Bóng trắng như tuyết đáp:

- Lời nguyền của Tàn Tình kiếm chính là chiêu Tuyệt Tình Chi Luyến, người luyện thành rồi chắc chắn phải ứng kiếp trải qua nguy hiểm. Thân là truyền nhân đời thứ mười hai của Tuyệt Tình môn, Ngọc Tâm có thể luyện thành được chiêu Tuyệt Tình Chi Luyến là do có liên quan đến ngươi. Nếu như ngươi không rút kiếm của Ngọc Tâm ra được, giữa các ngươi làm sao lại có đoạn duyên định mệnh này.

Thiên Lân khổ sở nói:

- Chính là bởi vì ta đã rút kiếm của nàng ra được?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Ai rút kiếm của ngươi ra được, chính là duyên đời này của ngươi. Đây chính là lời dự báo lưu truyền nhiều đời của Tuyệt Tình môn, cùng chính là lời nguyền.

Thiên Lân không cam lòng, hỏi lại:

- Nếu như ta rút được kiếm của nàng ra rồi, vì sao nàng còn rời đi?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Lời nguyền của Tuyệt Tình môn không hề tầm thường chút nào, không thể dễ dàng hóa giải được. Còn giữa ngươi và Ngọc Tâm, kết quả là xấu hay tốt đều chỉ do ý nghĩ của ngươi mà thôi.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt biến liền, vội vàng nói:

- Ngươi nói giữa ta và Ngọc Tâm còn có hy vọng?

Hình bóng trắng như tuyết gật đầu đáp:

- Nếu như không hy vọng, ta hà tất phải xuất hiện ở nơi này? Nhưng đây là hy vọng rất nhỏ bé, ngươi không nhất định có thể hoàn thành nó được...

Thiên Lân nghe rõ còn có hy vọng, lập tức kích động hẳn, cũng không nghĩ nhiều liền vọt miệng nói:

- Ngươi yên tâm, cho dù là hy vọng một phần vạn, ta cũng phải khiến nó trở thành hiện thực, không để lại tiếc nuối.

Hình bóng trắng như tuyết nhắc nhở:

- Lời nói không cần quá toàn vẹn, phàm mọi chuyện thường biết dễ làm khó. Ta chỉ có thể cho ngươi một phương hướng, còn thành hay bại phải trông vào ngươi.

Thiên Lân nghiêm mặt nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần có thể thức tỉnh được Ngọc Tâm, bất cứ chuyện gì ta đều có thể làm được.

Bóng trắng như tuyết có phần cảm thấy an ủi, gật đầu nói:

- Như vậy, ta sẽ đem những chuyện có liên quan đến Tuyệt Tình môn và Ngọc Tâm nói cho ngươi biết.

Thiên Lân nghe vậy thì vẻ mặt đầy cảm kích, nhịn không được toát ra nụ cười đáp lễ:

- Trước đây vãn bối tâm tình kích động, có chỗ bất kính xin tiền bối tha thứ.

Hình bóng trắng như tuyết cười mắng:

- Bây giờ còn muốn lấy lòng ta rồi, vừa rồi ai mới rống to hét lớn?

Thiên Lân đỏ mặt ngượng ngùng nói:

- Tiền bối chớ trách, vãn bối cũng chỉ vì cái chết của Ngọc Tâm mà không cam lòng, thế nên tâm tình có phần sơ sót, nhiều lỗi lầm.

Hình bóng trắng như tuyết điềm nhiên đáp:

- Được rồi, ta biết ngươi có suy nghĩ, cũng không trách mắng làm gì. Dù sao giữa chúng ta cũng có vài phần liên quan đến gốc ngọn.

Thiên Lân ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại:

- Liên quan gốc ngọn?

Hình bóng trắng như tuyết cười đáp:

- Ngọc Tâm xuất thân từ Tuyệt Tình môn, cũng tính là đệ tử của Thiên Ngọc Động Thiên, chuyện giữa ngươi và Ngọc Tâm, ta đều biết hết. Hơn nữa, năm xưa ta và cha ngươi cũng đã từng có duyên gặp mặt một lần.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Ngài đã từng gặp qua cha của vãn bối, vào lúc nào vậy?

Hình bóng trắng như tuyết cười đáp:

- Đó là chuyện cũ đã hai mươi năm trước đây, chúng ta tạm thời không bàn đến. Bây giờ ta nói đơn giản qua tình hình của Tuyệt Tình môn, sau đó mới nói đến những chuyện có liên quan đến Ngọc Tâm cho ngươi.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Xin tiền bối nói cho biết.

Hình bóng trắng như tuyết nói:

- Người sáng lập ra Tuyệt Tình môn chính là môn hạ của Thiên Ngoại Động Thiên, có tên là Ngọc Tâm, là người phụ nữ duy nhất trong số các môn hạ đệ tử nhiều đời. Năm đó, nàng ta vô tình thu được thanh kiếm đang ở trong tay của ngươi, từ đó tình cảm không thuận lợi gặp nhiều ngang trái. Sau đó, trải qua rất nhiều lần thăm dò tìm hiểu, mới biết được kiếm này chính là vật không may, đã bị người nguyền rủa, nếu không thể nào phá giải được lời nguyền thì sẽ lưu truyền nhiều đời. Để làm rõ tình hình cụ thể, Ngọc Tâm đi đến chân trời góc biển, trải qua vài trăm năm, cuối cùng biết được bí mật của lời nguyền, quay về lại Thiên Ngoại Động Thiên.

Thiên Lân nghe vậy rất hứng khởi, hỏi tiếp:

- Sau đó thế nào?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Lúc đó, chủ nhân của Thiên Ngoại Động Thiên cũng chính là sư phụ của Ngọc Tâm, vì tránh việc Tàn Tình kiếm mang đến những phiền phức không đáng có cho Thiên Ngoại Động Thiên, liền sai nàng rời khỏi Thiên Ngoại Động Thiên, sáng lập nên Tuyệt Tình môn, hết đời này đến đời khác bảo tồn cẩn mật Tàn Tình kiếm. Cũng đúng lúc đó, Thái Huyền Hỏa Quy đại náo nhân gian. Chủ nhân Thiên Ngoại Động Thiên bất nhẫn trước những khó khăn của người đời, liền phái xuất một đệ tử kiệt xuất khác sáng lập ra Đằng Long cốc, dùng bảo vật trấn núi Phi Long đỉnh của Thiên Ngoại Động Thiên mà phong ấn Thái Huyền Hỏa Quy, từ đó canh giữ cho Băng Nguyên. Thời gian thoáng cái đã trải qua vài ngàn năm, Đằng Long cốc dần dần hưng thịnh lên, nhưng môn phái Tuyệt Tình chỉ đơn truyền, mãi đến một ngàn hai trăm năm trước, Ngọc Tâm trước khi chết đi mới thu một nữ đệ tử, hơn nữa còn lập ra môn quy, để lại lời di ngôn.

Nghe đến đây, Thiên Lân nhịn không được cất tiếng hỏi:

- Môn quy thế nào, di ngôn ra sao?

Hình bóng trắng như tuyết khẽ thở dài đáp:

- Môn quy rất đơn giản, cả đời canh giữ Tàn Tình kiếm, lòng phàm không được nhiễm tình duyên, trừ phi có người rút ra được Tàn Tình kiếm. Còn di ngôn cũng rất đơn giản, ai rút ra được kiếm của ngươi, chính là duyên đời này của ngươi, chờ đợi đời đời kiếp kiếp, mong chờ vĩnh viễn người rút ra được kiếm của mình. Chính là duyên đời này của ngươi, hoa quỳ thoáng hiện như mộng ảo, trớ trêu thay ông trời!

Thiên Lân không khỏi cảm khái, than thở nói:

- Vì một thanh kiếm, truyền đời dây dưa, có đáng giá chăng?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Chuyện thế gian tám chín phần không như tâm nguyện, cố chấp như vậy cũng không phải hiếm thấy. Hơn nữa, ngươi còn nghe chưa xong, làm sao biết được giá phải trả của bọn họ như vậy có đáng hay không?

Thiên Lân đỏ mặt, gật đầu đáp:

- Ngắt câu chưa đủ nghĩa, vãn bối thật nóng lòng quá rồi. Tiền bối xin mời tiếp tục nói.

Hình bóng trắng như tuyết nói:

- Vì chờ đợi người có duyên đó, Tuyệt Tình môn cứ vậy hết đời này đến đời sau tiếp nối, đều dùng một cái tên Ngọc Tâm, chờ đợi ở nơi cách xa thế gian bằng những sông băng. Ngàn năm đến nay, truyền nhân của Tuyệt Tình môn người đời sau xinh đẹp hơn đời trước, chờ mãi đến thế hệ này của Ngọc Tâm, cơ hồ đã đến mức cực hạn, cũng mơ hồ báo trước tương lai.

Thiên Lân nghe vậy nói:

- Vẻ đẹp của Ngọc Tâm đúng là tuyệt thế vô song, thiên hạ hiếm thấy. Nhưng điều này có thể nói lên điều gì đây?

Hình bóng trắng như tuyết nói:

- Ngươi đã từng gặp gỡ Ngọc Tâm, đó là nhân duyên trời định sẵn. Vào thời khắc ngươi rút ra được Tàn Tình kiếm, định mệnh giữa hai ngươi đã kết dính với nhau. Ngọc Tâm cứu ngươi trở lại, quen biết yêu mến ngươi, đây chính là duyên định sẵn. Chỉ vì lời nguyền mà khiến các ngươi đã kết thành một khối.

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Nếu như lời nguyền khiến chúng ta gặp nhau, vì sao lại phải phân tán chúng ta?

Hình bóng trắng như tuyết trầm ngâm một lúc, khẽ thở dài nói:

- Liên quan đến chuyện này, phải nói từ thanh kiếm ở trong tay ngươi. Thanh kiếm này vốn có một cái tên động lòng người, nhưng sau đó do bởi một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà thê lương xưa kia, từ đó có tên là Tàn Tình kiếm. Nói một cách đơn giản, đây chính là thanh kiếm cắt đứt tình cảm, có thể cắt đứt tình yêu nam nữ, khiến hai người yêu nhau đau khổ cả đời, định sẵn không cách nào ở chung với nhau.

Thiên Lân vẻ mặt lo lắng hỏi lại:

- Đây chính là lời nguyền của thanh kiếm?

Bóng trắng như tuyết khẽ gật đầu, thở dài đáp:

- Đây chính là lời nguyền tình cảm cực kỳ tàn khốc, đến chết chưa thôi. Ngọc Tâm có được Tàn Tình kiếm, định sẵn không thể nào nhiễm lấy tình duyên, nếu không phải chết không nghi ngờ gì cả. Năm xưa, Ngọc Tâm sáng lập Tuyệt Tình môn biết được bí mật này rồi, mới lập ra môn quy không cho môn hạ đệ tử nhiễm lấy tình yêu. Nhưng muốn hóa giải lời nguyền tình cảm này, thì lại phải tiếp xúc với tình yêu. Vì thế Ngọc Tâm mới để lại lời di ngôn, truyền qua các đời chờ đợi sự xuất hiện của người có duyên. Còn ngươi, chính là người có duyên, vì thế ngươi rút ra được Tàn Tình kiếm.

Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân không khỏi cảm khái vô cùng than thở:

- Bây giờ chuyện đã thế này rồi, nói những điều đó đều đã quá trễ, hay là tiền bối nói cho vãn bối biết có phương pháp nào có thể vãn hồi được không.

Hình bóng trắng như tuyết trầm ngâm nói:

- Hiện nay Ngọc Tâm đang ở trong một trạng thái đặc biệt, giữa sống và chết. Muốn khiến Ngọc Tâm tỉnh lại, ngươi phải hóa giải cho được lời nguyền ở trên thanh Tàn Tình kiếm.

Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, có phần phấn chấn hỏi lại:

- Làm sao để hóa giải được?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Ngọc Tâm trước đây đã kết hợp thành một thể với Huyết Linh Nhục Chi, cơ thể huyết nhục có thể bảo vệ không hư hỏng. Còn nguyên thần của Ngọc Tâm, do bởi thi triển Tuyệt Tình Chi Luyến mà bị phong ấn vào bên trong Tàn Tình kiếm. Như vậy, ngươi phải nghĩ cách giải mở được lời nguyền trên thanh Tàn Tình kiếm mới có thể thả Ngọc Tâm ra được.

Nghe xong những lời này, Thiên Lân cảm thấy rất bất ngờ, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Nguyên thần của Ngọc Tâm ở trên Tàn Tình kiếm? Thế thì ta phải nghĩ cách giúp nàng thoát khỏi kiếm này phải không?

Hình bóng trắng như tuyết phất tay nói:

- Không được lỗ mãng, kiếm này lai lịch phi thường, lời nguyền trên kiếm cũng không phải chuyện chơi. Lại thêm khi Ngọc Tâm thi triển Tuyệt Tình Chi Luyến, thân kiếm có nhiễm lấy máu ở tim của Ngọc Tâm, vì thế đã sớm trói buộc chặt chẽ hồn phách của Ngọc Tâm, hoàn toàn không thể cậy mạnh mà giải mở được. Trước đây, hồn phách của Ngọc Tâm bị phong ấn nằm giữa lớp thứ nhất và thứ hai của Tàn Tình kiếm, ở tình trạng không có ý thức, không thể nào chịu được thương tổn. Ngươi phải giải mở được tầng phong ấn bên ngoài, cũng chính là lời nguyền đó, mới có thể thả Ngọc Tâm ra được.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Kiếm này có hai lớp phong ấn thật ra có lai lịch thế nào?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Chuyện này ta không thể nào cho ngươi biết, tương lai ngươi tự mình biết thôi.

Thiên Lân cũng không miễn cưỡng, đổi sang chuyện khác hỏi tiếp:

- Vãn bối phải làm thế nào mới có thể hóa giải được lời nguyền ở trên kiếm đây?

Bóng trắng như tuyết trầm ngâm đáp:

- Phương pháp chỉ có một, nhưng lại vô cùng khó khăn, cần ngươi phải đảo chuyển thế giới, quay lại trước đây.

Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi biến sắc, vọt miệng nói:

- Đảo ngược thế giới, quay lại trước đây?

Hình bóng trắng như tuyết gật đầu đáp:

- Đây là hành động nghịch trời, cần phải trải qua rất nhiều khổ sở, lại vô cùng hung hiểm. Ngươi phải tự mình suy nghĩ cho chính xác.

Thiên Lân nghe vậy, nghiêm mặt nói:

- Tiền bối yên tâm, chỉ cần có thể hóa giải được lời nguyền ở trên kiếm để cứu Ngọc Tâm, vãn bối không hề sợ hãi bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không hề sợ bất kỳ khó khăn nào.

Hình bóng trắng như tuyết cảm khái đáp:

- Cố chấp của ngươi chính là sự mong đợi của Ngọc Tâm. Niềm tin của ngươi càng kiên định, Ngọc Tâm càng có hy vọng.

Thiên Lân nói:

- Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định phải mang Ngọc Tâm quay trở về, khiến nàng vĩnh viễn ở bên cạnh vãn bối.

Hình bóng trắng như tuyết chăm chú nhìn vào hai mắt của Thiên Lân, khen ngợi:

- Được, cứ như những lời này của ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết được phương pháp cụ thể. Trước tên, ngươi phải hiểu được nguồn gốc của lời nguyền tình cảm này, sau đó mới nghĩ cách quay lại thời đại đó, tìm được chủ nhân của kiếm này, ngăn cản người đó buông ra lời nguyền trên kiếm này, như vậy mới có thể hóa giải được lời nguyền.

Thiên Lân hỏi lại:

- Liên quan đến tình hình cụ thể của lời nguyền tình cảm này, tiền bối hiểu biết được bao nhiêu?

Hình bóng trắng như tuyết trầm ngâm rất lâu, trả lời:

- Liên quan đến lời nguyền tình cảm, chính là bởi vì một chuyện cũ động lòng người đẹp đẽ mà ai oán. Theo truyền thuyết vài ngàn năm trước đây, có một đôi nam nữ yêu nhau mà chưa từng gặp mặt, bọn họ ai nấy có được thực lực cực mạnh mà lại bởi vì thuộc tính tương khắc mà không thể nào ở cùng với nhau được.

Thiên Lân thấy có phần hiếu kỳ, hỏi lại:

- Nếu như chưa từng gặp mặt thì làm sao biết nhau, yêu thương nhau được?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Khi đó người đàn ông do phạm sai lầm mà bị cầm tù, người phụ nữ đó lại ở bên cạnh cả ngày lấy tiếng ca an ủi cho người đàn ông, lâu thiệt là lâu khiến cho giữa hai người sản sinh ra một loại tình cảm kỳ diệu. Sau này, bởi trong một trận đại chiến, bọn họ theo mọi người cùng chống lại kẻ địch, cuối cùng thu được thắng lợi nhưng cùng bị tà khí xâm nhập vào. Khi đó, người phụ nữ kia biết được thân phận của người đàn ông đó, mà người đàn ông lại không biết được thân phận của người phụ nữ. Để xua tan tà khí trong cơ thể, người phụ nữ đã không tiếc hy sinh bản thân mình, hút hết tà khí trên người đàn ông, cuối cùng chìm vào trong Ma đạo gây hại đến sinh linh.

Nghe đến đây, Thiên Lân không khỏi thở dài nói:

- Đây chính là tình yêu, định sẵn khiến người ta phải nuối tiếc ân hận.

Hình bóng trắng như tuyết không bình luận gì, tiếp tục nói:

- Đối với chuyện này, người đàn ông kia không biết chút nào. Sau này vì chuyện diệt trừ tà ác, người đàn ông một mình tranh đấu liều mạng với người phụ nữ, hai bên giao tranh đến cuối cùng, người phụ nữ đột nhiên tỉnh táo trở lại, khi nhìn thấy người đàn ông trong lòng nảy sinh đau thương lập tức bỏ đi việc phòng ngự, chết trong tay của người đàn ông. Trước khi chết, tiếng ca quen thuộc vang lên từ miệng của người phụ nữ. Khi đó, người đàn ông đột nhiên hiểu ra, bản thân không ngờ tự tay giết chết người yêu thương nhất của mình. Không chịu đựng nổi sự đả kích này, người đàn ông hối hận vô cùng, lập tức quay ngược thanh kiếm, dùng thần kiếm trong tay đâm xuyên qua tim của bản thân, dùng máu tươi làm chất dẫn để lập một lời nguyền rủa ngàn đời, thần kiếm tàn sát tình cảm, vĩnh viễn không giải trừ. Từ đó, thanh thần kiếm này trở thành vật không tốt, đổi tên thành Tàn Tình kiếm.

Nghe xong hết câu chuyện xưa này, Thiên Lân vô cùng tiếc hận, cảm xúc nói:

- Ai oán triền miên như vậy đúng là đẹp đẽ động lòng người. Nhưng vãn bối phải làm thế nào mới có thể quay lại thời đại đó, ngăn cản một kiếm đâm ngược vào mình cuối cùng của người đàn ông?

Hình bóng trắng như tuyết đáp:

- Chuyện này ta không thể nào trả lời cho ngươi được, ngươi phải tự mình nỗ lực tìm đến mà thôi. Bây giờ, chuyện phải nói ta đã nói xong rồi. Còn lại ngươi phải tự trông vào bản thân mình mà thôi.

Thiên Lân nghe vậy sửng người, vọt miệng nói:

- Tiền bối cũng không biết? Thế thì vãn bối phải bắt tay từ chỗ nào?

Hình bóng trắng như tuyết điềm nhiên đáp:

- Ngọc Tâm nơi này ta sẽ trông nom cho, còn về ngươi, ta cho ngươi hai chữ.

Thiên Lân vội vàng hỏi liền:

- Hai chữ nào?

Hình bóng trắng như tuyết đáp lời:

- Xuôi Nam!

Thiên Lân sửng mình, không nói gì cả, suy nghĩ những lời nói của hình bóng trắng như tuyết kia. Trước đây, Xích Viêm cũng đã nhắc hắn rời khỏi Băng Nguyên, hiện nay chuyện liên quan đến Ngọc Tâm lại phải đi về phía Nam, xem ra đúng là không thể ở lại Băng Nguyên thêm nữa rồi.

- Lần này xuôi về phía Nam, vãn bối cần phải chú ý đến những chuyện nào đây?

Nhìn hình bóng trắng như tuyết, Thiên Lân nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

- Tùy ngộ nhi an, tùy duyên tụ tán (Tùy thời mà làm, tùy duyên là làm). Ta chỉ có thể cho ngươi một phương hướng, con đường cụ thể thì tự ngươi phải đi khai sáng cho mình. Đi đi, trời đã không còn sớm nữa rồi, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành.

Tiếng nói còn vang vọng trong động, hình bóng trắng như tuyết kia đã âm thầm biến mất không một tiếng ngay trước mắt Thiên Lân.

- Được, vãn bối cũng đi đây.

Dứt lời, Thiên Lân xoay mình nhìn lại Ngọc Tâm trong bồn tắm, êm ái lên tiếng:

- Hãy ngủ cho an bình, đợi khi nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ không bao giờ chia ly.

Yên lặng nhìn ngắm một lúc, Thiên Lân trong mắt đầy tình yêu, sau khi dừng lại một chốc, hắn liền ngang nhiên tung mình bay lên rời khỏi chỗ đã khiến hắn khó lòng quên đi được.

Vào thời khắc đó, Thiên Lân hoàn toàn không biết được, tất cả mọi chuyện phát sinh nơi này đã trực tiếp thay đổi cuộc sống tương lai của hắn, khiến hắn đi lên con đường nghịch thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play