Khi Thiện Từ quay lại Đằng Long cốc, thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Cảnh tượng xa lạ trước mắt khiến cho Thiện Từ cảm thấy kinh ngạc rất nhiều, mơ hồ có một cảm giác không hay.

Ngạc Tây vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nói:

- Sao lại như vậy, chỉ mới vài ngày mà Đằng Long cốc không ngờ đã không còn nữa rồi?

Thiện Từ khẽ than:

- Xem ra mọi chuyện quả thật đúng như lời của Quỷ Vu nói, trận tai kiếp này không cách gì né tránh được.

Ngạc Tây hừ giọng trả lời:

- Quỷ Vu âm tà quỷ dị, xem ra không phải là hạng tốt lành gì, chúng ta làm sao có thể tin được những lời quỷ quái của lão.

Thiện Từ nói:

- Tuy lòng lão ta khó lường được, nhưng có một số câu chắc không giả.

Té ra, chiều ngày hôm qua, Thiện Từ và Ngạc Tây đã có thể quay lại Đằng Long cốc, ai ngờ giữa đường gặp được Quỷ Vu. Ban đầu, Thiện Từ không biết được thân phận của Quỷ Vu, hết sức chán ghét lão ta. Nhưng sau đó, khi hai bên đã nói chuyện với nhau rồi, một số câu nói của Quỷ Vu khiến cho Thiện Từ vô cùng kinh ngạc, hấp dẫn hắn thật sâu sắc. Từ miệng của Quỷ Vu, Thiện Từ hiểu được một số tình hình mới phát sinh gần đây của Băng Nguyên, tuy có một số chuyện Thiện Từ không muốn tin nhưng lại không phản bác được. Ngạc Tây ấn tượng về Quỷ Vu thật xấu, vài lần chất vấn lai lịch của lão ta, nhưng Quỷ Vu lại có ý né tránh, cố tình kéo dài thời gian, mãi đến khi trời tối mới nói cho Thiện Từ và Ngạc Tây biết được tên của mình. Ngoại trừ chuyện này, điều mà Quỷ Vu nói nhiều nhất chính là duyên định mệnh giữa lão và Thiện Từ, hy vọng Thiện Từ có thể nghe theo sự an bài của lão. Đối với chuyện này, Thiện Từ tự nhiên không đồng ý, Ngạc Tây cũng cực lực phản đối, bởi vì đây mới là lần đầu tiên hai bên gặp mặt chính thức.

Lúc này, trời đã tối rồi. Băng Nguyên trải qua tẩy rửa của Thái Huyền Hỏa Quy, lúc này hoàn cảnh đã có rất nhiều biến đổi, trong màn đêm đi đường cũng rất khó phân biệt phương hướng, vì thế Thiện Từ chỉ đành tìm một khe sâu để cư ngụ tránh gió, để sớm ngày thứ hai tiếp tục đi đến Đằng Long cốc. Không lâu sau, Thiện Từ và Ngạc Tây đến được một nơi rất quen thuộc, đáng tiếc tất cả mọi thứ đã sớm thay đổi, khiến cho bọn họ đầy ngạc nhiên và kinh hãi.

Thu lại tầm nhìn, Ngạc Tây quay lại nhìn Thiện Từ cất tiếng hỏi:

- Bây giờ đi đâu?

Thiện Từ trầm ngâm một lúc, khẽ giọng hỏi:

- Đằng Long cốc tuy đã bị hủy nhưng sư phụ mấy người chắc còn ở Băng Nguyên, chúng ta đi đến Thiên Nữ phong xem thử thế nào.

Tung mình bay lên, Thiện Từ và Ngạc Tây chạy thẳng về phía Tây, không bao lâu đã đến gần Thiên Nữ phong.

Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Hoa Ảnh đề ở đó, cả ba đang bồi tiếp Vân Nghê thánh nữ, thấy Thiện Từ và Ngạc Tây chạy đến thì cảm giác bất ngờ.

Mẫu Đơn nói:

- Mọi người chờ ở đây, ta đi tiếp đón bọn họ đang tới.

Vân Nghê thánh nữ lên tiếng:

- Trên người thiếu niên đó có một luồng khí Ma Sát, không nên đến gần.

Mẫu Đơn sửng mình, giải thích:

- Hắn chính là bằng hữu của Thiên Lân, lại chính là đồ đệ của Tuyết Sơn thánh tăng.

Vân Nghê thánh nữ trả lời:

- Ngươi đi hỏi thăm hắn, nhưng không nên dẫn hắn đến đây.

Mẫu Đơn nghe vậy không tiện phản đối, một mình chạy đến trước Thiện Từ cất tiếng hỏi:

- Ngươi sao lại chạy đến đây?

Thiện Từ nhìn ba người còn lại ở trên ngọn Thiên Nữ phong một lúc, sau đó quay lại nhìn Mẫu Đơn, khẽ nói:

- Ta vừa mới từ trong trung thổ quay về, phát hiện Đằng Long cốc đã không còn ở đó nữa, vì thế chạy đến đây xem thử, thuận tiện hỏi thăm qua tình hình thế nào.

Mẫu Đơn đáp:

- Đằng Long cốc vài ngày trước đã bị hủy trong tay của Thái Huyền Hỏa Quy, hiện nay cốc chủ và sư phụ ngươi đều tạm thời ẩn mình ở Thiên Hà bình nguyên, ngươi đi đến đó tìm họ xem.

Thiện Từ vẻ mặt phức tạp, tự nói với mình:

- Té ra quả thật là vậy, Thiên Lân đâu, hắn có khỏe không?

Mẫu Đơn khẽ than:

- Sau khi ngươi đi không lâu, Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp phải Cửu Hư thánh sứ, hai bên giao tranh kịch liệt một trận, cuối cùng đều bị chết hết. Sau đó, Thiên Lân vận mạng may mắn từ chết sống lại, Ngọc Tâm lại hôn mê bất tỉnh. Ngày hôm qua, Thiên Lân vì đi tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Ngọc Tâm đã một mình đi xuống Nam để vào trung thổ rồi.

Thiện Từ nghe vậy vẻ mặt kinh hãi biến sắc, vọt miệng nói:

- Thiên Lân rời đi rồi? Có lẽ lúc trước ta không đi, sẽ không phát sinh tất cả những chuyện này.

Ngạc Tây an ủi nói:

- Không cần tự trách, con cho dù có ở lại cũng không nhất định có thể thay đổi được gì cả.

Thiện Từ lắc đầu nói:

- Cậu còn chưa hiểu rõ, giữa ta và Thiên Lân có cảm ứng tâm linh. Giả như khi đó ta có mặt, hắn tuyệt đối sẽ không chết.

Ngạc Tây nói:

- Như vậy đây chính là ý trời, định sẵn Thiên Lân không cách nào né tránh.

Thiện Từ thở dài thườn thượt một tiếng, khổ sở nói:

- Có lẽ như vậy.

Mẫu Đơn nói:

- Vật đổi sao dời, không nên nghĩ nhiều quá. Hay là các vị hãy đi Thiên Hà bình nguyên một chuyến.

Thiện Từ nghe vậy cũng không nói nhiều, lập tức chào tạm biệt với Mẫu Đơn, dẫn Ngạc Tây đi thẳng về phía Thiên Hà bình nguyên.

Quay lại Thiên Nữ phong, Mẫu Đơn nói với ba người:

- Thiện Từ lần này quay về đúng là có một số biến hóa trên người.

Hoa Hồng nói:

- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, điều chúng ta quan tâm chỉ có Thiên Lân.

Vân Nghê thánh nữ cau mày nói:

- Biến hóa của Thiện Từ sẽ ảnh hưởng đến thiên hạ, mọi người sau này phải để ý nhiều hơn.

Mẫu Đơn và Hoa Hồng đưa mắt cho nhau, vẻ mặt khẽ biến.

Đến Thiên Hà bình nguyên, Thiện Từ nhanh chóng cảm ứng được sự tồn tại của Tuyết Sơn thánh tăng, không bao lâu đã tìm tới được bên cạnh một khe sâu.

- Sư phụ, con trở về rồi.

Tâm tình nặng nề, Thiện Từ u oán lên tiếng.

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp gật đầu nói:

- Quay lại là tốt rồi, chúng ta đã chờ con rất lâu.

Thiện Từ kinh ngạc nói:

- Sư phụ biết con sẽ trở lại?

Tuyết Sơn thánh tăng khẽ giọng nói:

- Bởi vì nơi này có niềm nhung nhớ của con.

Thiện Từ nghe vậy bật cười khổ sở, không nói thêm gì nữa.

Ngạc Tây lên tiếng:

- Được rồi, gặp nhau thì phải vui mừng, không nên nói những chuyện đó nữa.

Tuyết Sơn thánh tăng liếc Ngạc Tây, hỏi lại:

- Chuyến này đi thuận lợi không?

Ngạc Tây đáp:

- Coi như là thuận lợi, chỉ có điều ngày hôm qua khi quay về, gặp phải một người tà ác có tên là Quỷ Vu.

Tuyết Sơn thánh tăng biến hẳn sắc mặt, trầm giọng nói:

- Quỷ Vu, ông xác định đúng là người này?

Ngạc Tây đáp:

- Tên quỷ đó quả thật dài ngoằng quỷ quái vô cùng, toàn thân tràn đầy quỷ khí, tà khí vây phủ, ác tâm cực lớn.

Tuyết Sơn thánh tăng hỏi tiếp:

- Quỷ Vu có nói những điều gì với hai người?

Thiện Từ liếc sư phụ, chần chừ đáp:

- Quỷ Vu trước tiên nhắc đến một số sự tình gần đây phát sinh ở Băng Nguyên, sau đó dùng lời xảo biện nói có duyên định mệnh với con, bảo con hãy tín nhiệm và nghe theo sự an bài của hắn.

Tuyết Sơn thánh tăng trầm giọng nói:

- Con tin tưởng người này chứ?

Thiện Từ lắc đầu đáp:

- Không tin, nhưng hắn xác thực biết được rất nhiều điều bí mật trên người con, điều này khiến con rất kinh ngạc.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Quỷ Vu này rất có tiếng, thiên hạ cơ hồ tìm không ra người mà người này không hiểu rõ, con phải nhớ kỹ cẩn thận.

Thiện Từ kinh ngạc nói:

- Thật ra người này là dạng người như thế nào? Không ngờ lại có được bản lĩnh như vậy?

Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ một lúc, khẽ thở dài nói:

- Quỷ Vu chính là người cực tà cực ác trên thế gian, sống không biết đã được bao nhiêu năm rồi, phàm những người giao thiệp với người này đều sẽ không có kết quả tốt đẹp gì cả. Con phải tránh né cho xa.

Thiện Từ không nói, chìm vào trầm tư, vẻ mặt có phần u buồn.

Ngạc Tây vẻ mặt không vui, hừ giọng nói:

- Ta đã nói rồi là tên này không có lòng tốt gì cả, quả nhiên không phải hạng tốt lành gì.

Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:

- Chuyện quá khứ không cần phải nhắc lại nữa, nếu như hai người đã về rồi, thế thì hãy theo ta đi gặp mọi người.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Tuyết Sơn thánh tăng bay thẳng vào trong khe sâu.

Thiện Từ và Ngạc Tây theo sát phía sau, nhanh chóng đến đáy của khe sâu, đi vào trong một đường hầm liền gặp Triệu Ngọc Thanh, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong mấy người. Đối với sự quay về của Thiện Từ, Triệu Ngọc Thanh tỏ ra rất bình tĩnh, những người khác lại hơi cảm thấy bất ngờ, không ngờ đúng lúc này mà Thiện Từ lại quay về nơi đây. Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, vẻ mặt rất quái dị, mơ hồ có chút u oán, lại có mấy phần tình ý. Thiện Từ nhìn Vũ Điệp, ánh mắt nóng bỏng rừng rực, chia tay nhiều ngày khiến hắn càng tăng thêm phần nhớ nhung, đã không còn sức mà che giấu.

Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong, Dương Thiên, Hứa Khiết, Hoàng Thiên mới lần đầu gặp được Thiện Từ, đều bị nhân phẩm hơn người của hắn khiến cho kinh ngạc, lại bị tu vi bất phàm của hắn làm cho chấn động kinh hãi. Nhưng đúng lúc này, Không Linh điểu trên vai của Trần Ngọc Loan đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai, giận dữ trừng Thiện Từ, có vẻ bài xích dữ dội hắn, Bát Bảo của Dao Quang cũng gầm gừ mấy tiếng để phát xuất một loại nhắc nhở nào đó. Thấy tình hình này, chín người đến từ trung thổ khẽ biến sắc, cùng nhau nhìn lại Thiện Từ, trong mắt có phần quái dị. Còn những người khác thì vừa kinh ngạc vừa cảm thấy kỳ quái, không hiểu chuyện này là thế nào, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng khẽ than một tiếng, hai người rõ ràng hiểu biết nhưng lại không nói gì nhiều.

Ngạc Tây thấy vậy rất mơ hồ, hỏi lại:

- Sao vậy, vẻ mặt mọi người sao quái lạ vậy?

Trần Ngọc Loan nhìn Triệu Ngọc Thanh cất tiếng hỏi:

- Cốc chủ tiền bối, chuyện trên người của Thiện Từ là thế nào?

Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người một lúc, khẽ giọng nói:

- Nói đến Thiện Từ thì tương đối dài, phải nói từ lúc hắn bắt đầu sinh ra.

Thiện Từ nghe vậy vẻ mặt khẽ biến, nhỏ giọng nói:

- Sư phụ …

Tuyết Sơn thánh tăng bật cười khổ, khẽ than:

- Không có gì không thể nói cho người ta biết, bất kỳ bí mật nào cũng đều có ngày công bố cả.

Thiện Tự nghe rồi không nói gì thêm, trên vầng trán mơ hồ lộ ra vài phần thương cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play