Trên đường đi, Thiên Lân luôn suy nghĩ, Ngọc Tâm thật ra bị người nào mang đi, một người của Thiên Ngoại Động Thiên chăng, người đó hiện giờ ở nơi nào? Con chim quái lạ không biết tên kia vì sao lại xuất hiện ngay sau khi Ngọc Tâm chết đi một cách trùng hợp? Đây là chuyện đã được an bài trước hay là do vô tình mà gặp? Mọi điều này đều phải chờ đợi Thiên Lân đi khai mở. Đến khu vực quanh chỗ Tuyệt Tình môn, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện sông băng trong khu vực này không hề chịu ảnh hưởng chút nào từ Thái Huyền Hỏa Quy, vẫn giữ nguyên tình trạng như xưa.
Đánh giá qua tình hình chung quanh, Thiên Lân nhờ vào ký ức để tìm kiếm phương vị của Tuyệt Tình môn, sau một phen tìm kiếm xác định rồi, Thiên Lân cuối cùng tìm được đường vào Tuyệt Tình môn. Nhìn vào huyệt động quen thuộc kia, Thiên Lân đột nhiên khẩn trương hẳn, sợ ra tìm không được Ngọc Tâm ở đây, như vậy hắn sẽ không biết tìm kiếm ở chỗ nào. Mang lòng thắc thỏm bất an như vậy, Thiên Lân hạ xuống bên cạnh lối vào trên đỉnh núi cao vút đơn độc, cúi đầu nhìn vào bên trong động một lúc, tâm tình rất khẩn trương.
Thời khắc này đối với Thiên Lân tương đối trọng yếu, Ngọc Tâm có ở đây hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của Thiên Lân. Theo suy đoán của Thiên Lân, Ngọc Tâm nếu bị cao nhân của Thiên Ngoại Động Thiên mang đi, nơi người đó ẩn thân cũng không ngoài Tuyệt Tình môn và Thiên Ngoại Động Thiên. Nếu như Thiên Ngoại Động Thiên, Thiên Lân không biết nó ở chỗ nào, hy vọng của hắn liền đặt hết về phía Tuyệt Tình môn. Nếu như nơi này quả thật không tìm được Ngọc Tâm, hy vọng liền trở nên xa vời mờ mịt.
Với lo lắng giống như vậy, tâm tình Thiên Lân rất phức tạp, cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại. Nhưng sau khi bắt đầu quan sát tình hình trong động, rất nhanh chóng, một số tin tức hữu dụng phản hồi trở lại, điều này khiến cho thân thể Thiên Lân chấn động, lập tức lộ ra vẻ kích động. Tung mình nhảy xuống, Thiên Lân dùng tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã đến đáy động, cũng không thèm để ý đến cảnh sắc chung quanh, lập tức chạy thẳng đến chỗ có hồ tắm thiên nhiên kia.
Đó là một cái hồ tắm không lớn, ngập đầy chất lỏng màu trắng sữa, phát ra mùi hương thơm ngát làm mát lòng người. Ở giữa hồ tắm, một bóng hình quen thuộc đang nằm lẳng lặng ở đó. Quần áo trắng như tuyết nổi lên trên bề mặt của chất lỏng màu trắng bạc, để lộ một khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ, chính là Ngọc Tâm mà Thiên Lân khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay. Lúc này, Ngọc Tâm đang nằm trong hồ tắm, khuôn mặt tuyệt mỹ vẻ điềm đạm thanh nhã, không thấy có bất kỳ điểm nào khác thường, cứ hệt như đang ngủ say vậy. Thiên Lân xông đến bên cạnh hồ tắm, nhìn giai nhân ngủ say trước mắt, cả người lập tức kích động hẳn.
- Ngọc Tâm, nàng có khỏe không? Ta là Thiên Lân đây. Nàng vì sao lại ngu ngốc giống như vậy, vì sao lại muốn rời ta mà đi, nàng biết ta khó chịu đến thế nào không?
Tình cảm nén chặt lúc này bộc phát, Thiên Lân tỏ ra nói năng không mạch lạc, cười cười ngớ ngẩn điên cuồng.
Trong động, thanh âm không cam lòng của Thiên Lân vang vọng rất lâu, mô tả tình nghĩa yêu thương và lo lắng của hắn đối với Ngọc Tâm. Rất lâu sau, Thiên Lân dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt mơ hồ khôi phục lại sự trong sáng, đứng yên bất động chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp vượt quyền tạo hóa của Ngọc Tâm.
- Cho dù chỉ là tình yêu sét đánh, ta cũng phải biến nó trở thành tồn tại vĩnh viễn. Ngọc Tâm, nàng còn nhớ lời nói này chăng?
U oán khẽ lẩm bẩm, Thiên Lân nhớ lại dĩ vãng.
Ngọc Tâm không đáp, yên yên lặng lặng nằm ở đó, hệt như đang ngủ say, lại như đang lắng nghe những lời nói của Thiên Lân.
Dời ánh mắt sang nơi khác, Thiên Lân đầy vẻ xuân tình lướt qua mái tóc của Ngọc Tâm.
- Hãy ngủ cho ngon giấc, chờ sau khi nàng tỉnh giấc lại rồi, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.
Đưa tay ra, Thiên Lân vuốt ve khuôn mặt của Ngọc Tâm, phát hiện da thịt của nàng còn bóng loáng mềm mại, không hề có chút cứng rắn nào cả. Điều này khiến cho Thiên Lân trong lòng dâng lên hy vọng, vội vàng nắm lấy tay trái của Ngọc Tâm, bắt đầu thăm dò tình trạng thân thể của nàng để tiện chứng minh phỏng đoán trong lòng của hắn. Rất nhanh, Thiên Lân đã kiểm tra toàn diện xong thân thể của Ngọc Tâm, phát hiện thân thể nàng mềm mại, khí huyết lưu thông, hoàn toàn không khác gì người còn sống. Điều này khiến cho Thiên Lân phấn chấn vô cùng. Nhưng Thiên Lân vẫn không sao hiểu được, nếu như Ngọc Tâm khí huyết lưu thông, vì sao lại ngủ say không hề tỉnh lại, cũng không cảm ứng được chút khí tức nào của nàng tồn tại? Chẳng lẽ cơ thể huyết nhục của Ngọc Tâm chưa chết, nhưng nguyên thần đã tan biến rồi?
Nghĩ đến điều này, Thiên Lân trong lòng không khỏi run lên, một sự khiếp sợ mãnh liệt bao trùm lên người của hắn. Đối với người tu đạo, cơ thể con người chia ra thành hai bộ phận là nguyên thần và cơ thể huyết nhục, mục đích của tu luyện chính là làm mạnh mẽ cơ thể huyết nhục, trui rèn nguyên thần, khiến cho nó có thể thu được năng lực vượt quá sức tưởng tượng. Khi tu luyện đạt đến một tầng nấc nhất định, tinh khí thần của người sẽ có thể ngưng tụ thành thực thể, thoát ly khỏi sự tồn tại bắt buộc cùng cơ thể huyết nhục, đó chính là nguyên thần. Khi đến loại tầng nấc đó, cho dù cơ thể huyết nhục bị hủy diệt, nguyên thần vẫn có thể tồn tại như thường. Nhưng nếu như nguyên thần bị phá hủy, cơ thể huyết nhục không chút tổn tại, thì chỉ còn tồn tại một cái xác không hồn vô ích mà thôi. Hiện nay, cảm giác của Ngọc Tâm tạo cho Thiên Lân chính là một cơ thể sống vô hồn, làm sao không khiến cho hắn phải lo lắng đây? Chỉ có một điểm khiến Thiên Lân mơ hồ, Ngọc Tâm tuy khí huyết lưu thông nhưng lại không có nhịp tim nào đập cả, mạch đập cũng không, nàng có phần không giống đang còn sống, nói nàng đã chết cũng không thỏa đáng, quả thật khó mà hình dung được tình trạng của Ngọc Tâm vào lúc này.
Chuyển mắt sang chỗ khác, Thiên Lân lại đánh giá một lần nữa tình trạng của Ngọc Tâm, thấy cơ thể huyết nhục của nàng ở tình trạng giữa chết và sống, nguyên thần lại không hề có chút cảm ứng nào được. Nhớ lại trước đây, tình trạng giao chiến giữa Ngọc Tâm và Trương Phàm, Thiên Lân không tìm ra được chút manh mối nào, tâm tình lập tức trở nên phiền não.
Nhưng đúng vào sát na đó, Thiên Lân đột nhiên cảm ứng được một chút khác lạ, tuy không hiểu rõ ràng minh bạch thế nào, nhưng hắn vẫn rất nhanh chóng chuyển mình cảnh giác nhìn về phía trước. Cách đó vài thước, một hình bóng trắng xóa như tuyết phảng phất đã đứng ở đó từ xưa đến nay, yên lặng không tiếng động, lẳng lặng mà nhìn. Hình bóng này rất kỳ diệu, rõ ràng chỉ cách có cự ly vài thước, nhưng Thiên Lân lại không sao thấy rõ dung mạo của người này, chỉ có thể nhìn thấy được cặp mắt thâm thúy.
- Ngươi là ai?
Có mấy phần cảnh giác, Thiên Lân cất tiếng hỏi.
Hình bóng trắng như tuyết chăm chú nhìn mặt Thiên Lân, giọng nói trầm thấp có vài phần già nua trả lời:
- Ta chính một tia sáng không thể nào thiếu đi trong sinh mạng của ngươi, đến đây để chỉ đường cho ngươi.
Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, khẽ bảo:
- Ngươi là người của Thiên Ngoại Động Thiên?
Hình bóng trắng như tuyết khẽ gật đầu, điềm nhiên đáp:
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Thiên Lân có phần kinh ngạc, tuy kết quả đúng như hắn suy nghĩ, nhưng thân phận của người đến đây vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất bất ngờ. Nhìn lại vào ánh mắt thâm thúy đó, Thiên Lân cất tiếng hỏi:
- Tiền bối là người mang Ngọc Tâm quay về nơi này?
Hình bóng trắng như tuyết đáp:
- Chính là con linh cầm chở ta đã mang nó trở về.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Tiền bối đã biết trước chuyện này?
Hình bóng trắng như tuyết khẽ gật đầu, không nói gì cả.
Thiên Lân thấy vậy liền kích động hẳn, lớn giọng hỏi:
- Nếu tiền bối đã biết Ngọc Tâm gặp nguy hiểm, vì sao trước đó không xuất hiện để cứu sống nàng, ngược lại còn để cho nàng phải chết ở đó?
Hình bóng trắng như tuyết giọng bình thản đáp lại:
- Đó chính là định mệnh của nó, ta không thay đổi được.
Thiên Lân giận dữ nói:
- Ngươi nói bậy, ngươi rõ ràng chính là thấy chết không cứu, có ý làm như vậy ...
Đối mặt với Thiên Lân đang bốc lửa giận bừng bừng, hình bóng trắng như tuyết không có chút thay đổi, cứ yên yên lặng lặng nhìn hắn, mãi đến khi Thiên Lân bình tĩnh trở lại mới mở miệng đáp lời:
- Ta hoàn toàn không phải không muốn cứu nó, nhưng không thể cứu được, đây cũng chính là để cho nó tốt hơn...
Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt phức tạp, hỏi tới:
- Câu này phải hiểu thế nào?
Hình bóng trắng như tuyết đáp:
- Sự tồn tại của Tuyệt Tình môn chỉ để hóa giải một đoạn lời nguyền rủa, đây chính là định mệnh đã sắp sẵn, ai cũng không cách nào thay đổi được. Ngọc Tâm thân là truyền nhân đời thì mười hai của Tuyệt Tình môn, vừa hay phải hứng lấy lời nguyền kéo dài vài ngàn năm rồi, cái chết của nó không thể nào tránh được...
Thiên Lân không phục ngắt lời:
- Nếu như để hóa giải một đoạn lời nguyền, kết quả của nó phải viên mãn mới đúng, vì sao lại trở thành ra như vậy?
Hình bóng trắng như tuyết đáp:
- Muốn hóa giải đoạn lời nguyền kéo dài ngàn năm, tự nhiên phải trả giá cao.
Thiên Lân nghe xong tức đến phát cuồng, cười giận dữ nói:
- Cho nên Ngọc Tâm phải chết như vậy?
Bóng trắng như tuyết khẽ gật đầu, cũng coi như là trả lời.
Thiên Lân tức giận nói:
- Ngọc Tâm mới lớn bao nhiêu, nàng vì sao phải trả giá cực đắt như vậy?
Hình bóng trắng như tuyết đáp:
- Đó chính là Ngọc Tâm cam tâm tình nguyện.
Thiên Lân quát lên:
- Nói bậy, Ngọc Tâm tuổi hãy còn trẻ, làm sao lại cam tâm đi chịu chết?
Bóng trắng như tuyết đáp:
- Vô duyên vô cớ thì tự nhiên Ngọc Tâm sẽ không tìm đến cái chết. Nhưng để cứu ngươi, Ngọc Tâm không hề do dự cam tâm tình nguyện chẳng lẽ lại không đúng sao?
Thiên Lân nghe vậy, thân thể lắc lư, lùi lại liên tục hai bước, vẻ mặt thoáng cái đã ảm đạm không còn chút sáng sủa. Rất rõ ràng, cái chết của Ngọc Tâm có liên quan đến Thiên Lân, điều này không thể nào phủ nhận được. Mặc dù Thiên Lân không nói ra được gì, nhưng tình cảm tự trách trong lòng chẳng bớt đi được chút nào cả.
Để ý đến sự thay đổi của Thiên Lân, bóng trắng như tuyết u oán hỏi lại:
- Thiên Lân, ngươi có biết vì sao mà Ngọc Tâm lại chết đi không?
Thiên Lân run rẩy một lúc, rồi mới tỉnh táo trở lại, khổ sở đáp:
- Nàng chính là vì ta mà chết đi ...
Bóng trắng như tuyết lắc đầu trả lời:
- Đó bất quá chỉ là hiện tượng bề mặt mà thôi, điều ta hỏi chính là điểm mấu chốt kìa.
Thiên Lân nghe vậy tâm thần chấn động, lập tức bình tĩnh lại khá nhiều, bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi của đối phương. Rất lâu sau, Thiên Lân trả lời:
- Chính là bởi vì chiêu Tuyệt Tình Chi Luyến, hoặc là lời nguyền của Tàn Tình kiếm?