Vừa thấy người này, Xích Quang lập tức thất kinh hồn vía, vọt miệng nói:
- Xích Mị, chính là ngươi!
Bật cười lạnh lùng, Xích Mị đáp:
- Không sai, chính là ta đây.
Xích Kim quát lên:
- Ngươi đến đây làm gì?
Xích Mị ngạo nghễ đáp lại:
- Ta đến đây tự nhiên là vì Xích Viêm.
Xích Hà giận dữ nói:
- Trước đây tộc trưởng đã từng năm lần bảy lượt tha chết cho ngươi, ngươi không ngờ còn dám đến đây sinh sự, ngươi không thấy đáng xấu hổ sao?
Xích Mị nhướng cao mày, lớn giọng cười đáp:
- Xấu hổ? Ta vì sao phải xấu hổ? Xích Viêm nếu không phải được thừa kế thần lực của vài chục đời tộc trưởng tộc Bác Phụ thì hắn làm sao có thể là đối thủ của ta? Đêm hôm nay, ta tới nơi này chính là muốn đánh bại hắn trước mặt các ngươi, để cho các ngươi biết được, ta mới chính là người mạnh nhất của tộc Bác Phụ.
Xích Vân nói:
- Tộc Bác Phụ tuy là con dân Chiến Thần, sùng bái vũ lực nhưng vẫn có lòng nhân đức. Ngươi vì cầu mong sức mạnh không tiếc nhúng chân vào tà ác, sớm đã không còn tư cách là người của tộc Bác Phụ.
Xích Mị hừ giọng nói:
- Có phải là người của tộc Bác Phụ hay không ta hoàn toàn không lấy làm hy vọng, mục đích của ta chỉ có một mà thôi, đó chính là đánh bại Xích Viêm, trở thành người mạnh mẽ nhất trên thế gian.
Xích Kim hỏi tiếp:
- Ngươi thật sự như vậy không hối hận?
Xích Mị cười điên cuồng đáp:
- Quyết không hối hận!
Xích Vân hừ khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn Xích Viêm, đề nghị:
- Tộc trưởng, nếu như hắn đã có lòng muốn chết, tộc trưởng hãy cho hắn toại nguyện để tránh sau này hắn dây dưa không dứt.
Xích Viêm vẻ mặt nặng nề, lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ qua đêm nay rồi, không còn sau này nữa.
Xích Vân thân thể chấn động, vọt miệng nói:
- Tộc trưởng, người…
Xích Viêm phất tay ngăn Xích Vân hỏi tiếp, trầm giọng nói:
- Hiện nay chúng ta có hai cường địch, cần chúng ta phải toàn lực đối phó.
Xích Hà đáp:
- Tộc trưởng chỉ cần ra lệnh, con dân Chiến Thần không hề sợ hãi.
Xích Viêm nhìn bốn người bên mình, trầm giọng nói:
- Đây là trận chiến một phần sống chín phần chết, mọi người phải có tâm lý chuẩn bị.
Xích Quang đáp:
- Chỉ cần nỗ lực, chúng ta chắc có cơ hội chiến thắng.
Xích Kim nhìn Xích Viêm, khẽ nói:
- Tộc trưởng lo lắng cho chúng ta?
Xích Viêm không hề phủ nhận, tiếp lời:
- Bốn người thành một tổ, hai địch nhân mọi người chọn lấy một.
Xích Hà có phần lo lắng, khẽ bảo:
- Tộc trưởng, người một mình tác chiến, chi bằng phân ra một người liên thủ với tộc trưởng, như vậy chúng ta sẽ càng yên tâm hơn.
Xích Kim, Xích Vân, Xích Quang cũng tán thành, nhưng Xích Viêm lại lắc đầu phủ định.
- Địch nhân đêm nay không như trước kia, mọi người phải tự lực cánh sinh, ta không cách nào lo lắng cho mọi người.
Xích Vân đáp:
- Bốn người chúng ta liên thủ, chiếu cố lẫn nhau chắc sẽ không có chuyện gì. Ngược lại tộc trưởng một mình chiến đấu, chúng ta lại có phần không yên tâm.
Xích Viêm liếc bốn người, ánh mắt toát ra vài phần than thở, chuyển sang chuyện khác hỏi lại:
- Thời gian không còn nhiều, hãy suy xét chọn lựa ai.
Thấy thái độ của Xích Viêm rất kiên định, mấy người Xích Hà cũng không tiện khuyên thêm, bốn người nhỏ giọng thương nghị một lúc, cuối cùng chọn lựa Xích Mị làm địch nhân. Đã có quyết định của bốn người rồi, Xích Viêm thở phào, dặn dò:
- Xích Mị bây giờ đã có thể tùy ý thi triển ra Chiến Thần Tuyệt Kỹ, các người phải vô cùng cẩn thận.
Xích Quang kinh ngạc nói:
- Chuyện này làm sao có thể được. Chiến Thần Tuyệt Kỹ chính là tuyệt học cực mạnh, cần phải trả giá bằng sinh mạng, hắn làm sao có thể tùy tiện thi triển?
Xích Viêm khổ sở đáp:
- Xích Mị chính là dùng một loại phép tà ác, thu được sức mạnh to lớn, vì thế không cần phải trả giá bằng sinh mạng cũng có thể thi triển được.
Xích Hà kinh ngạc nói:
- Tộc trưởng nếu như đã biết tình hình như vậy, vì sao còn bảo chúng ta chọn lựa vậy?
Câu này vừa nói ra, Xích Kim, Xích Quang, Xích Vân đều thấy kỳ quái, ánh mắt cùng nhìn về phía Xích Viêm. Né tránh ánh mắt của bốn người, Xích Viêm nhìn Thái Huyền Hỏa Quy và Xích Mị trên không, điềm nhiên đáp:
- Ý trời như thế nào chỉ có thể biết khi chọn lựa. Vận mệnh của mọi người thì bản thân phải nắm cho chắc.
Mấy người Xích Hà không hiểu, ánh mắt toát ra sự nghi hoặc. Xà Thần có phần cảm xúc khẽ than:
- Sinh tử chỉ cách sợi chỉ, tùy thuộc một ý niệm. Chọn lựa của các ngươi đã định sẵn kết quả của các ngươi.
Xích Kim nghi hoặc hỏi:
- Nói như vậy, trận chiến này chúng ta nắm chắc phần thắng?
Xà Thần không đáp đúng sai, điềm nhiên nói:
- Không phải trả giá thì sẽ không có thành quả.
Xích Quang hừ giọng nói:
- Ngươi không phải nói nhảm vậy thôi sao?
Xà Thần không hề nói nhiều, ánh mắt nhìn lại Hắc Vân Điêu, giọng đầy thâm ý đáp lời:
- Đại chiến đã sắp xảy ra, ngươi còn không muốn nói chút gì sao?
Hắc Vân Điêu có phần kinh ngạc, khẽ khép hai mắt nhìn Xà Thần, hỏi ngược lại:
- Ngươi đến nơi này chỉ để xem náo nhiệt mà thôi phải không?
Xà Thần cười nói:
- Ngươi lo lắng ta sẽ nhúng tay vào chuyện này?
Hắc Vân Điêu đáp:
- Chuyện này không nói chắc chắn được. Trừ phi ngươi xác thực chuyện này rõ ràng, không nhúng tay vào.
Xà Thần đáp:
- Được, ta nói với ngươi, đêm nay ta tuyệt đối sẽ không nhúng ta vào chuyện giữa hai bên bọn họ.
Hắc Vân Điêu trầm ngâm một lúc, suy tư đáp:
- Nếu như vậy, ta tin tưởng ngươi một lần. Liên quan đến trận chiến đêm nay, ta chỉ có bốn câu muốn nói với người tộc Bác Phụ.
Câu này vừa nói ra, năm người khổng lồ cùng nhìn lại Hắc Vân Điêu, để Xích Kim cất lời hỏi:
- Ngươi có lời nào muốn nói cứ thẳng thắn nói ra.
Hắc Vân Điêu nhìn người khổng lồ Bác Phụ, ánh mắt hơi kỳ lạ khẽ lẩm bẩm:
- Kim quang vẫn lạc vân hà phi, túc thế truyện thừa ẩn kiền khôn. Thiên hỏa di vị truyện hậu thế, chích duyến túc mệnh phi luân hồi. (Kim Quang rơi rụng Vân Hà bay, truyền qua nhiều đời ẩn càn khôn. Lửa trời truyền lại cho hậu thế, chỉ duyên định mệnh không luân hồi).
Xích Viêm nghe vậy vẻ mặt nặng nề, đáy mắt toát ra một chút đau thương bi thảm. Xích Hà và Xích Vân khẽ cau mày, trầm tư trước những lời của Hắc Vân Điêu. Xích Kim thân thể khẽ run lên, liếc Xích Quang và Xích Hà, Xích Vân, khóe miệng hé nụ cười thất vọng nhàn nhạt. Giữa không trung, Xà Thần nghe vậy thở dài, Thái Huyền Hỏa Quy không thèm để ý đến, Xích Mị vẫn kiêu ngạo lạnh lẽo, căn bản không để lời của Hắc Vân Điêu vào tai. Gió, thổi lên vù vù mang theo khí lạnh từ lối vào khe núi ập đến, trùm xuống thân thể mọi người. Diễm Xích Mã gầm lên một tiếng phá vỡ trầm lặng, mang theo Hắc Vân Điêu tung mình đến dưới vách đá, từ xa xa nhìn lại tình hình giữa chiến trường. Xà Thần thấy vậy, lên thẳng trên vầng mây xanh, đến cao độ cách mặt đất vài trăm trượng, nhìn xuống mọi thứ dưới chân. Bỏ đi suy tư, Xích Viêm nhìn lên trời, lớn giọng nói:
- Cuộc chiến định mệnh chính là trong đêm nay, mọi người hãy thể hiện dũng khí của mình, để cho những huy hoàng ngày trước lại bừng lên trở lại trên vùng đất này.
Bốn người Xích Hà đồng thanh đáp ứng, thanh âm chấn động cả thảo nguyên.
- Con dân Chiến Thần, vô địch thiên hạ.
Đây là tín ngưỡng ngày trước của người tộc Bác Phụ, hôm nay lại xuất hiện vang vọng trên Băng Nguyên. Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt đầy khinh thường, hừ khẽ nói:
- Các ngươi nếu như vô địch, sao lại rơi vào cảnh như thế này?
Xích Mị hừ lạnh nói:
- Chớ có lớn lối, tộc Bác Phụ rơi vào cảnh tượng hôm nay thì cái sai không phải ở người trong tộc mà do tộc trưởng lãnh đạo không đúng. Nếu để ta lãnh đạo, làm sao có thể để ngươi càn rỡ nơi này?