Thấy hai người quay lại, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đồ Thiên ba người ai cũng có vẻ hiếu kỳ, ánh mắt không ngừng đảo chuyển quan sát cả hai, dường như đã thu hoạch được một số tin tức nào đó. Thiên Lân tỏ ra rất bình thản, không thấy bất kỳ điểm nào khác thường. Lâm Y Tuyết ánh mắt kỳ dị, dường như có tâm sự gì đó nhưng lại khiến cho người ta rất khó suy đoán. Giang Thanh Tuyết nhìn sư muội, khẽ giọng nói:
- Nói chuyện như thế nào rồi?
Lâm Y Tuyết nhìn sư tỷ, có vẻ thẹn thùng nói:
- Thiên Lân sư huynh đã chấp nhận muội rồi.
Lời nói này có phần trực tiếp khiến cho Thiên Lân hơi kinh ngạc, nguyên nhân chính là do Lâm Y Tuyết cố tình làm ra như vậy. Nàng làm vậy thực ra có hai dụng ý, thứ nhất nói rõ ràng tình cảm giữa mình với Thiên Lân cho Giang Thanh Tuyết, Dao Quang, Đồ Thiên. Thứ hai là nói cho Tân Nguyệt biết, ý muốn thử thăm dò xem phản ứng của Tân Nguyệt như thế nào.
Thấy vậy, Giang Thanh Tuyết, Dao Quang, Đồ Thiên vẻ mặt hài lòng, Tân Nguyệt thì bình bình thường thường, không nhìn thấy có bất kỳ biến hóa nào rõ ràng. Thiên Lân có phần lúng túng, nhìn mọi người ngượng ngùng nói:
- Trời đã khuya rồi, mọi người hãy nghỉ ngơi đi, ta và Tân Nguyệt còn có chuyện phải nói.
Nói rồi, Thiên Lân cũng không chờ mấy người Dao Quang trả lời gì, kéo tay Tân Nguyệt rời đi liền.
Đồ Thiên cười nói:
- Tên tiểu tử Thiên Lân này, về phương diện này có thể nói là hắn còn lợi hại hơn cha của hắn.
Giang Thanh Tuyết thấy Lâm Y Tuyết đỏ bừng mặt, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải về thôi.
Dao Quang cười cười không nói gì cả, bốn người liền rời đi.
Trong gió tuyết, Thiên Lân và Tân Nguyệt cứ bay lượn mãi, khi đến ngoài mười dặm, mới dừng lại trên một ngọn núi băng.
Nhìn Thiên Lân, Tân Nguyệt ánh mắt toát ra vài phần u oán, khẽ giọng nói:
- Chàng mới vừa sống dậy đã muốn rời đi, lần này không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại được.
Thiên Lân đặt tay trên vai của Tân Nguyệt, trong mắt đầy tình cảm thâm sâu chăm chú nhìn nàng, trầm giọng nói:
- Không bao lâu đâu, nơi này có niềm thương nhớ của ta.
Tân Nguyệt u oán nói tiếp:
- Chỉ sợ sau khi đến trung nguyên rồi, chàng sẽ có thêm nhiều thương nhớ.
Thiên Lân cười nói:
- Ghen tuông rồi sao?
Tân Nguyệt trừng hắn một cái, không trả lời gì cả.
Thiên Lân không chút sợ sệt, hôn thân mật trên trán của Tân Nguyệt, rồi lại tiếp tục hôn lên gương mặt của nàng. Tân Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, chờ đợi lúc Thiên Lân hôn lên đôi môi của nàng, Tân Nguyệt khẽ nhắm hai mắt của mình lại. Nụ hôn đó tình thâm sâu như biển, triền miên mê đắm lòng người. Không hề có bất kỳ chút dục tính nào, chỉ có tình yêu chân thật cùng với tiếc thương mà thôi.
Đối với Tân Nguyệt, Thiên Lân có một loại tình cảm khác biệt, trong thâm sâu cảm thụ có tôn kính vô cùng, sợ chọc giận nàng vậy. Cảm nhận được tình yêu thương trìu mến của Thiên Lân, Tân Nguyệt tâm tình có phần tốt hơn, tuy không thích hắn để tình cảm lung tung khắp nơi, lại cũng để lòng cảm nhận tình thâm của hắn.
Rời môi ra, Tân Nguyệt nở nụ cười mỉm thản nhiên, không hề có chút xấu hổ ngượng ngùng nào, rõ ràng thánh khiết vô cùng. Thiên Lân nhìn nàng, trong ánh mắt vừa yêu vừa mừng, hắn đối với sự thánh khiết của Tân Nguyệt thì yêu đến phát cuồng trong lòng. Ôm nàng vào trong lòng, Thiên Lân không nói gì cả, thân thể cả hai người kết hợp cùng với nhau, hai tâm hồn kết liên thành một khối chặt chẽ.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt đẩy đẩy Thiên Lân ra, Thiên Lân cũng từ từ tách rời ra. Nhìn nụ cười tươi tắn của Thiên Lân, Tân Nguyệt không khỏi đưa tay vuốt ve má hắn, ôn nhu nói:
- Lần này đi Trung Thổ chưa biết may rủi thế nào, chàng phải cẩn thận cho an toàn.
Thiên Lân nắm chặt tay ngọc của Tân Nguyệt, khẽ giọng nói:
- Không cần phải lo lắng, ta lần này sống lại đã có tu vi tăng rất mạnh, cụ thể đến cảnh giới thế nào thì ngay cả bản thân ta cũng không biết được.
Tân Nguyệt nói:
- Thân phận của chàng đặc thù, lần này đi Trung Thổ tất sẽ gặp phải hung hiểm, chàng phải đề phòng rất nhiều mới được.
Thiên Lân nói:
- Tai ách đến từ Băng Nguyên, Trung Thổ tương đối an toàn. An nguy của các nàng mới là điều mà ta không sao yên tâm được.
Tân Nguyệt thở dài nói:
- Kiếp nạn đã định sẵn ai cũng không cách nào né tránh, chàng cũng không nên quá lo lắng. Với tình hình trước mắt mà suy đoán, nhóm cao thủ thứ hai của Trung Thổ sắp đến rồi, đến lúc đó chắc có thể hòa hoãn được một phần nguy cơ của Băng Nguyên.
Thiên Lân lên tiếng:
- Thực ra ta lo lắng chính là Mẫu Đơn và Hoa Hồng, Hoa Ảnh kia đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực mang theo tin tức không tốt gì, ta sợ Mẫu Đơn và Hoa Hồng sẽ bị trúng kế.
Tân Nguyệt trầm ngâm trả lời:
- Mẫu Đơn xưa nay bình tĩnh lạnh lùng, ngược lại Hoa Hồng tính cách thẳng thắn, cần phải cẩn thận.
Thiên Lân nói:
- Chuyện này nàng phải chú ý nhiều, lời nói của nàng Hoa Hồng còn nghe một phần, ngoài ra nếu như mẹ ta quay lại, nhớ nói với bà là ta đã xuôi Nam rồi, bà không cần phải lo lắng cho ta.
Tân Nguyệt đáp:
- Yên tâm, ta biết phải xử lý như thế nào. Chàng ngày mai đi rồi, còn đi đến chào tạm biệt chúng ta chăng?
Thiên Lân nghĩ một chút liền lắc đầu đáp:
- Không đâu, nếu nàng muốn đưa tiễn ta thì hãy đến Thiên Nữ phong, ta sẽ đi thẳng về phía Nam.
Tân Nguyệt có phần thương cảm, khẽ lẩm bẩm nói:
- Cũng được, mọi người cứ quấn quít khiến chàng không nỡ dứt bỏ, đã khuya lắm rồi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng còn đang chờ đợi chàng.
Thiên Lân không nỡ bỏ đi, một tay ôm lấy Tân Nguyệt vào trong lòng, hít lấy hít để mùi thơm ngát phát ra từ người nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai mê người của nàng. Tân Nguyệt yên lặng nép chặt vào trong lòng của Thiên Lân, cứ để cho hắn ngây ngô quyến luyến, miệng lại khẽ lẩm nhẩm:
- Cuộc đời này có duyên, cứ mặc chàng triền miên ở chân trời góc biển, lòng ta sẽ không hề thay đổi.
Thiên Lân nói:
- Đời này có tình yêu, nhưng chỉ cầu bình bình thường thường, nghịch thiên diệt thần đều không làm tiếc nuối.
Giọng nói kiên định, niềm tin cố chấp mô tả ý nghĩ trong lòng của Thiên Lân, nói rõ ràng tình yêu trong lòng của Thiên Lân.
Tân Nguyệt nở nụ cười tươi, trong lòng đầy khoái lạc, ánh mắt đầy tình cảm nhìn Thiên Lân, chủ động hôn hắn. Nụ hôn đó nóng bỏng như lửa, khiến người ta mê đắm, Thiên Lân say mê thật sâu đậm, không muốn tỉnh lại chút nào.
Rất lâu sau, Tân Nguyệt buông Thiên Lân ra, vẻ mặt có mấy phần thẹn thùng, khẽ giọng nói:
- Quay về thôi, chớ để bọn họ phải chờ đợi quá lâu.
Thiên Lân nhìn bộ dạng thẹn thùng của Tân Nguyệt, động tình nói:
- Thật đẹp, ta rất là thích.
Tân Nguyệt trừng hắn một cái, mắng:
- Chớ có ba hoa nữa, đi nhanh đi thôi.
Thiên Lân cười cười, phất tay với Tân Nguyệt rồi sau đó tung mình bay lên thẳng về phía Thiên Nữ phong. Tân Nguyệt đưa mắt tiễn Thiên Lân đi rồi, sau đó cũng rời đi nốt.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người hiện ra. Trên đỉnh Thiên Nữ phong, Vân Nghê thánh nữ, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Hoa Ảnh đều nhìn thấy Thiên Lân đã quay về, trong mắt người nào cũng có vẻ khác thường.
Thấy mọi người đều còn có mặt ở đó, Thiên Lân có phần bất ngờ cất tiếng hỏi:
- Đã trễ thế này rồi, mọi người còn chưa nghỉ ngơi?
Hoa Ảnh đỡ lời nói tiếp theo:
- Ngươi còn chưa quay lại, bọn họ làm sao có thể ngủ được chứ?
Thiên Lân nghe vậy ngượng ngùng bật cười, không nói gì cả, Hoa Hồng trừng Hoa Ảnh một cái, dường như trách nàng ta nói những điều đó làm gì.
Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, nhẹ nhẹ nhàng nhàng lên tiếng:
- Sao lại đi lâu quá như vậy?
Thiên Lân đáp:
- Ta dự tính tảng sáng ngày mai sẽ đi, vì thế nói chuyện hơi nhiều với bọn họ một chút, khiến mất thời gian trễ nãi hơi nhiều.
Hoa Hồng nói:
- Quay lại là tốt rồi, nhanh đi nghỉ đi.
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Chuyến này đi Trung Thổ không biết lúc nào có thể quay về, ta có một số chuyện muốn nói riêng với từng người.
Mẫu Đơn nghe vậy hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên nói:
- Nơi này gió lớn, chàng và Hoa Hồng vào trong động nói chuyện đi.
Thiên Lân cũng không khách sáo gì cả, kéo tay Hoa Hồng tung mình bay xuống vào trong Chức Mộng động.
Ngồi bên giường, THiên Lân thưởng thức mùi hương của Hoa Hồng, khẽ giọng nói:
- Sau khi ta đi rồi, mọi chuyện gì cũng nên bàn luận với Mẫu Đơn thêm, cho dù Ngũ Sắc Thiên Vực thật sự phát sinh tình hình thế nào đi nữa, nàng cũng không được tùy tiện hành sự.
Hoa Hồng có phần thất vọng khẽ giọng bảo:
- Ta thân là thánh nữ của Hắc Trì Huyền Vực, làm sao có thể chỉ quan tâm an nguy của bản thân, không quan tâm đến tồn vong của sư môn được?
Thiên Lân đáp:
- Tâm tình của nàng ta có thể hiểu được, nhưng nàng người đơn thế mỏng, nếu như Hắc Trì Huyền vực bị chiếm đóng, nàng quay về cũng chỉ là đi chịu chết vô ích mà thôi, hơn nữa, nàng chính là thánh nữ của Hắc Trì Huyền Vực, với vẻ đẹp của nàng, Ngũ Sắc Thần Vương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, đây mới là chuyện mà ta lo lắng nhất.
Hoa Hồng hừ giọng nói:
- Ta nếu như bị bắt, tất nhiên sẽ tự vận, không cần ngươi phải lo lắng.
Thiên Lân quát lên:
- Chớ có nói bậy như vậy, ta không cho nàng chết, nàng phải nhớ, kể từ thời khắc chúng ta gặp nhau rồi, nàng chính là thuộc về ta. Sau này, nàng có bất kỳ khốn khó nào, ta để giải quyết cho nàng, chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta, ta không cho phép nàng được mạo hiểm dễ dàng.
Hoa Hồng nhìn Thiên Lân, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, hỏi lại:
- Thiên Lân, ngươi thật sự không sợ ta đặt thêm gánh nặng trên vai ngươi nhiều thêm sao? Ngũ Sắc Thần Vương có thể nói là một địch nhân cực mạnh.
Thiên Lân nhìn Hoa Hồng, đầy tình cảm yêu thương nói:
- Ta đã suy nghĩ qua chuyện này rồi, đợi sau khi ta xử lý xong chuyện của Ngọc Tâm, ta sẽ theo hai người quay lại Ngũ Sắc Thiên Vực, đánh ngã Ngũ Sắc Thần Vương, hóa giải nguy cơ cho nhân gian.
Hoa Hồng có phần kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn đi vào Ngũ Sắc Thiên Vực?
Thiên Lân cười trả lời:
- Hắn dám ngang nhiên xâm nhập nhân gian, ta vì sao lại không thể xâm nhập Ngũ Sắc Thiên Vực? Huống gì, cả hai vợ hiền của ta đều là hai đại mỹ nhân của Ngũ Sắc Thiên Vực, nếu như hắn dám bất kính với hai người, ta làm sao có thể khoanh tay ngồi yên không lý gì đến.
Hoa Hồng trừng Thiên Lân một cái, mắng:
- Ai là vợ hiền của ngươi, ba hoa.
Thiên Lân cười trả lời:
- Đương nhiên là nàng và Mẫu Đơn rồi, lẽ nào hai người còn có thể chạy thoát khỏi bàn tay của ta.
Trong tiếng chất vấn, Thiên Lân quay đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hoa Hồng.