cho Dao Quang đi làm.
Đối với đề nghị của Lâm Vân Phong, mọi người không có ý kiến gì thêm, ai nấy thương nghị một lúc rồi liền để cho Triệu Ngọc Thanh ra mặt phái Dao Quang và Bát Bảo đi thám thính tình hình của Ngũ Sắc Thiên Vực, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Hứa Khiết, Dương Thiên, Hoàng Thiên năm người tạm thời không ra mặt, còn những người khác chuẩn bị cho tốt, tùy lúc nghênh tiếp một trận chiến sắp sửa đến. Lần này, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đến có ảnh hưởng rất lớn tình thế Băng Nguyên, khơi dậy một trận giao chiến giữa Chính Đạo nhân gian và Ngũ Sắc Thiên Vực, khai mở ra một thời đại mới hoàn toàn.
Tương lai, cuộc giao chiến tiếp tục xảy ra tại nhân gian, đến lúc đó, Chính Đạo nhân gian có thể dùng sức áp chế được Ngũ Sắc Thiên Vực, xua trừ tà ác hay không, lúc này ai cũng không biết rõ được.
Đời người vốn luôn có rất nhiều biến hóa chưa xảy ra mà không cách nào dự báo được. Cũng giống như tai ách khủng khiếp lần này, ai có thể dự báo được kết quả cuối cùng, ai lại biết được ngày mai sẽ phát sinh thế nào?