Lâm Y Tuyết thân thể có phần sượng sùng, cúi đầu không dám nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, ngượng ngập nói:
- Không lạnh.
Thiên Lân nghe vậy trong lòng nảy sinh lòng trìu mến, ôm chặt nàng vào trong lòng, điều này khiến cho Lâm Y Tuyết vừa xấu hổ vừa mừng rỡ, ngực thẳng đứng đang nép chặt vào lòng Thiên Lân, nhịp đập trái tim của cả hai đều có thể nghe thấy rõ ràng. Thiên Lân tâm thần nôn nao, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của Lâm Y Tuyết nép vào lòng mình, trong lòng rất động tâm, nhưng lại không hề biểu lộ ra ngoài. Dù sao, Lâm Y Tuyết không phải là Vũ Điệp, thời gian chung đụng giữa nàng và Thiên Lân hãy còn ngắn ngủi.
Giây lát sau, hai người đã đi được ngoài chục dặm, Thiên Lân tìm được một chỗ để dừng lại. Đứng trên băng cứng, Thiên Lân hai tay khẽ buông nhẹ nhưng vẫn ôm quanh vòng eo nhỏ bé của Lâm Y Tuyết, ánh mắt sáng tỏ nhìn nàng như đuốc. Lâm Y Tuyết xấu hổ vô cùng, muốn thoát ra khỏi lòng của Thiên Lân nhưng lại sợ khiến người yêu không được vui, chỉ đành cúi đầu không dám nhìn hắn. Thiên Lân không muốn hai bên lúng túng mãi, khẽ giọng nói:
- Y Tuyết, muội thích sư huynh có phải không?
Lâm Y Tuyết thân thể lay nhẹ, tiếng nhỏ như muỗi kêu đáp lại:
- Đúng thế, Thiên Lân sư huynh, muội thích huynh.
Thiên Lân có được đáp án rồi, mặt liền nở nụ cười vui vẻ, lại hỏi tiếp:
- Thế muội đối với những phụ nữ còn lại của sư huynh thì suy nghĩ như thế nào?
Lâm Y Tuyết ngửng đầu liếc Thiên Lân, rồi có phần u oán đáp:
- Muội có phần ghen tỵ với bọn họ, nhưng muội biết bọn họ đều rất thích huynh, trong lòng muội rất mâu thuẫn.
Thiên Lân thôi không cười nữa, nghiêm mặt nói:
- Chúng ta biết nhau chưa lâu, chọn lựa của muội không nhất định là đúng, đối với bản thân huynh, bất kể là Ngọc Tâm, Tân Nguyệt hay là Mẫu Đơn, Hoa Hồng, huynh đều không thể bỏ đi được. Nếu như muội hy vọng có một tình yêu hoàn chỉnh, thế thì tốt nhất muội hãy chịu thua đi, bởi vì tình yêu huynh có thể mang đến cho muội thì với muội đó là tình yêu tàn khuyết. Đời này, ta không biết sẽ yêu thương bao nhiêu nữ nhân, thiếu biết bao nhiêu nợ tình. Ta hy vọng muội phải suy nghĩ cho rõ ràng để tránh phải hối hận trong tương lai.
Lâm Y Tuyết run rẩy, ngửng đầu nhìn khuôn mặt của Thiên Lân, bất an nói:
- Thiên Lân sư huynh, có phải huynh đang trách mắng muội không?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Huynh không hề trách muội, muội cũng không cần trách mình. Huynh chỉ cho muội biết, muội gặp huynh sau này, khi huynh đã yêu thích những người phụ nữ khác, mà lại không chỉ một người. Muội lúc này bỏ qua đi còn chưa muộn, chớ nên làm cho mình phải hối hận vì chọn lựa của mình.
Lâm Y Tuyết lắc đầu trả lời:
- Không, muội sẽ không hối hận, từ khi muội nhìn thấy được sư huynh, kể từ thời khắc đó muội đã yêu thích huynh rồi, tuy sau này muội biết được sự có mặt của mấy người Tân Nguyệt, nhưng tình yêu của muội dành cho huynh vẫn như vậy không hề thay đổi, ngược lại còn càng lúc càng mãnh liệt. Ngày mai, huynh đã phải rời khỏi Băng Nguyên rồi, muội rất muốn đi cùng với huynh, cho dù chỉ là đi chung một đoạn đường cũng được, một đoạn ký ức cũng được, muội vẫn tình nguyện.
Thiên Lân nhìn vào hai mắt của Lâm Y Tuyết, tình cảm chân thật giữa bốn mắt luân chuyển, ai cũng không hề né tránh.
Cúi đầu, Thiên Lân ép sát xuống mặt của Lâm Y Tuyết, trầm giọng hỏi lại:
- Muội thật sự không để ý, cuộc đời này của ta còn có những người phụ nữ khác có mặt phải không?
Lâm Y Tuyết thở dồn dập, dịu dàng rên lên:
- Muội chỉ để ý tình cảm và yêu thương huynh dành cho muội có phải là vĩnh viễn không thay đổi không thôi.
Thiên Lân không nói gì, trong lòng cảm thấy thiếu sót, tuy biết Lâm Y Tuyết cố chấp yêu thích hắn, nhưng dù sao trong lòng hắn còn có những người phụ nữ khác, điều này đối với Lâm Y Tuyết có thể nói là không được công bằng.
Thấy Thiên Lân không nói gì cả, Lâm Y Tuyết trong lòng có phần bất an, khẽ giọng nói:
- Thiên Lân sư huynh, huynh thế nào vậy?
Tròng mắt đảo tròn, Thiên Lân tỉnh táo trở lại, nhìn thấy khuôn mặt bất an của Lâm Y Tuyết, trong lòng lập tức nảy sinh yêu thương, hai tay dùng sức ôm chặt tấm thân mềm mại của Lâm Y Tuyết vào trong lòng của mình, cười khẽ nói:
- Chớ có lo lắng, ta chỉ đang nghĩ đến tương lai của chúng ta mà thôi.
Lâm Y Tuyết xấu hổ cười nói:
- Thật vậy sao?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Đương nhiên là thật, ta làm sao lại đi lừa muội đây, nói tiếp đi, muội hy vọng tương lai của chúng ta sẽ như thế nào đây?
Lâm Y Tuyết nhấp nháy mắt, đỏ mặt nói:
- Muội chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh sư huynh, được sư huynh thương yêu chiều chuộng, cùng sư huynh đi dạo chơi khắp năm châu bốn bể, trải qua cuộc sống không ưu tư lo lắng.
Thiên Lân cười nói:
- Bên cạnh sư huynh của muội có quá nhiều nữ nhi, muội sẽ không ghen tuông đó chứ?
Lâm Y Tuyết sắc mặt thẹn thùng, khẽ lẩm nhẩm:
- Dĩ nhiên sẽ ghen tuông rồi!
Thiên Lân hỏi lại:
- Như vậy là để ý phải không?
Lâm Y Tuyết gật đầu đáp:
- Để ý. Bất qua muội muốn sư huynh phải yêu thương trìu mến muội, cũng phải khiến bọn họ uống dấm chua.
Thiên Lân sửng mình, sau đó cười lớn:
- Được, trả lời rất hay. Ghen tuông cũng không sao, chỉ cần hòa thuận là được. Chỉ cần các muội đối xử hòa thuận, ta sẽ đối xử công bằng, yêu thương trìu mến muội.
Thiên Lân có phần cảm động, Lâm Y Tuyết vốn là một thiếu nữ cành vàng lá ngọc, bản tính bướng bỉnh tùy tiện ở trong Dịch viên, lúc này lại ăn nói khép nép, nhường nhịn người khác. Hiện nay, vì bản thân mình, nàng không ngờ có thể khắc chế tính tình của mình, điều này không phải là một chuyện rất khó khăn đó sao. Hành động như vậy, chân tình thực sự, Thiên Lân làm sao không động lòng cho được được?
Buông tay trái ra, Thiên Lân đỡ lấy cằm của Lâm Y Tuyết, nhìn vào ánh mắt thẹn thùng của nàng, ôn nhu nói:
- Muội cũng không cần phải cố gắng hạ mình xuống như vậy, sư huynh sẽ không để muội phải chịu bất kỳ sự đàn áp nào.
Lâm Y Tuyết ánh mắt lấp lánh sự xấu hổ, hơi thở thơm ngát nói:
- Thiên Lân sư huynh ...
Tiếng gọi duyên dáng lay động lòng người, phát ra khí tức làm mê đắm.
Thiên Lân có phần động tình, lập tức ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Lâm Y Tuyết, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi thơm của nàng. Lâm Y Tuyết thân thể rung động, đối với nụ hôn của Thiên Lân tuy bản thân nàng vẫn luôn chờ đợi, nhưng khi thật sự đối mặt, thì không biết phải phản ứng thế nào, đầu óc liền trống rỗng, tâm tình khẩn trương mà lại ngượng ngùng. Nụ hôn đầu tiên của thiếu nữ có một ý nghĩa đặc thù, Lâm Y Tuyết được như ý nguyện, liền muốn hiến dâng cho người yêu, nhưng lại xấu hổ không biết phải đáp lại thế nào. May mà Thiên Lân có phần hiểu biết về chuyện này, không cần suy nghĩ đã dẫn đường cho Lâm Y Tuyết, khiến cho nàng từ từ thích ứng, hơn nữa càng lúc càng mê say.
Trong màn đêm, Thiên Lân và Lâm Y Tuyết đón gió tựa vào nhau, lãnh hội vẻ đẹp tuyệt vời của tình nhân, cả hai cùng chìm đắm trong say mê.
Đột nhiên, thân thể Lâm Y Tuyết chấn động, uốn lượn như rắn, trong lòng ngượng ngùng không biết tên. Thiên Lân có phần hưng phấn, tay phải vuốt ve cánh tay tuyệt đẹp của Lâm Y Tuyết, tay trái ép chặt vào ngực cao vút dựng đứng của nàng, thưởng thức tư vị tuyệt vời.
Lâm Y Tuyết mặt đỏ như lửa, chỗ xấu hổ trân quý nhất trên người thiếu nữ đã được người yêu vuốt ve trìu mến, nàng cho dù không để ý lắm lại cũng không tránh khỏi nảy lòng ngượng ngùng. Khẽ rên một tiếng, Lâm Y Tuyết kiều diễm nói:
- Thật đáng ghét, sư huynh khinh dễ người ta.
Thanh âm êm ái khiến lòng người say đắm, lúc vừa vang lên thì Lâm Y Tuyết lắc mình thoát ra khỏi lòng của Thiên Lân, khuôn mặt còn đầy vẻ ngượng ngập.
Thiên Lân tỉnh táo trở lại, nhìn sư muội xấu hổ động lòng người, trong lòng càng thêm yêu thích cười nói:
- Đây là yêu thương, không phải khi dễ.
Lâm Y Tuyết trừng Thiên Lân một cái, vẻ mặt càng thêm đỏ rực, dịu dàng nói:
- Thiên Lân sư huynh, chúng ta phải về thôi.
Thấy Lâm Y Tuyết có vẻ không vui, Thiên Lân nảy sinh ý đùa giỡn, tiến lại kéo cánh tay nhỏ nhắn của nàng, cười khẽ nói:
- Không thích sư huynh yêu thương muội như vậy phải không?
Lâm Y Tuyết nhếch môi lên, ý đồ muốn kéo tay về, lại không được như ý. Thiên Lân ngưng thần chăm chú mỉm cười nhìn vào hai mắt của nàng, rồi từ từ cúi đầu đến gần, quan sát phản ứng của nàng. Lâm Y Tuyết tuy xấu hổ thẹn thùng, nhưng nàng lại hết sức thông minh, tự nhiên hiểu được Thiên Lân cố ý làm ra như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh chút tình cảm sâu kín. Thấy Thiên Lân càng lúc càng gần hơn, Lâm Y Tuyết tim đập thình thịch, thở dồn dập nói:
- Thích ...
Thiên Lân nghe vậy nụ cười nở ra, hôn lên đôi môi của nàng, cái lưỡi linh hoạt bắt đầu tấn công trận địa. Lâm Y Tuyết xấu hổ vô cùng, hưởng thụ người yêu công kích yêu thương.
Thiên Lân trong lòng phấn khởi, tuy cảm nhận được Lâm Y Tuyết cố giãy ra, nhưng lại có phần không nỡ, cứ vuốt ve như vậy mãi một lúc mới buông Lâm Y Tuyết ra, hai tay còn giữ chặt lấy eo thon nhỏ của nàng, nhỏ giọng khen:
- Y Tuyết thật xinh đẹp.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt kiều diễm mơn mởn, tựa đầu vào trong lòng của Thiên Lân, ngượng ngập nói:
- Sư huynh rất đáng ghét, lại muốn khi dễ người ta.
Thiên Lân cười nói:
- Ai bảo sư muội lại xinh đẹp như vậy, sư huynh tự nhiên vô cùng trìu mến.
Lâm Y Tuyết cúi đầu không nói, trong lòng mừng thầm, mới lần đầu rơi vào bể tình yêu, nàng trong lòng đối với từng cử chỉ lời nói của người yêu đều để ý rất rõ ràng.
Thấy Lâm Y Tuyết thẹn thùng không nói, Thiên Lân dần dần bình tĩnh trở lại, liếc bầu trời, khẽ giọng nói:
- Sư muội, chúng ta trở về đi thôi.
Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, nhưng vẫn nép chặt vào trong lòng của hắn, không hề có ý rời ra chút nào, tham lam lưu luyến thời khắc yêu thương này. Thiên Lân cũng không để ý đến, ôm chặt lấy Lâm Y Tuyết bắn mình bay lên, khi về gần đến rời mới buông Lâm Y Tuyết ra.