Đêm, yên lặng không tiếng động, tràn đầy mùi vị cái chết. Ở giữa khe núi, người tộc Bác Phụ giữ nghiêm trận địa sẵn sàng chờ đợi, quan sát tình hình chung quanh. Diễm Xích Mã mang theo Hắc Vân Điêu cảnh giác đứng sau lưng của Xích Viêm, đôi mắt rực lửa không ngừng nhìn quanh, thể hiện nóng nảy trong lòng. Hắc Vân Điêu có phần phiền não, bông hoa nhỏ màu đen trên đầu chầm chậm chuyển động, dường như đang tìm kiếm phương hướng chạy trốn. Xích Viêm vẻ mặt phức tạp, một mình đứng trước trận tiền, yên lặng nhìn về phía xa xăm hệt như một bức tượng đá.

Gió, thổi lên vù vù, quanh quẩn tứ phương.

Ở giữa khe núi, ánh sáng chuyển động màu đỏ nhạt từ trên người của tộc Bác Phụ tản ra, hình thành một kết giới khổng lồ bao trùm khắp mọi người. Đột nhiên, trong màn đêm lóe lên một luồng sáng, một luồng khí tức tà mị mà quỷ dị rẻ không xông đến, xuất hiện trên không trung của khe núi. Ngửng đầu nhìn lên, Xích Viêm vẻ mặt toát ra một chút lo lắng, đối với sự xuất hiện của người mới đến, y dường như cảm nhận một chút thê lương. Cũng đúng lúc đó, Diễm Xích Mã và người tộc Bác Phụ ào ào ngẩng đầu nhìn lên muốn nhìn cho rõ người đến là ai, lại bị tiếng quát không cho của Xích Viêm.

- Không được ngẩng đầu.

Thời khắc đó, Xích Hà và Xích Vân tâm thần chấn động, kịp thời dừng lại, Xích Kim và Xích Quang lại thuận thế ngửng đầu lên, khi nghe tiếng quát dừng lại của Xích Viêm thì đã nhìn rõ được cảnh tượng ở bên trên rồi. Diễm Xích Mã hành động mau lẹ, nó cũng nhìn rõ được cảnh tượng trên đầu, Hắc Vân Điêu lại thu mình lại, đưa đầu giấu chặt vào lưng của Diễm Xích Mã, dường như không dám nhìn lên không trung.

- Đây là …

Có phần kinh hãi, Xích Vân ấp a ấp úng.

Xích Kim vẻ mặt khổ sở, cười có phần thất vọng.

Diễm Xích Mã thân thể run rẩy, vọt miệng nói:

- Tam Túc Minh Điểu, thấy là không hay, tử thần quấn lấy, khó mà thoát kiếp.

Xích Hà và Xích Vân thân thể loáng lên, cùng đồng thanh nói:

- Tộc trưởng, có thật như vậy không?

Xích Viêm thôi nhìn, bình tĩnh nói:

- Đúng là Tam Túc Minh Điểu, bất quá đã rời đi rồi.

Xích Hà nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không trung đen ngòm, con Tam Túc Minh Điểu đã âm thầm biến mất rồi.

Xích Vân cau mày nói:

- Chuyện này là như thế nào?

Diễm Xích Mã thấp thỏm lo âu nói:

- Đây là một dự báo, chính là dấu hiệu không hay.

Xích Kim nghe vậy biến thành lo lắng lớn giọng nói:

- Dù gì cũng phải đối mặt mà thôi.

Xích Viêm đáp lời:

- Xích Kim nói có lý, chúng ta chính là con dân của Chiến Thần, phải dũng cảm đối mặt.

Hắc Vân Điêu ngẩng đầu nhìn năm người khổng lồ, ánh mắt vô cùng quái dị, miệng lại khẽ gào lên, dường như đang ngầm ám chỉ một loại tin tức nào đó.

Xích Viêm thấy vậy, nghiêm mặt nói:

- Lấy lại tinh thần đi, khảo nghiệm của chúng ta lúc này sắp sửa xảy ra.

Xích Hà, Xích Vân, Xích Kim, Xích Quang đồng thanh đáp lại. Ai nấy trên người phát xuất ra một luồng khí thế dũng cảm một đi không trở lại, chớp mắt đã dung hợp thành một, hình thành một luồng sức mạnh xuyên thấu âm thầm truyền ra phương viên vài trăm dặm. Vì thế, Diễm Xích Mã cảm nhận sâu sắc, đối với hào khí không sợ chết của người khổng lồ Bác Phụ càng thêm phần kính phục, trong lòng không khỏi nảy sinh ra một sự dũng cảm. Thời điểm đó, Diễm Xích Mã dường như quên đi khiếp hãi, trong lòng dâng lên một luồng tinh thần không sợ gì cả, tính cách xuất hiện biến đổi rất lớn. Hắc Vân Điêu nhìn năm người khổng lồ, ánh mắt có mấy phần than thở, dường như nhìn rõ được một số chuyện nào đó.

Thời gian âm thầm trôi qua, không khí càng lúc càng nặng nề. Khi một trận cuồng phong ập đến, trong màn đêm xuất hiện một hình bóng đỏ rực lửa. Nhìn thật cẩn thận, hình bóng đó đang từ xa tiến gần đến, chỉ chớp mắt đã đến bên ngoài khe núi, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn những người khổng lồ Bác Phụ trong khe núi. Chăm chú nhìn người mới đến, Xích Viêm vẻ mặt nặng nề, đôi mắt sáng ngời toát ra một chút nặng nề, mím chặt đôi môi. Xích Kim nhìn người mới đến, phát hiện đó là một người đàn ông trung niên áo quần đỏ rực, toàn thân toát ra ánh sáng đỏ, trên lưng có một cái mai rùa đỏ tía, khuôn mặt tàn nhẫn xấu xa, ánh mắt sắc bén tàn khốc vô tình, khiến cho người ta một cảm giác vô cùng bất an.

- Đây là …

Có phần không khẳng định, Xích Kim nhịn không được cất tiếng hỏi. Xích Hà, Xích Quang, Xích Vân đều cùng lắc đầu, rõ ràng đối với địch nhân lần đầu gặp gỡ rất xa lạ. Diễm Xích Mã nhìn người đến, lập tức thân thể run rẩy, vọt miệng la lên thất thanh:

- Thái Huyền Hỏa Quy! Chính là Thái Huyền Hỏa Quy.

Hắc Vân Điêu nóng nảy lo lắng, con mắt nhỏ nhìn người đàn ông áo đỏ giữa không trung, bông hoa nhỏ màu đen trên đầu chuyển động càng thêm nhanh chóng. Xích Vân nghe vậy chấn động, trầm giọng nói:

- Tộc trưởng, hắn chính là Thái Huyền Hỏa Quy?

Xích Viêm khẽ gật đầu, mặt không chút thay sắc đáp:

- Đúng thế, hắn chính là Thái Huyền Hỏa Quy.

Xích Quang khẽ cau mày, hừ nhỏ nói:

- Thái Huyền Hỏa Quy, năm xưa đã từng giết hại không ít người của chúng ta. Hôm nay nếu như gặp lại, không thể không tính toán món nợ cừu hận này.

Xích Hà vẻ mặt lo lắng, khẽ bảo:

- Hắn và chúng ta cùng thuộc về hệ Huyền Hỏa, muốn đối phó với hắn hoàn toàn không dễ dàng.

Xích Viêm nói:

- Đây là định mệnh của chúng ta, mọi thứ đã định sẵn phải gặp hắn ở đây.

Xích Kim quát lên:

- Nếu là như vậy, thế thì hãy ra tay để phân cao thấp.

Xích Quang nói:

- Với thực lực của chúng ta, chỉ một mình Thái Huyền Hỏa Quy này cũng không đáng ngại.

Xích Viêm nói:

- Không được coi thường, đêm nay chúng ta đối mặt không chỉ có một mình Thái Huyền Hỏa Quy.

Xích Hà thất kinh, vội vàng nói:

- Tộc trưởng nói có thật hay không?

Xích Viêm bật cười cô độc, nhìn lên bầu trời đen ngòm, bóng dáng rõ ràng cô đơn vô cùng. Thấy Xích Viêm không nói gì, Xích Kim lên tiếng:

- Nếu như còn có cường địch, thế thì tiên hạ thủ vi cường, sớm đánh đuổi địch nhân trước mặt.

Đối với đề nghị của Xích Kim, Xích Vân, Xích Quang, Xích Hà đều không bàn luận gì cả, bốn người bay thẳng lên không trung ép thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy. Xích Viêm cũng không nói gì về việc này, y vẫn cứ nhìn lên bầu trời hệt như không hề phát hiện được gì. Trên không, Thái Huyền Hỏa Quy từ lúc xuất hiện đến hiện nay, vẫn luôn tập trung chú ý đến Xích Viêm, đối với những người khác chỉ là hời hợt nhìn qua vài lần, hoàn toàn không quá mức để ý. Lúc này, Xích Kim, Xích Hà, Xích Vân, Xích Quang bốn người tung mình bay lên, điều này khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy hơi không vui, ánh mắt chăm chú nhìn Xích Viêm, lạnh lùng nói:

- Ngươi dự tính mở to mắt nhìn bọn họ đi chịu chết sao?

Xích Viêm ánh mắt khẽ dời đi, hờ hững nhìn qua Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lùng nói:

- Như vậy chẳng phải hợp với ý muốn trong lòng của ngươi sao.

Thái Huyền Hỏa Quy rất tức giận, quát lên:

- Ta đến đây chỉ vì ngươi.

Xích Viêm không nóng không lạnh đáp lời:

- Đáng tiếc ở đây ngoại trừ ngươi ra còn có người khác.

Lóe lên xông đến, Thái Huyền Hỏa Quy né tránh vòng vây của bốn người Xích Kim, xuất hiện trước mặt Xích Viêm cất tiếng hỏi:

- Người khác ngươi nói là ai?

Xích Viêm đáp:

- Tự nhiên là người quen cũ.

Thái Huyền Hỏa Quy hai mắt khép hờ, ngửng đầu nhìn chung quanh, hừ khẽ nói:

- Té ra chính là bọn họ, xem ra tình hình của ngươi càng thêm phần bất lợi.

Bọn họ là ai, Thái Huyền Hỏa Quy không nói rõ ràng, nhưng Xích Viêm lại dường như biết được, vẻ mặt rất bình tĩnh.

- Vận mệnh luôn gập ghềnh bất định, ngươi chớ quá đắc ý. Việc chúng ta đến đây đối với ngươi cũng là một loại định mệnh.

Thái Huyền Hỏa Quy không cho là như vậy nói:

- Phải vậy không? Thế thì chúng ta cùng nhau đánh cuộc với vận khí, xem thử thần vận mệnh hướng về ai đây.

Xích Viêm không hề phản kích, liếc mắt về phía mấy người Xích Kim vừa hạ xuống, dặn dò:

- Không nên nóng vội, thời gian đêm nay chúng ta phải trân trọng cho tốt.

Câu nói này có phần ly kỳ, nhưng thành viên tộc Bác Phụ lại không hề hỏi đến, cùng nhau đứng sau Xích Viêm, yên yên lặng lặng chờ đợi thời cơ. Nhìn Xích Viêm, Thái Huyền Hỏa Quy cười lạnh nói:

- Đây có phải là khí tiết của bọn ngươi không? Không bớt ngu xuẩn chút nào?

Xích Viêm đáp lại:

- Đây là một loại cố chấp, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được chân lý.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:

- Cố chấp một mực khăng khăng chính là ngu xuẩn, ta không cần hiểu rõ, cũng không thèm để ý đến. Bây giờ, cố nhân đã đến rồi, ngươi dự tính hoan nghênh thế nào đây?

Xích Viêm vẻ mặt không đổi sắc, liếc vầng mây màu xanh ở trên không trung trong màn đêm, hờ hững nói:

- Cố nhân đến gặp, ta tự nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh…

Lời còn vang bên tai, trong màn đêm truyền đến một thanh âm phụ nữ.

- Đã nhiều năm không gặp, hiện nay vật còn mà người mất, thời gian quả thật vô tình.

Ánh xanh lóe lên, bóng người ập đến, trên một đám mây xanh lúc này đang có ba người phụ nữ. Tình hình như vậy, giọng điệu như vậy, ngoài Xà Thần ra còn có ai nữa đây? Xích Viêm nhìn Xà Thần, ánh mắt có phần quái dị, khẽ giọng bảo:

- Thời gian trước giờ vô tình, thế sự biến hóa trăm phần ly kỳ.

Xà Thần nghênh đón ánh mắt của Xích Viêm, không hề né tránh, điềm đạm thanh nhã nói:

- Vài ngàn năm gặp lại, thời gian trôi qua nhanh. Hôm nay gặp nhau nơi đây cũng chính là định mệnh.

Xích Viêm nói:

- Cuộc gặp gỡ định mệnh cũng có kết cục truyền đời đã định sẵn, giữa chúng ta sắp sẵn phải chia ly.

Thái Huyền Hỏa Quy khinh thường nói:

- Thần phục định mệnh đó là tâm lý của kẻ yếu. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể chiến thắng được trời đất, thoát khỏi định mệnh.

Xà Thần liếc Thái Huyền Hỏa Quy, có ý ngăn cản nói:

- Huyền Hỏa, từ xưa đến nay kẻ mạnh thường mệnh ngắn, chỉ có duyên mà ý trời không tin được. Năm xưa bản thân ngươi đã trải các chuyện, chớp mắt ngươi lại quên mất rồi.

Thái Huyền Hỏa Quy quát lên:

- Câm miệng, chớ có đề cập đến những chuyện đó trước mặt ta, chưa cần ngươi phải đến đây để giáo huấn. Nói rõ đi, ngươi đến nơi này có mục đích thế nào?

Xà Thần có phần thất vọng, lạnh lẽo đáp:

- Ta đến đây chỉ để thăm cố nhân, thuận đường chứng nghiệm ý trời.

Thái Huyền Hỏa Quy cười nói:

- Ý trời? Chỉ có người bất tài mới tin tưởng vào những chuyện đó.

Xà Thần hừ khẽ đáp:

- Ngươi không tin không có nghĩa người khác không tin, luận về định mệnh chưa gặp thì chưa tin.

Thái Huyền Hỏa Quy cười châm chọc:

- Như vậy, ta cho ngươi một chút thời gian, để ngươi và hắn bàn luận về định mệnh thật tốt, luận về ý trời thật rõ.

Xà Thần có phần không vui, nhưng lại không hề phản kích, ánh mắt quay lại nhìn Xích Viêm, có phần cảm khái nói:

- Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, đó đã là chuyện rất lâu về trước. Khi đó người gặp ta không phải là ngươi.

Xích Viêm gật đầu đáp:

- Đó là chuyện phát sinh trước Thần Ma đại chiến, mà ta lại sinh ra sau thời kỳ Thần Ma đại chiến.

Xà Thần liếc mắt qua những người khác, điềm nhiên nói:

- Bọn họ cũng đều sinh ra sau Thần Ma đại chiến?

Xích Viêm gật đầu đáp:

- Đúng thế, thời gian mang đi quá nhiều thứ của kỷ niệm.

Xà Thần hỏi tiếp:

- Các ngươi đến đây cũng chỉ mang đến những thứ không thuộc về thế giới này phải không?

Xích Viêm đáp:

- Đây là trách nhiệm của chúng ta, cũng là định mệnh của chúng ta.

Xà Thần nghe vậy thở dài, ngửng đầu nhìn lên màn đêm đen ngòm, giọng đầy thâm ý nói:

- Tộc Bác Phụ là con dân của Chiến Thần, cũng là vương giả ban ngày. Màn đêm đối với các ngươi chính là một sự nuối tiếc.

Xích Viêm tâm thần chấn động, suy tư lập tức quay về Thần Ma đại chiến, quay về cái đêm khó quên kia. Xích Hà cảm thấy Xích Viêm không ổn, vội vàng hỏi:

- Tộc trưởng, người làm sao vậy?

Xích Viêm tỉnh táo trở lại, quay đầu liếc nhìn bốn người Xích Hà, bình tĩnh đáp:

- Không có gì, ta chỉ nghĩ đến một số chuyện xưa mà thôi.

Xích Vân cau mày nói:

- Tộc trưởng, người có chuyện gì giấu chúng ta phải không?

Khẽ lắc đầu, Xích Viêm đáp:

- Ta chỉ không muốn các ngươi chịu đựng áp lực quá lớn mà thôi. Đêm nay đối với chúng ta chính là một bước ngoặt, các ngươi phải tập trung toàn bộ tinh thần, không được bị chuyện khác làm cho phân tâm.

Xích Kim đáp:

- Tộc trưởng an tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết toàn lực.

Xích Viêm nghe vậy có phần an ủi, tán thưởng:

- Được, đây mới chính là hào khí mà con dân của Chiến Thần phải có.

Xà Thần nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng hiện lên sự thất vọng, ánh mắt quét qua năm người khổng lồ, rồi dừng lại trên lưng của Diễm Xích Mã, chăm chú nhìn Hắc Vân Điêu:

- Tìm tốt né xấu là kỹ năng đặc thù của ngươi, lúc này ngươi có thể tìm thấy được sách lược ứng phó nào?

Hắc Vân Điêu chăm chú nhìn Xà Thần, chần chừ đáp:

- May rủi khó dự báo, lúc này không như bình thường.

Xà Thần điềm nhiên nói:

- Hay cho một câu lúc này không bình thường, hy vọng ngươi không làm phụ mất danh tiếng của mình.

Dứt lời, Xà Thần thôi không nhìn nữa, quay lại nhìn Thái Huyền Hỏa Quy nói:

- Tạm thời ta đã nói xong hết rồi, còn lại thời gian dành cho ngươi.

Thái Huyền Hỏa Quy cười âm hiểm nói:

- Không gấp, còn có một người lập tức đến đây.

Xà Thần và Xích Viêm lại không hề kinh ngạc chút nào, nhưng bốn người Xích Hà và Diễm Xích Mã lại vô cùng ngạc nhiên, ào ào ngửng đầu nhìn lên bầu trời. Chốc lát, một chùm ánh sáng đỏ từ xa đến gần, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trong mắt mọi người. Nhìn thật cẩn thận, người đó so với Xích Viêm còn muốn cao lớn hơn, tướng mạo uy vũ bất phàm, trong tay cầm một cái cây gỗ đen thô dài, trên vai có hai con rắn nhỏ màu vàng kim, trên trán có một dấu ấn màu nâu đen, nhìn qua giống như một con bò cạp độc, thỉnh thỉnh lại lấp lóe ánh sáng, vô cùng tà mị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play